Đọc truyện Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai – Chương 4Đưa Anh Về Nhà
Edit: Kim Hằng
*
Tư Cẩn rời khỏi nhà, đi bộ không có mục tiêu trên phố, bất tri bất giác đã đi đến tiểu khu của Cố Nguyễn.
Vết thương trên người anh vô cùng đau đớn, đầu có chút choáng, anh muốn đến siêu thị mua nước, kết quả còn chưa đi được hai bước đã ngất xỉu.
Cố Nguyễn ở nhà ngủ đến tối mịt, sau khi tỉnh lại cô đột nhiên muốn ăn mì gói.
Cô từ trước đến nay chưa bao giờ mua mì gói dự trữ ở nhà, là một vũ công thì phải kiểm soát thể trọng của mình một cách nghiêm ngặt, nhưng hôm nay cô muốn phóng túng bản thân một chút, cùng lắm thì ngày mai chạy nhiều thêm mấy vòng là được.
Cô nhìn tủ lạnh, trái cây và sữa chua cũng đã hết, cô cầm lấy túi tiền và chìa khóa rồi ra khỏi nhà.
Cô mua hai hộp mì gói, cầm hai túi sủi cảo đông lạnh, đi đến trước quầy sữa chua lấy một hộp, cô nhìn kỹ, ừm, vị đào vàng mà cô rất thích.
Lại chọn một số trái cây mà cô thích rồi đi đến quầy thu ngân.
Cô quét mã thanh toán, nhân viên cửa hàng còn đang quét mã cho cô, cô vô thức nhìn ra ngoài cửa.
Trên mặt đất có một người đang nằm, nhìn rất quen thuộc.
Cô lập tức chạy về phía đó, nhân viên cửa hàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thần sắc của cô hoảng loạn nên cũng chạy theo.
Khi cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến khắt cốt ghi tâm kia thì cả người đều lạnh toát, cô không nhịn được mà run rẩy, những kí ức xa xôi kia lại hiện về, như thể đã trở về những năm đó.
Cô nhìn những vết thương đang rỉ máu trên người Tư Cẩn, sắc mặt anh trắng bệch.
Giọng cô run rẩy gọi: “Tư Cẩn, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi được không?”
Tư Cẩn vô lực mà mở mắt ra, nỗ lực muốn nhìn rõ người trước mắt, nhưng vết thương thật sự đau đớn nên hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Cố Nguyễn bị dọa điên rồi, cô ôm anh, môi đều đang phát run, thân thể cô cứng đờ không dám động đậy: “Anh đừng làm em sợ, Tư Cẩn, anh tỉnh lại đi.”
Cô thật sự sợ anh cứ như vậy mà ngủ mãi, đời trước anh cũng như vậy mà chết trong lòng cô.
Trái tim cô đau đớn, bắp chân mềm nhũn, mắt đỏ hoe gần như rỉ máu.
Nhân viên cửa hàng bên cạnh nhanh chóng gọi xe cấp cứu, nhìn bộ dạng này của hai người khiến cô ấy cũng bị dọa sợ, liền giúp đưa người đến bệnh viện.
Khi bác sĩ muốn xử lí miệng vết thương cho anh, Cố Nguyễn khăng khăng không muốn đi ra ngoài, bác sĩ cười trêu chọc cô: “Cô gái tuổi còn nhỏ đã không biết ngại ngùng.”
Một câu cô cũng nghe không vào, chỉ nói với bác sĩ: “Ngài làm ơn nhẹ tay một chút, anh ấy rất sợ đau.”
Xử lý tốt miệng vết thương, bác sĩ lại tiêm cho Tư Cẩn thuốc hạ sốt, Cố Nguyễn ở một bên gắt gao nắm chặt tay anh, mở thật to đôi mắt chờ anh tỉnh lại.
Thiếu niên này bị thương ko phải rất nghiêm trọng, nhưng bác sĩ lại hiếm khi thấy một cô gái bướng bỉnh như vậy, cả đêm đều ở lại trông chừng.
Sau khi Tư Cẩn tỉnh lại thì cảm giác được tay mình đang được thứ gì đó nắm chặt, anh mở to mắt, lại nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc.
Chỉ là cặp mắt to trong trẻo kia giờ phút này chỉ toàn là tơ máu, anh cảm thấy có chút đau lòng.
