Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 63: Nhật Ký


Đọc truyện Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai – Chương 63: Nhật Ký


Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, chất lượng không khí của thành phố B luôn ổn định, khó có khi bầu trời xanh thẳm như hiện tại.
Nhưng mà Tư Cẩn vẫn bị Lâm Huấn Thừa gọi điện thúc giục tới Tư Cố từ sớm, sản phẩm mới sắp ra thị trường gặp sự cố phải họp gấp.
Bởi vì tham gia hội nghị nên hôm nay Tư Cẩn mặc tây trang, thiếu niên mặc tây trang phẳng phiu, vai rộng chân dài, sống lưng thẳng tắp, quần tây bao lấy đôi chân nghịch thiên kia.
Cố Nguyễn vẫn ngủ nướng, cả người bọc trong chăn mềm nhìn Tư Cẩn sửa sang quần áo, một tay anh đút trong túi quần, một tay chỉnh lại cổ áo, đôi bàn tay trắng nõn, lịch sự tao nhã.
Cố Nguyễn nhịn không được nuốt nước miếng.
A, lòng tham của cô bắt đầu nổi lên rồi.
Tư Cẩn giả bộ không nhìn thấy, mở ngăn kéo ra, nghiêng người hỏi: “Nguyễn Nguyễn, cái nào đẹp hơn?”
Cố Nguyễn rướn cổ lên: “Cái đường vân màu xanh ngọc kia, nhìn khá ổn trọng, thành thục.”
Tư Cẩn gật đầu, lấy cà vạt từ trong ngăn kéo ra, đến trước giường, đặt vào tay Cố Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, có thể giúp anh không?”
Đương nhiên là có thể.
Dù sao với tư cách là một trong những tiểu thư danh viện của thành phố H, từ nhỏ cô đã được giáo dục về cách trang điểm, phối đồ, cách giám định và thưởng thức mọi thứ, ngay cả đánh giá về rượu cũng đã đọc qua.
Tuy nhiên, ba Cố cũng không có ý định bán con gái bảo bối đi tạo quan hệ thông gia, nhưng xác suất cô sẽ gả cho một người trong vòng thương nghiệp khá cao, mấy môn học như phối đồ và cách thắt cà vạt cho chồng vẫn là một môn bắt buộc.
Cố Nguyễn đứng dậy, ngồi quỳ ở trên giường, Tư Cẩn cúi người để thuận tiện cho Cố Nguyễn, từ góc độ của cô có thể nhìn rõ yết hầu và xương quai xanh tinh xảo của anh dưới lớp áo sơ mi trắng.
Trong lòng Cố Nguyễn chửi thầm, đầu ngón tay màu hồng nhạt khẽ nhúc nhích, mới vài phút đã thắt được một chiếc nơ xinh đẹp.
Tốt, cô vô cùng hài lòng.
Tư Cẩn cũng cười, chẳng đến ý đến hình dáng của cái cà vạt, ngược lại vẫn còn tâm tư để thương hoa tiếc ngọc, nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi cô, đáy mắt tràn đầy vui vẻ chân thật: “Đây là khen thưởng.”
Cố Nguyễn đỏ mặt chui vào trong chăn.

Tư Cẩn không ở nhà, Cố Nguyễn không quen với cuộc sống ở đây, cũng không thể ngủ được nữa, cô dứt khoát đứng dậy dời khỏi giường, vào nhà tắm, suy nghĩ một lát thì cầm chiếc áo lông trắng, phối với chiếc quần cao bồi rộng rãi rồi đi xuống lầu.
Hai vị chủ nhà Tư gia không ở đây, người giúp việc trong nhà vẫn làm việc bình thường, động tác nhẹ nhàng, nhìn qua tố chất không tệ.
Quản gia ở lại phòng khách, vốn là trước khi Tư Cẩn đi phân phó cho hắn đừng tạo tiếng động quá lớn, chú ý để Cố Nguyễn nghỉ ngơi thật tốt.
Chỉ là không ngờ Cố Nguyễn lại xuống sớm như vậy, tâm thần bất định tiến lên hỏi cô: “Chúng tôi đánh thức Cố tiểu thư sao? Cô có muốn dùng bữa sáng chưa?”
Quản gia mỉm cười nhưng không làm người ta chán ghét, Cố Nguyễn nói: “Không cần, mọi người cứ làm việc đi, bữa sáng tùy tiện làm là được.”
Nhìn ra tính cách bạn gái của thiếu gia nhà mình thật tốt, nụ cười chân thành tha thiết thêm vài phần, đáp lại rồi lui xuống chuẩn bị thức ăn.
Vì vậy, trong lúc rảnh rỗi, Cố Nguyễn đi dạo thăm vài vòng.
Đi đến căn phòng cuối lầu hai, có một nữ giúp việc đang dọn dẹp đồ đạc lộn xộn bên trong, cô phát hiện đây là một phòng ngủ, phần lớn căn phòng đã trống không chỉ còn tủ sách sát tường.
Cố Nguyễn nhìn mấy cuốn sách trên tủ cũng có thể đoán đây là căn phòng trước kia của Tư Cẩn.
m u, nhỏ hẹp.
Sắc mặt của cô có chút khó coi.
Người giúp việc sợ hãi, nhỏ giọng gọi: “Cố tiểu thư.”
Người này là một cô gái tuổi không lớn, đối với tiểu thư xinh đẹp vẫn hơi sợ hãi, cô ấy nghe mấy chị em làm cùng nói, mấy chị gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy rất thích phát tiết lên người hầu.
Cố Nguyễn bình tĩnh lại, trả lời: “Vất vả cho cô rồi, cô đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi muốn tham quan nơi này.”
Cô gái kia âm thầm thở ra, cầm theo khăn lau tự mình rời đi.
Cố Nguyễn giơ tay lên, chỗ này không có sách quý giá gì, phần lớn là sách bài tập và sách giáo khoa Tư Cẩn từng dùng, sắp xếp rất chỉnh tề.
Đầu ngón tay trắng trẻo của cô khẽ chạm vào từng quyển sách, như thể đang tưởng tượng quãng thời gian mà cô chưa từng tham gia vào cuộc sống của Tư Cẩn, cuối cùng dừng lại ở một quyển vở có bìa màu rám nắng.

