Đọc truyện Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai – Chương 56: Tuyết Rơi
“Tình hình của đội này như thế nào?”
“Một đội mới ra mắt vào mùa xuân này phải không? Mạnh như vậy sao?”
“Người đi rừng của họ thực sự siêu ổn định, mọi nhịp điệu đều siêu tốt.”
“Nam thần lúc này đang ngã ngựa à? BO3 mà lại bị một tên nhóc không chút danh tiếng đánh thành đầu trọc.”
“Đừng nói vậy.
Các đội viên cũ của đội G đã giải nghệ.
Lần này nam thần một kéo bốn, có thể đánh được như thế đã là không tồi rồi.”
Khán giả dưới đài ồ lên, có reo hò, có tiếc nuối, tò mò và phân tích cũng có.
Không ai có thể nghĩ rằng RW mới vừa ngoi đầu lên vào năm nay lại giành chiến thắng trước đội G, nếu một lần thì có thể là may mắn, nhưng 3: 0 thì đã nói lên thực lực của bọn họ.
Lần này, người đi rừng Đinh Tư Hòe là người nổi bật nhất, cậu đã tìm ra chính xác điểm tách nhau ra giữa Thẩm Tư Ngôn và những người đồng đội khác của anh ta.
Thẩm Tư Ngôn của đội G, các đồng đội cũ của anh ta nếu không phải là do chấn thương nên không thể thi đấu thì cũng là đã đến tuổi phải giải nghệ, lúc này một số đồng đội mới đều được đưa đến từ trại đào tạo trẻ.
Lần đầu tiên được chơi ở Cúp quốc gia Đức, cộng với tuổi đời còn trẻ, nên việc thua không có gì ngạc nhiên.
Chỉ là Đinh Tư Hòe sau trận thi đấu này chắc chắn sẽ trở thành người được chú ý của các chiến đội lớn.
Chỉ tại thời điểm này, Đinh Tư Hòe đã đẩy cuộc phỏng vấn của ban tổ chức lại và theo Tư Cẩn ra khỏi hiện trường.
Đội của Thẩm Tư Ngôn đánh thành như vậy, Nghê An tất nhiên phải đi an ủi hôn hôn bạn trai của mình, Cố Nguyễn nhắn tin cho cô ấy rồi cũng rời đi với Tư Cẩn.
Khi rời khỏi cổng nhà thi đấu, mới nhận ra tuyết đã rơi, trên mặt đất chất thành đống một lớp trắng mỏng, bầu trời lác đác những bông tuyết.
Đây là lần đầu tiên Cố Nguyễn nhìn thấy tuyết sau khi sống lại.
Tuyết ở phía nam khác với tuyết ở phía bắc, tuyết ở phía nam rất dễ tan, tuyết trên mặt đất đã tan hết rồi, khi giẫm lên sẽ có dấu chân rất rõ ràng.
Đinh Tư Hòe tuy còn chưa thành niên nhưng đã rất cao, dáng người thanh thoát giống hệt Tư Cẩn, cặp chân dài của cậu đang nhanh nhẹn đi theo sau.
Khi đi ra ngoài, cậu bị những người xem trò chơi chặn lại nên cậu không nhìn thấy hai người nữa.
May mắn thay, trời có tuyết, đường trơn và không có taxi.
Cuối cùng khi tìm được hai người, cậu thấy họ đang đứng trước một quầy bán khoai lang nướng.
Cô gái khịt mũi, thời tiết rất lạnh, cô quấn một chiếc khăn quàng cổ to dày, phần dưới khuôn mặt giấu trong chiếc khăn, chỉ lộ ra chiếc mũi nhỏ đã đỏ lên do lạnh và đôi mắt to sáng ngời, trên người cô mặc một chiếc áo khoác mềm mại, làm cho đôi chân của cô càng mảnh mai và xinh đẹp hơn.Thiếu niên bên cạnh cô cao lớn, mặc một chiếc áo khoác ngoài giống với phong cách của cô gái, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen, khiến cho nước da của anh trở nên trắng trẻo hơn, đồng thời đôi lông mi dài cụp xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn cô gái, nghiêm túc mà nghe cô nói chuyện.