Loại cảm giác xa lạ này đánh vào lòng anh, anh có chút không biết phải làm sao, mắt to xinh đẹp có chút mờ mịt.
Cố Nguyễn rất nhanh đã phát hiện anh tỉnh lại, trong giọng nói có chút vui mừng: “Cậu tỉnh rồi!”
“Có muốn uống nước không?”
Tư Cẩn cảm thấy mình và cô gái này còn chưa có tiếp xúc nhiều, cô quan tâm anh như thế làm anh có chút bất ngờ.
Nhưng cổ họng đang khô khốc, anh khẽ gật đầu, Cố Nguyễn lập tức đứng lên đi rót nước cho anh, Cố Nguyễn dùng mu bàn tay đo nhiệt độ nước, sau đó mới lấy ống hút bỏ vào ly.
Tư Cẩn ngồi dậy uống nước, cảm thấy có chút khó xử, bị bạn cùng tuổi xem là con nít cảm giác thật vi diệu.
Nhưng kỳ lạ là, anh thế nhưng lại cảm thấy cũng không tệ lắm, cánh môi tái nhợt bất giác nở nụ cười.
Cố Nguyễn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh, các triệu chứng đều bình thường, lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tư Cẩn mặc áo bệnh nhân to rộng, cổ áo hơi rũ, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Nhưng mặt trên của xương quai xanh lại có những vết bầm chưa biến mất do vết thương để lại.
Trái tim Cố Nguyễn lại đau đớn, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào vết thương, trong giọng nói không giấu được sự đau lòng: “Có phải rất đau không?”
Tư Cẩn có chút kinh ngạc, phản ứng của Cố Nguyễn giống như có chút…… Quá kích?
Anh rụt thân mình, không để cho cô chạm vào.
Đối với những gì cô cho là đau đớn, thật ra Tư Cẩn cảm thấy vẫn ổn, từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần anh phải chịu những vết thương như vậy, phần lớn thời điểm đều là mặc kệ nó tự tốt lên.
Nếu nhiễm trùng đến phát sốt, anh sẽ tùy tiện tìm vài viên thuốc hạ sốt ở trong nhà uống là xong.
Dù sao cũng không ai nguyện ý quan tâm đến anh.
Chỉ là trong mắt của cô gái này vô cùng khổ sở, làm cho anh cảm thấy, mình là một món báu vật.
Một người lớn lên trong bóng tối, có tư cách gì mà khao khát một cô gái như vậy.
Trong lòng anh run rẩy, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Sau một lúc lâu không được đáp lại, Cố Nguyễn cũng cảm giác được biểu hiện của mình quá kích động, cô làm sao lại kích động như vậy chứ.
Cô thu hồi tay lại, trầm mặc ra khỏi phòng bệnh.
Tư Cẩn lấy lại tinh thần, Cố Nguyễn đã không còn ở phòng bệnh, anh mang theo chút tự giễu: Nhìn đi, anh chính là con người xấu xa như vậy đất, cô chỉ mới đối tốt với anh một chút, anh liền khắc chế không được muốn nhiều hơn, dọa người chạy rồi, một con người thiếu hiểu biết như anh tốt nhất vẫn là nên cô độc một mình.
Chậm rãi nằm thẳng ở trên giường bệnh, ngón tay kéo chăn lên che mặt, bóng tối trước mặt khiến anh thấy dễ chịu hơn.
Nhưng vết thương trên lưng lại bắt đầu đau lên, cả người anh run rẩy do đau đớn.
Bác sĩ tiêm thuốc cho anh có ít thành phần của thuốc an thần nên anh mới ngủ quên trong tình trạng khó chịu như vậy.
Cố Nguyễn trở về nhà, cô cần phải bình tĩnh một chút, cô cùng Tư Cẩn chỉ vừa mới gặp mặt, nếu biểu hiện quá mức nóng bỏng, Tư Cẩn tất nhiên sẽ nghĩ nhiều, đến lúc đó nói không chừng sẽ không để ý đến cô nữa, như thế mất nhiều hơn được.
Dứt khoát tàn nhẫn vậy, bỏ mặc anh một đêm cũng tốt.
Nhưng đêm nay cô cũng ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, quầng thâm mắt như muốn rớt xuống, cô trang điểm che lại, sau đó đi tới bệnh viện.