Kiếp trước, cô từng nhìn thấy quyển vở này trong ngăn kéo ở thư phòng của Tư Cẩn, Cố Nguyễn chưa từng đọc nó, Tư Cẩn nói khi còn bé anh từng viết nhật ký, hành văn còn vụng về, nó chẳng khác gì một quyển sổ thu chi, không muốn cho cô xem.
Cô cũng không miễn cưỡng, cuối cùng nó cũng được xem như di vật mai táng cùng cô và Tư Cẩn.
Hôm nay nhìn thấy, Cố Nguyễn do dự cầm trong tay một hồi lâu, cô cảm thấy mình cũng có thể đọc qua một chút.
Lúc mở ra, Cố Nguyễn nghĩ sẽ xin lỗi với Tư Cẩn khi anh trở về, mong là anh sẽ không tức giận.
Cô mở tờ thứ nhất, trên tờ giấy là những hàng chữ non nớt, khoảng cách giữa các chữ không được nối liền, đây rõ ràng là chữ của người mới tập viết, góc bên phải còn có dấu chạm nổi —- Trường tiểu học Bác Anh thưởng.
Bên dưới là:
Ngày nhật ký thứ nhất: “Ngày 11 tháng 9 năm 1998, trời trong xanh.
Hôm nay tôi tham gia một trận đấu đạt giải nhất, được thầy giáo thưởng cho một quyển vở, tôi cảm thấy rất vui vẻ, tôi sẽ lấy nó viết nhật ký.

Nhưng hình như hôm nay mẹ không vui vẻ, bởi vì hôm nay tôi nói chuyện với mẹ, bà ấy không hề cười còn bảo tôi cút đi.

Đấy đại khái là không vui vẻ, có chút khổ sở (π-π).”1
“Ngày 17/9/1998, trời nhiều mây.
Hôm nay người phụ nữ mập mạp xấu xa trong nhà ăn hết sạch cơm của tôi, bây giờ bụng rất đói,…!tôi nói bà ta không thể làm vậy, nhưng bà ta lại nói nếu tôi nói cho ba mẹ nhất định sẽ nhốt tôi vào trong tủ chén, trong tủ rất tối, tôi rất sợ, vậy mà bà ta còn cười vô cùng vui vẻ, nói nếu tôi không nói cho ba mẹ bà ta sẽ thả tôi ra, vì vậy tôi đành giả vờ đáp ứng.

Thật ra, tôi đã trộm đi nói với ba nhưng ba lại không để ý đến tôi, bảo tôi đi tìm mẹ mà mẹ cũng mặc kệ.


Các bạn nhỏ trong lớp đâu giống như vậy.”
“Ngày 4/11/1998, trời mưa nhỏ.
Hôm nay trời mưa, tôi quên mang dù, các bạn nhỏ trong lớp cũng có người quên hoặc không mang nhưng họ có ba mẹ tới đón, tôi cho rằng ba mẹ tôi cũng tới, nhưng bọn họ…!Bảo vệ nói trường học phải đóng cửa, tôi không còn cách nào khác phải chạy từ trong mưa về.

Lúc trở về, tôi thấy mẹ đang gọi điện thoại, may là bà ấy không nhìn thấy quần áo tôi bị ướt, bằng không nhất định sẽ đánh tôi.
“Hôm nay trường học họp phụ huynh, thầy giáo biểu dương các bạn nhỏ có thành tích tốt…!Người nhà của các bạn rất vui vẻ, cũng khen ngợi tôi, bởi vì tôi có hai bài kiểm tra được 100 điểm, nhưng ba mẹ tôi không tới, bọn họ cũng không biết…”
“….!Hôm nay tôi ngã bệnh, đầu tôi rất đau, mẹ tôi nói tôi thật phiền toái, nhưng mẹ vẫn đi tìm thuốc cho tôi, tuy là hơi khó nuốt nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.”
“……” Bởi vì tuổi còn nhỏ, có rất nhiều chữ còn khó và phức tạp, chỉ có thể dùng ghép vần để thay thế, câu nói cũng bừa bãi, nhiều câu chuyện lặp lại nhiều lần.
Chữ viết của bút máy cũng vì thời gian đã lâu mà mơ hồ không rõ, nhưng chúng lại ghi lại quãng thời gian thơ ấu của Tư Cẩn, bảo bối của cô bị xem nhẹ, phải âm thầm chịu đựng sỉ nhục.

