Xuyên Việt ABO

Chương 45


Đọc truyện Xuyên Việt ABO – Chương 45

Sau đó, họ còn làm thêm hai chập, có lẽ ý nghĩ “Lần làm tình cuối” chi phối, La Lăng Vũ muốn phang cho đã, dù gì đây cũng là thân hình cực phẩm hiếm có, chắc không gặp lại lần hai. Hễ nhớ tới việc ly hôn, anh nện càng mạnh.

Thẩm Thư Lân lại xuất tinh bên trong lần thứ hai, cả chân ướt sũng, khóc ngày càng to.”Đừng đi mà!”, “Đừng đi!” Cậu thét to cho La Lăng Vũ nghe, tính rướn người hôn anh lại bị anh tránh đi, muốn có thêm nhiều đụng chạm với anh, cũng bị anh đẩy ra. La Lăng Vũ thể hiện rất rõ sự lạnh nhạt và tuyệt tình của mình, cậu chỉ có thể co thắt cơ thể để giữ lại anh.

Kiên quyết rút ra, dữ tợn dập vào, quá nhiều nhớp nhầy từ giữ nơi giao hợp chảy lên giường rồi xuống dưới giường, La Lăng Vũ từ phía sau đè nghiến cậu, đút vào một cách dữ dội: “Sướng chưa?”

Thẩm Thư Lân muốn níu lại anh một lúc nhưng ngặt nỗi bờ môi run tới mức không thể trả lời anh được. Cậu ngoảnh đầu ra sau, muốn hôn lên mặt anh, song bị La Lăng Vũ nắm cắm bắt ngoảnh trở về, Thẩm Thư Lân cắn răng, im lặng rơi nước mắt.

Làm tình đến nỗi quên cả trời đất, khi La Lăng Vũ mở mắt, khung cảnh ngoài cửa đã chuyển sang chạng vạng. Omega rúc vào trong lòng anh say ngủ, cả hai trần truồng dính sát vào nhau.

Anh vội bước xuống giường thì thấy quần áo của bọn họ không biết rơi xuống đất từ lúc nào.

La Lăng Vũ nhìn căn phòng bừa bộn, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: May rằng Thẩm Thư Kỳ chưa về!

Anh nhanh chóng nhặt quần áo, vừa mặc lên, vừa thóa mạ bản thân chìm đắm trong tửu sắc, trên đầu chữ sắc một cây đao —— Nếu không thừa lúc Thẩm Thư Kỳ chưa về trốn khỏi đây, e là anh có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!

Omega ở phía sau dường như bị anh làm tỉnh, thì thào gọi “Lăng Vũ”. La Lăng Vũ quay đầu nhìn cậu, nhíu mày. Cục Tư Pháp đã đóng cửa, xem ra hôm nay không ly hôn được rồi—— Giờ mà còn không biết anh vừa bị thằng nhóc này chơi một vố thì anh đúng là đồ ngốc, “Trưa mai tan ca cùng tôi đi ly hôn.”


“…Biết rồi.” Thẩm Thư Lân mệt mỏi đáp, vùi đầu vào gối ngáp một cái.

La Lăng Vũ cầm thẻ căn cước bị cậu vứt qua một bên lên: “Cậu đừng có mà chơi thôi!” Anh bỏ thẻ vào trong túi công văn của mình: “Tôi tạm giữ cái này đã.”

Thẩm Thư Lân nhắm mắt lại: “Ừa.”

La Lăng Vũ nhìn cái bộ dạng mặc xác anh của cậu hiện tại khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ khổ sở van nài buổi sáng làm anh tiếc điên người. Khi anh gom đồ, cầm những thứ nên cầm ra khỏi nhà họ Thẩm, La Lăng Vũ nhìn bóng mình trong gương, tự nhiên cợt nhã trong lòng: Thứ đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Bên má trái mày viết chữ ngu, bên má phải viết chữ ngốc!

Anh dọn khỏi biệt viện, xách theo hành lý, ở tạm một đêm trong căn nhà trọ gần công ty. Tất nhiên nệm giường không thể nào tốt bằng cái ở nhà họ Thẩm, La Lăng Vũ lăn qua lăn lại cũng có thể hình dung ra được độ cứng và hình dạng của lò xo. Mà này cũng thôi, nửa đêm anh còn cảm thấy phía sau lưng mình có con gì đang bò, không biết từ đâu ra, ngứa muốn chết, làm anh gãi lên gãi xuống, sáng sớm thức dậy thấy nguyên cái lưng đỏ lòm. Bởi vì chưa ly hôn được cộng thêm môi trường sống quá kém chất lượng, La Lăng Vũ ôm tâm trạng bực bội đi làm. Thứ hai có rất nhiều việc nên anh cũng chóng quên đi chuyện khác.

