Xuyên Việt ABO

Chương 15


Đọc truyện Xuyên Việt ABO – Chương 15

Hết ly này tới ly khác, La Lăng Vũ vừa phẩm rượu vừa học hỏi, ấy mà cũng uống được bốn, năm loại rượu vang ở tiệc. Bia và các loại thức uống còn dư, anh đột nhiên hưng trí để chiếc ly đang cầm xuống bàn, kêu người ta “Đợi chút”, ít lâu sau lại mang về một ly rượu màu sắc lạ lùng, cười mỉm chi nói: “Anh nếm thử xem nó là gì?”

Gã ta có đeo mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt, nhưng vào khoảnh khắc cầm lấy cái ly đó, phần cằm có chút chuyển động. Ngón tay cầm ly rượu từng chút kề lên đôi môi xinh đẹp, động tác rất là cẩn trọng. La Lăng Vũ nín thở ngó hắn nhấp nhẹ một miếng như đang uống rượu độc, rồi hắn thoáng im lặng, dùng ngữ điệu bình bình trả lời, “Anh trộn Bordeaux và Chardonnay với nhau, còn có cả bia đen của nước Đức nữa.”

La Lăng Vũ vỗ tay tán dương: “Giỏi quá! Vậy mà cũng đoán ra được!” Nói xong, anh không chờ người ta trả lời đã kêu “Đợi tôi”, lập tức vọt đi pha trộn tiếp.

Anh mang trở về một ly khác, trong đó trộn một chút rượu vang vàng, một chút sprite, cuối cùng còn đổ cả một chút rượu mơ Nhật vào, hỗn hợp ba, bốn loại thế này tạo thành thứ chất lỏng không ra hình thù gì. Anh mang cười gian xảo đi về chỗ ngồi, mới dợm vươn tay đưa cho anh bạn đeo mặt nạ, đối phương giơ tay chặn lại, tỏ rõ thái độ từ chối. “Anh nên biết, anh làm như vậy sẽ phá hỏng kết cấu hương vị mà Winemaking đã dốc lòng nghiên cứu ra.”

La Lăng Vũ rút tay lại, hời hợt đáp, “Ở đời, nếu chỉ biết tuân theo quy tắc người khác tạo nên thì chán lắm, đôi lúc cũng phải thử tạo ra quy tắc của riêng mình chứ.” Rồi anh nâng ly uống một ngụm, tíc tắc anh nhíu mày, “… Eo ơi…” Anh đặt ly rượu xuống, đổi thành ly rượu hỗn hợp màu đỏ nâu trong tay người nọ, “Để tôi thử lý này xem.”

“Ồ?” Thấy anh uống một ngụm, gã đó hiếu kỳ hỏi: “Thấy thế nào?”

“… Winemaking đúng đó.” Nếm trải mùi vị khó nói nên lời, La Lăng Vũ méo mặt kết luận.

Người ấy ha ha cười thành tiếng.

Dẫn tới sự chú ý của vài người khác.


La Lăng Vũ nhìn “Kiệt tác” trên bàn của mình, đấu tranh vài giây, cắn răng thừa nhận, “Không được, không thể lãng phí vậy được!”

Vừa nói anh đã cầm ly rượu màu nhạt uống đỡ hơn lên, tên kia mới mở miệng,tính nhắc gì đó, anh đã nốc sạch ly, hệt như đang cụng ly uống rượu đế.

Cục súc nốc hết cả ly xong, La Lăng Vũ chếnh choáng, nghĩ bụng chắc không có gì đâu nên nói, “Tôi đi lấy gì đó để ăn đã.” Khi đứng lên, không ngờ mới tập tễnh vài bước liền thấy choáng váng, cước chân lảo đảo ngã người về phía sau. Những tưởng sẽ ngã lên chiếc ghế sô pha mới ngồi, ngờ đâu anh bất cẩn ngồi hẳn lên đùi của tên kia, khi cảm nhận được hơi thở từ thân thể cường tráng xuyên qua các lớp quần áo truyền tới, La Lăng Vũ chớp mắt theo bản năng mà rùng mình, nhưng ngay sau đó anh bị một cánh tay rắn rỏi đỡ lấy.

