Đọc truyện Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai – Chương 67: Ước Nguyện Cho Em
Các hoạt động liên hoan nghệ thuật kết thúc sau 8 giờ, đoàn sinh viên nghệ thuật năm nay đạt được giải nhất.
Hứa Nhạn vì là đoàn trưởng nên rất hào hứng, nói là sẽ đưa một đám cô gái đi happy.
Cô ấy đặt một phòng KTV lớn, muốn mời mọi người cùng đi hát.
Cố Nguyễn nghĩ, dù sao thì Tư Cẩn cũng không có ở đây mà Nghê An và Thẩm Tư Ngôn cũng về quê, không bằng cô đi với bọn họ cho đỡ chán.
Nhưng trước mắt, cô vẫn còn việc phải làm.
Mộc Cam tìm một chỗ trong hậu trường chờ Cố Nguyễn, lúc Cố Nguyễn tìm thấy cô ấy, cô nàng đang mơ màng sắp ngủ.
Cố Nguyễn nhẹ nhàng đánh thức cô ấy: “Mộc Cam? Cậu đang buồn ngủ sao?”
Mộc Cam tỉnh dậy, nhớ lại những gì Cố Nguyễn đã nói, lắc đầu: “Không, vì chán quá nên tớ mới buồn ngủ.
Phải đi rồi sao?”
Cố Nguyễn gật đầu: “Ừ, quà tớ đưa cho cậu đã chuẩn bị xong rồi, cậu tới rừng hoa anh đào đợi tớ được không.”
Mộc Cam đáp lại, ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Bây giờ có khá nhiều người nên Cố Nguyễn không lo lắng về sự an toàn của cô ấy, nhưng rừng hoa đào bên kia thì không có người, cô nắm chắc thời gian, nhanh chóng đổi trang phục biểu diễn rồi nhanh chóng đi tới đó.
Lúc Mộc Cam đến nơi, cô ấy không biết khi nào Cố Nguyễn sẽ đến, vì vậy đành ngồi trên băng ghế bên cạnh đợi.
Cố Nguyễn nhanh chóng đi tới, cô thay thành chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đang mặc lúc trước, mái tóc dài buộc cao, làn da trắng ngần, lớp trang điểm trên mặt có lẽ chưa kịp tẩy sạch, vẫn còn dấu vết của phấn mắt trên khuôn mặt cô.
Đi dạo dưới ánh đèn đường, trong bóng đêm ngoại trừ anh đào còn có khung cảnh tuyệt sắc.
Cố Nguyễn chậm rãi bước tới trước mặt cô ấy, bỗng nhiên giọng nói của đài phát thanh trong khuôn viên trường vang lên: “Tiếp theo là giờ âm nhạc, hãy thưởng thức bài hát Ước nguyện cho em.”
Tiếng nhạc mà cô không nghe thấy bắt đầu vang lên dần dần, từ mơ hồ đến rõ ràng, cô gái bước đến gần Mộc Cam đưa bàn tay sạch đẹp về phía cô ấy, chủ nhân của bàn tay đó khẽ mỉm cười nói với cô: “Cô gái xinh đẹp này, có thể cho phép tôi mời cô khiêu vũ được không?”
Cô thể hiện đúng phong thái lịch sự chuẩn mực của một quý ông.
Mộc Cam ngây ngất, nhất thời quên cả phản ứng.
Cố Nguyễn mỉm cười, chủ động nắm tay cô ấy, theo điệu nhạc, những bước nhảy đơn giản lại rõ ràng.
Chờ tới lúc Mộc Cam giẫm lên chân của Cố Nguyễn cô ấy mới hoàn hồn, hốt hoảng xin lỗi cô, Cố Nguyễn lắc đầu: “Không sao, thả lỏng đi theo bước chân của tớ.”
Sau khi khiêu vũ lâu như vậy, cuối cùng cơ thể cô ấy đã có cảm giác về nhịp điệu, điệu nhảy của Cố Nguyễn rất đơn giản, sau dần cô ấy cũng dần dần theo kịp nhịp điệu của Cố Nguyễn.