Nghe cô xong, anh khẽ dời tầm mắt lên, liếc nhẹ về phía Đinh Tư Hòe.
Đinh Tư Hòe cứng người, xê dịch về phía sau.
Người bán khoai lang là một cụ già, ngoài bán khoai lang còn có đường phèn tuyết lê.
“Ông ơi, chúng cháu muốn hai củ khoai lang và hai ly đường phèn tuyết lê.” Tư Cẩn nói.
Cố Nguyễn mỉm cười và kéo tay anh: “Làm sao thế.” Sau đó cô nói với ông cụ: “Ông ơi, bán cho chúng cháu ba củ khoai lang nướng và ba cốc đường phèn tuyết lê, cảm ơn ông.”
Tư Cẩn mím môi trả tiền.
Cố Nguyễn vẫy tay với Đinh Tư Hòe đang đứng cách đó không xa: “Sao còn nhìn, lại đây đi.”
Đinh Tư Hòe hơi xấu hổ, hai chân giống như nâng lên không nổi.
Tư Cẩn nhìn cậu một cái rồi nhẹ nói: “Nhanh lên.”
Đinh Tư Hòe dừng lại một lúc, sau đó bước nhanh đến, ngoan ngoãn chào hỏi, “Chị Cố.” Rồi cẩn thận liếc nhìn Tư Cẩn, giọng nói so với lúc chào hỏi Cố Nguyễn nhỏ hơn vài độ, “Anh trai?”
Cố Nguyễn buồn cười nhìn, đứa trẻ này cũng thật đáng yêu, có lẽ lần ở nước M kia cũng là vì thu hút sự chú ý của Tư Cẩn.
Tuy nhiên lúc đó tâm lí của Tư Cẩn vẫn còn rất mâu thuẫn với đứa trẻ do Thẩm Nam Chi sinh ra này, Cố Nguyễn cũng không dám nhắc đến, cũng may là sau khi trải qua sinh tử, Tư Cẩn dường như không quan tâm lắm đến những chuyện trước đây nữa.
Cô cảm thấy nếu Đinh Tư Hòe không có ý xấu, thật ra còn có thể hòa thuận, dù sao cũng coi như là người thân ruột thịt.
“Này, cô gái, xong rồi đây.” Ông cụ gọi cô.
“Được ạ, cám ơn ông.”
Cố Nguyễn cầm lấy ly đường phèn tuyết lê, trước tiên đưa cho Đinh Tư Hòe một ly, cười tủm tỉm nói: “Cho cậu, uống đi cho ấm người.”
Thái độ tốt của cô khiến Tư Cẩn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn có chút khó chịu, Nguyễn Nguyễn tại sao lại cười đẹp như thế với tên vô lại này.
Nhưng thằng nhóc này có lẽ đang lạnh, nó chỉ mặc một chiếc áo gió vào ngày tuyết rơi, bên trong chắc là đồng phục đội của bọn họ, nhìn không dày lắm.
Dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đôi má non nớt có phần giống với anh đã đỏ bừng vì lạnh.
Những đầu ngón tay vừa dẫn dắt đội chiến thắng trên sân đã có màu xanh trắng, rõ ràng là rất lạnh.
Nhìn qua rất đáng thương.
Khi anh và Cố Nguyễn ra ngoài, anh đã trang bị đầy đủ mọi thứ, khi thanh toán tiền, anh tháo găng tay ra và cầm chúng trong tay, đưa khoai lang cho Đinh Tư Hòe cũng tiện thể đưa luôn găng tay của mình cho cậu.
“Mang vào.” Giọng điệu không tốt lắm.
Nó hơi giống như âm thanh của băng nứt dưới ánh mặt trời vào mùa đông.
Đinh Tư Hòe nâng tay lên, nhưng không có nhận lấy: “Anh, không cần, em không lạnh, anh mang đi.”
Người anh trai trong ký ức của Đinh Tư Hòe là khi còn ở thành phố B.