“Anh không sao chứ?” Gã ấy âm thầm vịn lấy phần eo sau lưng anh, bình tĩnh đưa anh ngồi xuống chỗ trống kế bên.

“Ừ, ” La Lăng Vũ ổn định trái tim bất thình lĩnh trật nhịp của mình, cám ơn hắn: “Không sao, cám ơn.”

“Tôi nghĩ hẳn anh phải biết là trộn nhiều loại rượu vào nhau rồi uống sẽ rất dễ say chứ.” Hắn xoay đầu nhìn anh, bấy giờ hai người quá gần, La Lăng Vũ gần như có thể cảm giác hơi thở đằng sau lớp mặt nạ của gã ta. Song đầu óc hồ đồ ngăn trở anh xích ra xa, hai tròng mắt đen bóng nom đầy bỡ ngỡ.

“… Gì cơ?”

“… Các loại rượu có nồng độ cồn khác nhau sau khi bị dạ dày hấp thu, sẽ kích thích gan tăng nhanh tốc độ phân giải độ cồn, trong máu sản sinh ra lượng lớn Ethanol và Acetaldehyde trong thời gian ngắn,” hắn giảng, nâng tay vuốt ve gương mặt của La Lăng Vũ, giọng nói bất giác dịu hẳn.”Do đó…”


Lúc này, trước mắt La Lăng Vũ từ một bóng người đã chia thành hai, từ hai đã chia thành ba bóng người rồi.

Bóng này chồng lên bóng nọ, khi anh ngất đi trong lòng còn nghĩ: Mẹ bà nó  chứ, giọng của tên này sao mà êm tai thế nhỉ.

Thanh niên không hề phòng bị sà vào lòng gã ta. Có người chú ý tới tiếng động bên nay, từ Pheromore có thể nhận ra hắn ta là ai, đó là giám đốc trong ban lãnh đạo nên hai mắt sáng rỡ tính tới chào hỏi, lại bị gã ta giơ một ngón tay ý chỉ đừng lên tiếng, người đó cũng biết điều chỉ đứng xa giơ ly rượu, không đến quấy rầy.

Gã ta cúi nhìn chàng thanh niên đang gối lên đùi mình bất tỉnh nhân sự, hắn vén phần tóc trán mảnh mai, gương mặt say ngủ tựa một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư lự.

“La Lăng Vũ ơi là La Lăng Vũ,” Hắn gập lưng, dùng giọng nói rất nhỏ chỉ hai người nghe thì thầm: “Muốn tôi nói sao với anh đây ta…” Ngón tay vuốt ve khuôn cằm duyên dáng, “Tôi còn chưa ra tay nữa mà anh đã tự dâng tận miệng rồi, không nhận lấy anh thì chúng tôi đúng là có lỗi với chính mình thật.”

Nóng.

Nóng quá.


Thứ đầu tiên La Lăng Vũ nhận thấy sau khi tỉnh lại là bầu không khí khắp người mình như đang bốc cháy. Ý thức mù mịt kéo theo tầm mắt dao động lên lên xuống xuống, khúc thịt nóng hổi đang đẩy đưa trong khe rãnh của anh từ từ rút ra, lại lập tức ập mạnh vào, trực tiếp giả thẳng vào điểm nhạy cảm nằm sâu trong vách ruột của anh, cảm giác tê tái rợn lạnh sống lưng, anh bất giác nghễnh cổ, cổ họng bật thốt tiếng rên rỉ.

Vì vậy, bàn tay to lớn đã siết chặt thắt lưng anh càng thêm ra sức đẩy lên phía trên, sau đó bất thình lĩnh kéo mạnh ra sau, ác liệt giống như muốn đâm thủng qua người anh. Bởi vì đưa lưng về phía kẻ hành hung, La Lăng Vũ chỉ có thể cảm giác được vòm ngực rắn chắc, lỏa lồ dán sát rạt vào sau lưng mình, khoái cảm dấy lên trong lúc hai làn da va chạm nhau.

Là… Là ai?