Dưới ánh đèn và những tán hoa anh đào, hai cô gái ăn mặc giản dị nhảy múa dưới ánh đèn, các phóng viên của khoa báo chí chưa kịp quay lại lễ hội vội đặt máy ảnh lên bấm chụp.
Khiêu vũ kết thúc, Mộc Cam chưa bao giờ cảm thấy thế giới này phải tươi sáng đến vậy, chẳng sợ hiện tại vẫn là ban đêm.
Xung quanh không biết ai là người dẫn đầu, mọi người bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay to như sấm, Mộc Cam đỏ mặt, không còn hoảng sợ nữa nhưng vẫn thấy quặn thắt.
Cô ấy nhẹ nhàng giật giật góc quần áo của Cố Nguyễn: “Cố Nguyễn…!Nguyễn Nguyễn, tớ muốn trở về.”
Cố Nguyễn gật đầu: “Tớ đưa cậu về.”
Một phóng viên đến hỏi cô liệu video có thể được đăng trên tài khoản WeChat hay không, nhưng Cố Nguyễn không quan tâm, quay lại nhìn cô gái bên cạnh.
Mộc Cam đỏ mặt, suy nghĩ hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Phóng viên nhiếp ảnh nở nụ cười rồi rời đu.
Mộc Cam đi vào cầu thang vào ký túc xá, đỏ mặt cảm ơn Cố Nguyễn.
Cố Nguyễn mỉm cười xoa xoa tóc cô ấy, lấy ra tờ giấy bạc đã chuẩn bị từ sáng sớm trong túi ra, đưa cho Mộc Cam: “Đây là hai câu hát yêu thích nhất của tớ trong bài hát vừa rồi, tớ muốn khích lệ cậu.”
Mộc Cam nhận lấy nó, nói cảm ơn một lần nữa, Cố Nguyễn nói “Sức khỏe cậu không tốt.
Mau đi nghỉ ngơi sớm đi.
Chúc cậu có một giấc mơ đẹp đêm nay.” Sau đó, cô nháy mắt tinh nghịch, “Tớ đi tới chỗ Hứa Nhạn chơi, vất vả lắm bạn trai của tớ mới không ở đây, tớ phải đi nghỉ xả hơi đây.
“
Mộc Cam sắp khóc vì xúc động, vừa nghe xong đã khịt khịt mũi, Cố Nguyễn thấy cô ấy cười, vẫy tay rồi quay người lại: “Tớ đi đây, mau lên lầu đi.”
Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đang xem video vừa rồi, chờ cô quay lại, bạn cùng phòng cười với cô: “Mộc Cam, tớ vừa thấy video cậu khiêu vũ rất đẹp nha.”
Mộc Cam nói cảm ơn, cô rất nhút nhát, bạn cùng phòng của cô cũng không bận tâm, cô ấy vẫn tiếp tục xem video ngắm nhan sắc của hai người họ.
Mộc Cam ngồi trên chỗ của mình, mở tờ giấy ra, nét chữ trên đó đẹp đẽ, linh động——
Mong bạn luôn có sức mạnh nâng đỡ phía sau,
Mong bạn trở thành mặt trời của riêng mình.
Mong bạn có thể trở thành mặt trời của riêng mình!
Tuyệt quá.
——
Tư Cẩn đã mua một vé của chuyến tàu cao tốc gần nhất, anh cầm điện thoại di động ở trên xe, sợ lát nữa Cố Nguyễn sau hoạt động sẽ gọi điện cho anh mà không thấy người.
Nhưng trong điện thoại di động không có một cuộc gọi nào.
Ngồi bên cạnh anh là một cô gái trẻ, cô lén lút nhìn anh vài lần, hồi lâu mới đỏ mặt hỏi anh: “Anh ơi, có thể thêm Wechat không?”
Tư Cẩn im lặng, kéo tay áo lên, để lộ ra chiếc dây chun màu đen trên cổ tay.
Không biết từ khi nào nó đã trở thành một thứ mà cô gái nào cũng hiểu.