Anh ấy lạnh lùng, thanh tú nhưng mong manh và ốm yếu, giống như một con búp bê thủy tinh xinh đẹp và dễ vỡ.
Cậu rất sợ anh ấy sẽ bị bệnh.
Tư Cẩn ném găng tay vào lòng ngực cậu: “Đeo vào đi, tay không muốn chơi game nữa sao?”
Đinh Tư Hòe nói, “Anh, anh và chị Cố vừa rồi ở hiện trường, cảm thấy em đánh có giỏi không?”
“Ừm.”
Đinh Tư Hòe phấn chấn: “Thế lần sau anh có thể đến…”
Tư Cẩn không muốn nhiều lời với cậu, nói: “Mau trở về đi.”
Sau đó xoay người nắm lấy tay của Cố Nguyễn, giọng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Nguyễn Nguyễn, có lạnh không? Chúng ta về trước đi.”
“Đi thôi, em trai, có muốn ngồi lên nhà ngồi không?” Cố Nguyễn mỉm cười và chỉ vào một tòa nhà gần đó, nhưng chiếc khăn lớn che gần hết khuôn mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy từ đôi mắt của cô rằng cô đang cười: “Nó ở phía đối diện, không xa.”
“Có thể sao?” Đinh Tư Hòe do dự, vừa nhìn thấy anh trai, có chút muốn ở cùng anh ấy một lát.
“Có thể.” Cố Nguyễn nói, “Anh trai cậu không phiền đâu.”
Tư Cẩn lôi léo Cố Nguyễn về nhà, Đinh Tư Hòe đi theo phía sau, Cố Nguyễn không ngừng nhìn trộm cậu, thấy khóe miệng cậu không ngừng nhếch lên, hiển nhiên là rất vui vẻ, lại giả vờ như rất dè dặt và thờ ơ.
Thật sự rất giống với Tư Cẩn trước đây.
Sau khi ra khỏi thang máy, Tư Cẩn lấy chìa khóa mở cửa, anh cởi giày và đi dép bông, Cố Nguyễn đang ôm hai ly đường phèn tuyết lê trên tay và không muốn buông ra.
Tư Cẩn xoa mái tóc của cô rồi ngồi xổm xuống, giúp cô cởi bỏ đôi ủng ngắn, những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vớ chân của cô.
Còn ổn, không lạnh.
Đinh Tư Hòe thận trọng dậm tuyết từ đế giày xuống tấm thảm ở cửa, cậu hơi lúng túng đứng ở cửa.
Tư Cẩn nhìn cậu, nhìn đôi giày thể thao và tất mỏng màu trắng của cậu, anh không dấu vết mà cau mà, đưa cho cậu một đôi giày bông: “Mùa đông mà cậu chỉ mặc thế này? Thay chúng đi.”
“Ừm, trở về em sẽ thay.” Đinh Tư Hòe rất nghe lời.
Cố Nguyễn đã ngồi trên ghế sofa lột khoai lang, lột xong một củ rồi lấy khăn giấy quấn phần dưới: “Hai người đứng ở cửa làm gì thế? Em trai lại đây, cho em ăn.”
Tư Cẩn và Đinh Tư Hòe Bước tới chỗ bên phải cô ngồi xuống, cô đưa cho Đinh Tư Hòe một củ khoai lang đã lột vỏ: “Nếm thử đi.”
Sau đó, cô lại cầm một củ khác, sau khi lột vỏ xong, cô đưa lên môi Tư Cẩn: “Cắn một miếng.”
Tư Cẩn không thích ăn mấy thứ này lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu cắn một miếng.
Cố Nguyễn chính là muốn cho anh ăn những thứ mới mẻ, thấy anh đã cắn nó thì cô cũng cắn từng miếng từng miếng, quả nhiên mùa đông ăn khoai lang nướng là tuyệt cú mèo.
Ấm áp lại thơm và ngọt.
“Em trai đã ăn tối chưa?” Cố Nguyễn đột nhiên hỏi.
Đinh Tư Hòe lắc đầu, bọn họ thi đấu đã lâu, trước trận đấu mọi người chỉ ăn bánh quy để lót dạ, họ nói sau khi đánh xong sẽ đi ăn tối, nhưng cậu không đi cùng mà đến đây nên chưa có gì trong bụng.