Giờ trưa anh quen thói tính cùng Thẩm Thư Kỳ ngồi xe về nhà ăn cơm, bấy giờ anh mới nhận ra mình đã ly hôn, không còn quan hệ gì với nhà họ Thẩm nữa, cho nên La Lăng Vũ tới căn tin ăn. Gọi đồ ăn giống với các bạn đồng nghiệp, bát canh anh vừa húp có một miếng ấy mà thiếu điều muốn phun hết ra! Này mà là canh cái khỉ gì, nước rửa chén thì có! Kẻ tự nhận mình là người sành ăn như La Lăng Vũ lập tức để bát canh qua một bên, chịu đựng cảm giác mắc ói dâng trào trong miệng. Ít lâu sau, La Lăng Vũ gắp thêm một miếng sườn non kho trong dĩa lên, trong ấn tượng của anh, sườn non ở căn tin khá ngon, tuy hôm nay trông nó có vẻ cho hơi nhiều mỡ, để cũng hơi lâu. Thế mà vừa mới cắn vào miệng, La Lăng Vũ tức khắc bỏ cuộc, “Sao mà nó khô queo vậy trời?” Anh phàn nàn với đồng nghiệp, “Không biết một phần dầu ăn dùng mấy lần nữa!” Chắc không phải dùng mỡ đà điểu chế biến đâu ha?

Đồng nghiệp thấy anh nói thế, có chút giật mình vì cả hai đều gọi cùng một món, bèn cầm đũa gắp thử miếng sườn non vào miệng, hương vị ngon tuyệt, ngoài giòn trong chín: “…” Gã nhai nhồm nhoàm nửa khúc sườn, ăn như chết đói, còn nhìn anh với ánh mắt lạ lùng: “Có đâu, vẫn bình thường mà.”

Gã buông đũa, bông đùa với anh: “Chú bị sao đấy? Lúc mới tới, chú còn nói sườn non ở đây ngon hơn bất kỳ đâu chứ từng ăn đó.”


“Với lại bát canh này nữa,” Gã chỉ bát canh: “Nhớ ngày đầu tiên chú tới đây, chú đã nói gì không? Không hổ là công ty mẹ, canh miễn phí mà cũng dùng nguyên liệu tươi ngon như vậy, quên ráo rồi à?”

Những lời của đồng nghiệp khiến La Lăng Vũ cảm thấy thảng thốt, anh cúi xuống nhìn miếng sườn và bát canh… Nghĩ thầm, không thể nào, thứ này mà anh cũng khen ngon được à… Nhưng nghe gã kia nói như vậy, những cảnh vật mơ hồ nằm sâu trong ký ức từng chút một trồi lên, anh bỗng nhiên hoài nghi bản thân mình.

Đồng nghiệp thấy anh im lặng hồi lâu, chưa ăn một miếng nào trên bàn, vừa ghẹo vừa giục: “Hồi trước là ai hễ tới căn tin là hóa thân thành gã phàm ăn càn quét toàn bộ các thứ vậy cà, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, chú ăn nhanh đi.”

“Ừ,” La Lăng Vũ mỉm cười, ráng ăn hai miếng cơm trắng, hạt cơm khô queo quắc, chẳng có vị gì cả, còn có mùi ôi do để trong kho quá lâu nữa, “…” Anh dứt khoát bưng khay, đứng dậy, “Đi thôi.” Thật sự nuốt không trôi, lần đầu tiên trong đời anh vứt thức ăn như thế.

Nhà họ Thẩm chiều hư chiếc lưỡi của anh rồi.

Ngặt nỗi chuyện này không thể nào giải bày với người ngoài được, La Lăng Vũ chán nản xuống ban công bên dưới văn phòng hút thuốc.

Anh cầm điện thoại ra xem cuộc gọi và tin nhắn, không có gì cả, anh đi ra phía ngoài sảnh hỏi tiếp tân, cũng không thấy tin gì sất. Thẩm Thư Lân quả nhiên không đến. Anh gọi điện cho cậu, giọng nữ ngọt ngào vang lên: Đường dây đang bận máy. Anh gọi về nhà họ Thẩm, quản gia Châu bắt máy, khách sáo đáp: “Cậu chủ Tiểu Thẩm đang bận.” La Lăng Vũ nhìn số điện thoại của Thẩm Thư Kỳ một hồi, dằn lòng không gọi. Lúc sau, anh vẫn gọi cho Thẩm Thư Lân, đường dây vẫn đang bận. Nhìn xấp tài liệu trên bàn, anh thấy không ổn, trước và sau khi tan ca gọi cậu mấy lần, lẽ gì cũng phải ly hôn.


Nhưng cái anh nhận được ngoài không bắt máy thì là đang bận máy. Gọi thử vào nhà chính mấy lần cũng không ai trả lời, da mặt La Lăng Vũ không đến nỗi quá dày, gọi không được đành thôi.