Cô gái A một tiếng rồi xuống xe.
Điện thoại của Tư Cẩn vang lên, anh nhìn lướt qua, thấy không phải Cố Nguyễn mà là đoạn video do Giang Hải gửi, có đoạn tin nhắn:
[Đại ca, nhìn xem! 】
Tốc độ mạng của đường sắt cao tốc không được tốt, video tải được mất vài vòng, video chưa sửa chữa nhưng đủ đẹp.
Phía trước màn ảnh là cô gái gầy yếu, lông mày của Tư Cẩn nhíu lại.
Đây …! hình như là cô gái mà anh đã gặp trong kỳ thi đại học trước đây.
Anh có ấn tượng vì cô ấy đã hỏi rất nhiều về Nguyễn Nguyễn.
Giây tiếp theo, cô gái của anh bước vào màn hình, mỉm cười đưa tay về phía cô gái.
Hai người bắt đầu khiêu vũ.
Tư Cẩn lặng lẽ xem hết một đoạn video rồi hơi cụp mắt xuống, đột nhiên anh không muốn về sớm.
Dù biết đó là con gái, nhưng anh vẫn không kiềm chế được ghen tuông, trong lòng ê ẩm, anh còn chưa được khiêu vũ với Cố Nguyễn đâu.
Hơn nữa, Nguyễn Nguyễn vẫn chưa gọi cho anh.
Chơi vui quá nên quên mất anh rồi à?
Tư Cẩn nào biết Cố Nguyễn hoàn toàn không quan tâm đến việc nhỏ này, bởi vì bên này còn đang giống như gà bay chó sủa.
“Hồ lô oa hồ lô oa, bảy bông hoa mọc trên một cây đằng, la la la la …”
“Là anh, là anh, là anh, bạn của chúng ta Tiểu Na Tra!”
“Tiều Tù và Ốc, gió thổi thổi, hải âu sải cánh bay ~”
Một nữ sinh che mặt hỏi ngược lại Hứa Nhạn: “Đoàn trưởng, chị Cố Nguyễn uống nhiều quá phải không? Em phải làm sao bây giờ?”
Hứa Nhạn cũng ngây người nhìn cô gái trên sân khấu ôm mic không buông, làm sao cô biết được nồng độ cồn của rượu hoa quả lại cao như vậy, kết quả Cố Nguyễn một mình uống hết nửa bình.
Cô đỡ chán đi tới: “Cố Nguyễn? Cố Nguyễn? Chúng ta trở lại trường học đi?”
Cố Nguyễn lắc đầu, liếc nhìn cô ấy một lúc lâu, như thể đang xác nhận cô ấy là ai, một lúc lâu cô mới cúi đầu, không để ý đến Hứa Nhạn.
Hứa Nhạn gọi lại cô: “Cố Nguyễn?”
Cố Nguyễn cúi thấp đầu: “Tôi không biết cô, đừng nói chuyện với tôi, tôi cũng không đi cùng cô.”
Hứa Nhạn: “……”
Ý thức an toàn chết tiệt của cô bây giờ mạnh thật đấy.
Cô từ bỏ việc nói chuyện với con ma men, tự hỏi làm thế nào để đưa tiểu gia hỏa này về nhà.
Cô biết rằng Tư Cẩn không ở trường, Cố Nguyễn quen biết Kỳ Yến nhưng hiện tại cậu ta cũng không ở trường.
Hứa Nhạn thở dài trở lại, cô đã tạo nghiệp gì vậy trời?
Cô ấy suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đi tới dỗ dành Cố Nguyễn: “Cố Nguyễn, tôi đưa cậu về được không?”
Cố Nguyễn lắc đầu: “Không, tôi phải đợi A Cẩn đến đón.”
Hứa Nhạn: “……”
Cô ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán thì một học muội ở đằng kia gọi cho cô: “Đoàn trưởng, điện thoại di động của chị Cố đổ chuông.”
Hứa Nhạn vội vàng đi tới, nhìn hai chữ “Bảo bảo” trên màn hình điện thoại di động, trong lòng lập tức như được đại xá.