Cô như được chứng kiến, một bạn nhỏ xinh đẹp tinh xảo, hết lần này đến lần khác đi thân cận với ba mẹ, nhưng cứ một lần như vậy lại bị đẩy ra, rơi mình đầy thương tích.

Bởi vì không được coi trọng, ngay cả người hầu trong nhà cũng có thể tùy tiện khi nhục.
Nội tâm Cố Nguyễn kịch liệt đau nhức, nước mắt không ngăn được rơi lã chã xuống đất, cô dùng mu bàn tay lau đi mà cứ mãi không hết.
Cả một quyển vở dày đặc đã gần viết kín, mở đầu ngây thơ vô tri, đến giữa rõ ràng biết được nhưng vẫn ôm lấy chờ mong như cũ, chậm rãi không muốn tin.

Thẳng đến tờ giấy cuối cùng, đại khái khi đó Tư Cẩn đã trưởng thành, chữ viết thanh thoát, dĩ nhiên đã có khí khái, trên đó viết : “Tư Cẩn bỏ họ Tư ngày 17/4/2006.” Tư Cẩn của cô thiện lương, mềm yếu như vậy, chắc hẳn đã bị những người này tổn thương sâu sắc đến mức anh quyết định bỏ họ trong tên của mình.
Cố Nguyễn run run dựa vào giá sách, từ từ cảm thấy mình sắp không đứng thẳng được, chậm rãi ngồi xổm xuống, đem quyển vở ôm chặt trong ngực, nước mắt chảy dọc xuống cằm nhỏ tí tách ướt một mảng quần bò.


Mới bắt đầu còn có lý trí, cô chẳng qua là yên lặng rơi lệ, không khóc thành tiếng, về sau trở thành nức nở, nội tâm đau đớn, chua xót làm cô khóc ra tiếng.
Quản gia đang đi lên định gọi cô xuống dùng bữa, thấy cô khóc như vậy thì bị hù dọa, hỏi được hai câu rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cố Nguyễn đoán được ông ta định đi gọi điện cho Tư Cẩn, cô muốn gọi ông ta lại nhưng cổ họng không thể phát ra được âm thanh.
Tư Cẩn trở về rất nhanh, bước vội ở cửa ra vào, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt khó có thể che giấu nét khẩn trương và lo lắng.
Cho đến lúc chú ý tới quyển vở trong ngực Cố Nguyễn, anh mới thở phào một hơi.
Anh không nghĩ Cố Nguyễn sẽ để ý tới nó, những chuyện này đã qua lâu rồi, thậm chí anh còn không nhớ rõ trong quyển vở đó ghi gì, anh chỉ nghĩ sớm biết nó làm Cố Nguyễn khóc thương tâm như vậy thì đã đốt quách đi cho rồi.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, anh bước vài bước đã tới trước mặt Cố Nguyễn ôm cô vào trong lồng ngực.
Nhẹ giọng nói: “Đây là mấy chuyện rất lâu về trước rồi, anh còn chẳng nhớ trong đó viết gì nên anh không còn đau khổ, Nguyễn Nguyễn nghe lời, đừng khóc.”
Cố Nguyễn khóc quá dữ dội, bây giờ âm thanh đứt quãng nói với anh: “Được, em xin lỗi vì xem nhật ký của anh.”
Tư Cẩn sửng sốt, không nghĩ câu đầu tiên mà Cố Nguyễn nói lại là câu này.
Bỗng nhiên anh cảm thấy buồn cười: “Đồ của anh, em có thể tùy tiện xem.”
Cố Nguyễn “Ừm” một tiếng, hai tay ôm lấy người Tư Cẩn, nghẹn ngào hôn lên môi anh: “Em rất yêu anh.”
Cho nên anh không cần nhớ đến thứ này.
Tâm tình Cố Nguyễn đến nhanh đi nhanh, lúc Tư Cẩn bế cô về phòng lau mặt cô đã tỉnh táo lại, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, xem trộm nhật kí của người khác rồi khóc thành như vậy, còn dọa quản gia đi gọi anh về, cô vừa làm chuyện ngu xuẩn gì vậy.
Lau mặt xong, Tư Cẩn nắm tay Cố Nguyễn xuống lầu ăn điểm tâm, quản gia tiến lên hỏi cô: “Cố tiểu thư, cô có khỏe không?”
Cố Nguyễn trừng mắt nhìn ông ta, đều tại ông, nhiều chuyện!
“Khá tốt.”
“Vừa rồi cô khóc nhiều như vậy có cần chườm băng không?” Cố Nguyễn nghĩ quản gia này không biết nhìn sắc mặt người khác sao.
“Không cần, cảm ơn.” Nói thêm nữa cũng chỉ thêm mất mặt cho ông mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.