“A Cẩn đói bụng không? Để em đi nấu sủi cảo nhé?”
Cố Nguyễn đương nhiên biết lòng dạ Tư Cẩn có bao nhiêu hẹp hòi, nên cô ngoan ngoãn nghiêng đầu hỏi anh.
Hơn nữa, Tư Cẩn vừa đưa găng tay cho Đinh Tư Hòe, vừa chạm tay vào anh rõ ràng là rất lạnh.
“Anh làm cho.” Tư Cẩn vốn dĩ đang uống đường phèn tuyết lê, dùng thìa dùng một lần múc những viên lê bên trong, nghe được Cố Nguyễn muốn đi nấu ăn nên nhanh chóng đặt thứ mình đang cầm xuống và chuẩn bị đứng dậy đi đến nhà bếp.
Lại là một ngày sợ bị tài nấu nướng của Cố Nguyễn chi phối.
Cố Nguyễn nhìn thấy anh như vậy cũng biết anh nghĩ gì, bất mãn mím môi: “Anh làm gì vậy, sủi cảo không phải rất dễ nấu sao? Chỉ cần thêm chút dầu và muối thôi, chuyện nhỏ như vậy, anh đừng coi thường em.”
Tư Cẩn: “…..” Em vui là được.
Cố Nguyễn cười nói, “Anh và em trai cứ ngồi tâm sự, chuyện nhỏ này cứ để cho em.”
Tư Cẩn nghĩ thầm: Không, đây không phải việc nhỏ, anh và cậu ta không có gì để nói, xin em để cho anh đi nấu.
Cố Nguyễn vào bếp, Tư Cẩn và Đinh Tư Hòe ngồi trong phòng khách, hai khuôn mặt có phần giống nhau đang ngồi uống đường phèn lê tuyết, hơn nữa động tác uống còn cực kỳ giống nhau.
Hình ảnh hài hòa một cách kỳ lạ.
Hai người đều không phải người nói nhiều, bầu không khí nhất thời trở nên lạnh đi.
Khi tiếng nước sôi từ trong bếp phát ra, Đinh Tư Hòe liếc nhìn khuôn mặt có phần tinh tế của anh trai mình và bắt đầu nói: “Anh, thân thể anh có ổn không?”
Chuyện Tư Cẩn bị thương cậu có biết, cậu chạy đến bệnh viện vài lần nhưng không dám đi vào.
Tư Cẩn luôn luôn ít lời, chỉ trả lời: “Ừm.”
Đinh Tư Hòe thực sự không biết phải nói gì, chỉ đơn giản nói về chuyện riêng của mình: “Anh à, đội của chúng em không tệ đâu, mới thành lập năm ngoái thôi.
Sau khi trở về từ nước M, em không nhìn thấy chị Cố ở hiệp hội nữa, hỏi xong em mới biết chị Cố đã ngừng nhảy và đi học, sau đó em cũng quay lại trường.” Cậu bĩu môi, “Nhưng đi học không có gì thú vị, em đến quán net chơi game nên được đội trưởng coi trọng, nói em đánh rất tốt, sau đó em đi thi đấu chuyên nghiệp.”
“Sau khi đấu xong, quay lại trường học đi.”
“Sao cơ?”
Tư Cẩn nhìn thiếu niên còn nhỏ tuổi này, đột nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm.
“Chờ sau khi cậu thấy đã làm xong chuyện ở bên này, quay trở lại và học hành chăm chỉ đi, đừng cảm thấy nhàm chán, có thể cậu sẽ cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng chỉ cần cậu nhẫn nhịn qua đoạn thời gian này, chờ đợi cậu sẽ là một con đường rộng thênh thang.”
Nói xong câu đó, chính anh cũng có chút kinh ngạc, khẽ nhíu mày, không nói nữa.
Rõ ràng trước kia, rất chán ghét bọn họ.
Rõ ràng là anh không thiết tha gì với cái gọi là tình cảm ruột thịt.