Kết nối nhanh chóng.
Tư Cẩn đang đứng ở tầng dưới ký túc xá của Cố Nguyễn, giọng anh như bị gió thổi bay đi, trông anh có chút trống trải ôn nhu: “Nguyễn Nguyễn, em ngủ chưa?”
Ấn tượng về Tư Cẩn trong mắt Hứa Nhạn chính là đóa hoa cao lãnh, giọng nói dịu dàng mang theo hàn khí, cô vội vàng nói: “Cố Nguyễn uống quá nhiều rồi, cậu đến đón cô ấy nhé?”
Một giọng nói xa lạ vang lên ở đằng kia, sự dịu dàng trong giọng nói của Tư Cẩn từ từ tan biến, trở nên nóng nảy: “Ở đâu?”
Hứa Nhạn đáp: “Ở Hồng Hải.”
“Tôi đến ngay lập tức.”
Hứa Nhạn cúp điện thoại, trong nháy mắt, Cố Nguyễn đã xuống sân khấu, lúc này đang nép vào trong góc, khóc chít chít lẩm bẩm nói: “A Cẩn, không sao cả, chúng ta sẽ không sao cả.”
Có người đẩy cửa bước vào, mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh, người bước vào thật tinh xảo, nước da trắng lạnh lùng, giữa hai lông mày nhăn lại.
Là Tư Cẩn.
Hứa Nhạn thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Chúng tôi gọi nhầm một chai rượu trái cây, nồng độ hơi cao.
Cố Nguyễn vô tình uống quá nhiều.”
Tư Cẩn bước đến trước mặt Cố Nguyễn, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, đôi má ửng đỏ, đôi môi mọng nước, anh chạm vào mặt cô gái.
Ngón tay thiếu niên mang theo lạnh lẽo của bóng đêm, Cố Nguyễn theo bản năng cọ cọ.
Tư Cẩn đem người bế lên, nói với Hứa Nhạn: “Chúng tôi đi trước, hóa đơn đã thanh toán.”
Sau một hồi tung hoành, ký túc xá đã đóng cửa từ lâu, Tư Cẩn định bắt taxi đi về chung cư.
Đã gần nửa đêm, bắt xe cũng không dễ dàng, anh đành phải dùng điện thoại đặt xe, ôm người trong lòng đứng ở ven đường đợi.
Nép mình trong vòng tay quen thuộc, bây giờ Cố Nguyễn mới ngoan ngoãn nằm xuống, vòng tay ôm cổ anh lấy mặt cọ vào học vai.
Tư Cẩn hôn lên trán cô gái: “Có khó chịu không?”
Cố Nguyễn ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh đặc trưng của người say rượu, cô gọi anh, giọng nói ngọt ngào, mềm mại: “A Cẩn.”
Trái tim của Tư Cẩn từ từ trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm.
Anh biết người cô gọi không phải là anh.
Xe taxi đúng lúc đi tới, tài xế hạ cửa kính xe xuống hỏi: “Số đuôi 4952 là số của anh sao?”
Tư Cẩn gật đầu, mở cửa ngồi vào, nói với tài xế: “Tới Đinh Lan Nhã Uyển.”
Người tài xế đáp lời, khởi động xe.
Cố Nguyễn thoát ra khỏi lồng ngực anh, “Không phải nhà chúng ta ở biệt thự Bách Thủy sao?”
Người tài xế A một tiếng, bắt đầu giảm tốc độ.
Sắc mặt Tư Cẩn không tốt, nói với người tài xế: “Cô ấy uống quá nhiều, đến Đinh Lan Nhã Uyển.”
Tư Cẩn vội vàng từ lúc xuống xe đến bây giờ, cơm chưa kịp ăn, nước chưa kịp uống, vừa định nói chuyện thì đột nhiên bị sặc.
Thực ra thì không có chuyện gì, chỉ là cổ họng rất khó chịu.