Tới tối, không thể về nhà họ Thẩm, phòng trọ chỉ ở được một đêm, anh phải chọn một ngày nào đó đi xem thử nhà trọ mới được. La Lăng Vũ xem số tiền trong tài khoản thì thấy số dư bằng 0 mới nhớ mình đã chuyển hết tiền cho cha mẹ Beta rồi. Chậc, cũng may thẻ tín dụng cho vay thấu chi, anh lên Elong, chọn cho mình một gian nhà nghỉ giá cả, review đều Ok để đặt trước và thanh toán sau, sau đó dạo quanh tìm mua một chiếc xe đạp cũ, lộc cộc chạy đi. Lần này anh hết sức cẩn trọng kiểm tra kĩ càng đệm giường, thậm chí còn trườn xuống đất sờ soạng một hồi, khi xác nhận không có côn trùng hay cái gì đó bẩn thỉu, anh mới yên tâm cởi đồ bò lên giường. Nào ngờ vừa xốc cái chăn, mùi nước khử trùng nồng nặc xộc vào mũi làm anh hắt xì liên tục mấy lần. Mà vậy thì thôi đi, chất lượng chăn còn dởm, cứng như giấy các-tông, vừa ẩm vừa nặng. La Lăng Vũ có ảo giác như mình đang đắm chìm trong mùi nước khử trùng, chôn mình giữa lớp giấy cứng cáp từ từ thiếp đi. Anh còn nằm mơ, mơ thấy mình bị người ta lột truồng, quăng vào trong cái bình chứa hóa chất suốt cả một đêm.

Bần thành phú thì dễ, chứ phú thành bần mới khó.

Sáng sớm thức dậy, anh ngồi trên giường, dùng tay che mặt, tự nhắc nhở bản thân.

Có những thứ mình phải nhanh chóng thích nghi trở lại mới được.

Buổi sáng, buổi chiều đều bận rộn với các dự án cùng hàng loạt kiến nghị thay đổi của khách hàng, La Lăng Vũ gọi điện cho khắp các phòng ban tìm người, trao đổi, còn phải theo dõi tiến độ của các designer. Vừa tan tầm lại phải đi tìm phòng trọ, miễn cưỡng cũng tìm được một căn vừa ý, hơi mắc chút nhưng kệ vậy. Khi anh bấm bụng trả tiền cọc, không được xài thẻ tín dụng, cái gì thế này? Yêu cầu trả tiền mặt á? La Lăng Vũ đã cảm nhận được một đồng tiền quý đến cỡ nào, lâu rồi không thuê phòng, mấy quy định này cũng xém quên luôn. Anh chỉ còn nước mượn tiền đồng nghiệp thân thiết, không nói lý do, chỉ bảo cuối tháng có lương trả lại. Nhưng như vậy thì tiền lương tháng này của anh coi như đi tong hết 70-80%, biết sống thế nào qua con trăng tiếp theo. Áp lực cuộc sống bỗng đè nặng lên vai, nên có mấy ngày anh không liên lạc với Thẩm Thư Lân, khi vừa ngó đến túi công văn nọ, La Lăng Vũ mới sực nhớ.

Giờ mà còn không hình dung ra được là người ta đã chặn số anh, thì chắc chắn IQ của anh có vấn đề. Được thôi, không nghe thì không nghe vậy. Hiếm khi được một bữa trưa rảnh rỗi, anh cầm tài liệu đi thẳng một mạch tới biệt thự, cậu không đến gặp tôi, thì tôi tới đó tìm cậu.

Khi anh đặt ngón tay lên máy cảm ứng vân tay trước cửa, tiếng điện tử tít tít vang lên ba lần, một hàng chữ to, rõ hiện ra: Bạn không có quyền truy cập.

Bạn không có quyền truy cập.

La Lăng Vũ rụt tay lại, gãi đầu. Giỏi lắm. Xem ra quyền vào biệt thự của anh đã bị hủy rồi. Anh bấm chuông, nói rõ lý do tới, quản gia Châu vẫn nhã nhặn khàn giọng đáp lại: “Rất tiếc thưa anh La, đây là nơi tư nhân của nhà họ Thẩm, tôi không thể tự ý cho anh bước vào được.”


Dứt lời liền cúp máy, anh có gọi kiểu gì cũng im re.

La Lăng Vũ lui ra sau vài bước, ngẩng đầu nhìn khung cửa sắc điêu khắc hoa văn đóng chặt, quả thật tức đến mức muốn cười.

“Thẩm Thư Lân!”

Anh đá lên cánh cửa sắt, nhưng vì nó được làm bằng sắt nên không bị sét mẻ tí nào.

“Mày dám chặn bố thì có giỏi bước ra đây ly hôn với bố ngay!”

La Lăng Vũ quát.

Còn chưa ly hôn thành công, mà cậu còn sốt ruột muốn đoạt tuyệt quan hệ trước cả anh luôn đấy.

Vậy tức là sao hả?!

—— Quả thật làm anh bái phục sát đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.