Anh muốn xoay đầu lại nhìn, nhưng hãy còn chưa quay được đã rệu rã ngã lên cổ của người ta, đồng thời dương v*t phía dưới ngẩng lên, hưng phấn run rẩy. Đôi tay anh buông rũ hai bên sườn, nó muốn nắm lấy cái gì đó, cơ mà chăn nệm êm ái đang nắm trong tay còn chưa nhăn nhúm thì đã bị cú thúc hùng dũng tập kích bỏ hẳn tay ra.

Khoái cảm từ xương sống xộc lên đầu não, anh bất lực để nó tràn lan khắp thân.

Sướng… Sướng quá.

Anh mơ hồ dấy lên suy nghĩ đó, phía dưới bất giác mút lấy càng chặt. Đường ruột co thắt mãnh liệt thúc đẩy tốc độ tiết dịch trong ruột non khiến bên trong càng lúc càng trơn ướt. Chớp mắt bên tai anh đã vang lên tiếng bết dính rất rõ ràng, hỗn loạn cùng tiếng thở nặng nề của gã đàn ông nọ.

“Được rồi, lên đi.”

Hắn ta dí sát tai anh thì thầm.

Giọng nói có chút thân quen, cũng có chút xa lạ, La Lăng Vũ nhớ là có nghe qua ở đâu, nhưng nhất thời nghĩ không ra. Khi anh hãy còn hoang mang, một đôi tay ve vuốt bờ ngực của anh, ngón tay lạnh lẽo khiến anh bỗng rùng mình. Đó là một thanh niên tóc ngắn đeo mặt nạ. Anh muốn trợn mắt thật to để xem rõ hơn, nhưng mồ hôi trên trán nhiễu xuống hàng mi làm tầm nhìn trở nên nhòe căm, bóng này chồng lên bóng nọ, giống như ảo cảnh, chỉ có ngọn lửa bên trong cơ thể mới là chân thật hơn cả.


Thanh niên trần truồng trước mặt anh dạng chân ra, hơn nửa gương mặt nằm sau chiếc mặt nạ, chỉ để lộ khuôn cằm duyên dáng. Cậu vịn bờ vai của anh chậm rãi ngồi xuống, hơi thở ngọt ngào quyến rũ.

Những cú thúc phía sau có hơi chậm lại để anh có thời gian hít thở. La Lăng Vũ cảm thấy người mình bỗng nặng lên, chỗ ưỡn lên của mình bị nhét vào một nơi ẩm ướt, ấm áp, các thớ thịt lớp lớp tự động bọc lên, khe khẽ cắn mút khiến anh bất giác sung sướng thở hắt ra.

“A!”

Bởi vì sức nặng từ bên trên dần ập xuống, lúc anh chạm tới chỗ sâu bên trong cậu, lưỡi lê bén ngọt phía sau cũng càng thêm đẩy sâu vào cơ thể của anh. Gần như ba tiếng cảm thán cùng đồng thời vang lên.

Bởi vì phía trước bị quấn quýt quá sung sướng, bản năng đàn ông ngủ say chợt thức giấc, La Lăng Vũ bất giác khao khát càng thêm nhiều hơn nên phần hông ưỡn lên càng cao.

“Ôi!” Thanh niên phía trên cúi đầu bật thốt, “Sâu, sâu quá.”

“Đủ cứng chưa?” Gã đằng sau khẽ cười hỏi han, lại thúc lên.

La Lăng Vũ bị tập kích bất ngờ làm chỗ đó to lên thêm, phần thịt mút chặt đến mức không còn chút không gian trống nào.

“Vâng… đủ, đủ cứng rồi anh.” Thanh niên ngồi trên người La Lăng Vũ thoáng nâng mông động đậy như muốn làm quen với nó, ấy mà càng khiến nhiều chỗ khác ngứa ngáy hơn nữa, “To quá! Cứng quá! Ôi! A!” Cậu lên xuống hai lần, chỗ giao hợp tiết ra dịch ngọt trong veo. La Lăng Vũ gần như muốn phát điên với hành động nô đùa này của cậu, chỉ muốn đè nghiến cậu xuống giường, rồ dại đẩy đưa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.