Nhưng cô gái vừa nháo muốn tới biệt thự Bách Thủy, đột nhiên hoảng sợ vỗ nhẹ vào lưng anh để giúp anh hô hấp dễ hơn: “A Cẩn, em sai rồi.
Em không nên ra ngoài uống rượu, cũng không quay về biệt thự Bách Thủy, đừng tức giận, bác sĩ nói thân thể của anh không thể tức giận.”
Tư Cẩn nhìn vào mắt Cố Nguyễn, nhìn sự lo lắng của cô sắp tràn ra khỏi mắt.
Tư Cẩn nhắm mắt lại, nhưng rốt cuộc cũng không nói lời an ủi nào.
Trường học cách Đinh Lan Nhã Uyển không xa, sau khi xuống xe, Tư Cẩn muốn ôm cô đi, Cố không chịu, nói: “Thân thể anh không tốt, bế em anh sẽ mệt chết mất” vừa nói vừa lảo đảo bước vào thang máy.
Hai người đứng trong thang máy, Tư Cẩn nhìn người bên cạnh.
Một lúc lâu sau, anh chợt mỉm cười, nhưng trong nụ cười có cái gì đó rất hoang vắng.
Hóa ra A Cẩn của cô luôn là người khác.
——
Bị tiếng chuông báo thức của điện thoại làm tỉnh giấc, Cố Nguyễn mới thoát khỏi kí ức về Tư Cẩn bệnh tật của khiếp trước.
Xoa xoa thái dương đau nhức, duỗi tay lấy di động.
Kết quả vừa động vào di động đã rơi xuống đất, Cố Nguyễn thở dài, cúi người nhặt lên.
Cảm giác không giống như sợi lông ở thảm, mà là làn da mát lạnh quen thuộc.
Cô mở mắt ngay lập tức, đập vào mắt cô đầu tiên là đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Cô đang đưa tay định chạm vào mặt Tư Cẩn thì anh cụp mắt xuống, mím môi lại rồi hơi lùi ra sau.
Cố Nguyễn không chú ý, cô chỉ chợt bừng tỉnh, đau lòng muốn chết: “Bảo bảo? Anh về lúc nào vậy? Sao anh không về phòng ngủ?”
Tư Cẩn không trả lời.
Lần đầu tiên, khuôn mặt anh lạnh lùng, không cảm xúc nhìn Cố Nguyễn.
Anh im lặng liếc nhìn Cố Nguyễn, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Cố Nguyễn ngơ ngác nhìn bóng lưng vừa cô đơn vừa ủy khuất của anh với vẻ mặt bàng hoàng.
Tối hôm qua cô uống say, chẳng lẽ cô làm hành động gì có lỗi với bảo bảo sao?
Cho nên anh mới không dám lên giường?
Cố Nguyễn che mặt, rốt cuộc sau khi uống rượu cô đã làm gì bảo bảo sao?
Cô nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài mở cửa phòng Tư Cẩn.
Anh đang thay quần áo, quay lưng về phía cửa, Cố Nguyễn hoang mang chạy tới mở cửa phòng đúng lúc này tầm mắt chạy tới tấm lưng rắn chắc của anh.
Ngón tay thon dài của anh kéo lấy vạt áo, thân thể căng duỗi thành một trạng thái cực kì mê người.
Cảnh này thật sự đánh sâu vào thị giác.
Vốn dĩ tối hôm qua Cố Nguyễn uống rất nhiều rượu, mặc dù đã ngủ nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Đầu óc của cô Oanh một tiếng, đầu mũi nóng bỏng.
Cô ở trong lòng chửi thầm một tiếng, nhanh chóng lùi về phía sau: “Bảo bảo, anh tiếp tục thay đồ, em đi ra ngoài trước.”
Tư Cẩn nhìn cánh cửa, ngón tay từ từ siết chặt, nhắm mắt lại.
Trường hợp này, Cố Nguyễn nhất định sẽ chạy tới chỗ anh để chiếm tiện nghi.
Tối hôm qua cô nhớ tới A Cẩn của mình, đến bây giờ anh mới hiểu thì ra mình chỉ là một thế thân?