Cố Nguyễn mua cháo đậu đỏ ở dưới lầu, xách theo bữa sáng đi đến bệnh viện vừa vặn thấy cảnh này, thiếu niên cao lớn, buổi tối đi ngủ chăn ở bệnh viện miễn cưỡng chỉ lại phần thân, bây giờ chăn bị anh kéo lên trên làm lộ ra đôi chân dài.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng đi qua đi kéo lấy chăn, không nghĩ tới bị anh niết ở trong tay, cô dùng sức lực, chăn lại không chút nhúc nhích.
Cô lầm bầm: “Còn chưa tỉnh sao? Vậy tớ trở về đây.”
Người trong chăn hơi động đậy, thanh âm rầu rĩ: “Đừng đi được không?”
Anh tuy rằng rất bất ngờ khi cô quay lại, nhưng anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Cố Nguyễn cười trộm trong lòng, sau lại giống con nít như vậy chứ. Cô muốn trêu anh một chút, lúc này cô lui xuống: “Tớ ở đây không quá thích hợp.”
Nói xong liền chuẩn bị động, cô mang giày xăng đan, tiếng bước chân trên sàn nhà có thể nghe rất rõ ràng.
Tư Cẩn nóng nảy xốc chăn lên, duỗi tay bắt lấy cổ tay cô, sức lực thiếu niên rất lớn, cô đau đến kêu một tiếng.
Tư Cẩn lập tức buông tay ra, cổ tay trắng nõn của thiếu nữ đã đỏ lên, anh tự trách: “Xin lỗi.”
“Ha ha, không có việc gì, tớ chọc cậu một chút thôi, một lát nữa là ổn, chuyện nhỏ.”
Cô đem bữa sáng đã mua đặt trên bàn, “Ăn sáng đi.”
Quán ăn sáng dưới lầu rõ ràng không chuyên nghiệp, trứng gà luộc còn chưa chín kĩ.
Tư Cẩn nhìn trứng gà trong tay mình, anh vốn muốn lột cho Cố Nguyễn, nhưng lại lột quá xấu.
Do dự cắn môi suy nghĩ có nên đưa cho cô không.
“Lòng đỏ trứng cho tớ.” Cố Nguyễn duỗi cái muỗng qua.
Lần trước khi ăn sáng, cô nhớ đến chuyện nhà của anh nên quên mất anh còn có tật xấu là không thích ăn lòng đỏ trứng gả.
Tư Cẩn ngoài ý muốn, anh càng ngày càng cảm thấy Cố Nguyễn kỳ quái, cô giống như rất quen thuộc anh, đến những thói quen anh chưa bao giờ để ý đến nhưng cô vẫn biết.
Bất quá cũng có thể là vừa khéo, có lẽ Cố Nguyễn thích ăn lòng đỏ trứng gà.
Tư Cẩn đã hạ sốt, vết thương bên ngoài cũng không nghiêm trọng, về nhà dưỡng là được, cứ tiếp tục ở bệnh viện cũng không có ý nghĩa.
Cố Nguyễn dứt khoát đi làm thủ tục xuất viện, chờ đến khi cô quay trở lại phòng bệnh còn chưa có ngồi xuống, ba Cố đã gọi điện đến.
“Làm sao vậy Nguyễn Nguyễn? Tin tức tiêu phí gần đây của con sao lại ở bệnh viện? Con bị bệnh sao? Hay là bị thương?” Ba Cố có chút sốt ruột.
Cố Nguyễn nhìn thoáng qua Tư Cẩn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Tư Cẩn chỉ nghe được một câu cuối cùng: “Không phải con, là bạn học của con.”
Anh có chút mất mát, nga, chỉ là bạn học.
Không đúng, vốn dĩ cũng chỉ là bạn học, còn không quá thân thiết.
Cố Nguyễn rất nhanh đã kết thúc cuộc gọi với ba Cố, trở về gọi anh: “Đi thôi.”
Tư Cẩn ngẩn người: “Đi đâu?”
“Cùng tớ trở về.”
Cô nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi thay đổi cách nói, “Đến nhà tớ ở vài ngày trước, bằng không cậu định mang một thân đầy vết thương này đi đâu? Quán net? Hay là khách sạn?”
Tư Cẩn rũ mắt không nói lời nào, thật ra anh có thể ở khách sạn, hơn nữa anh cũng có chỗ ở, không cần phải đến nhà cô.
Nhưng anh không có cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Cố Nguyễn xoay chuyển đôi mắt, lại lần nữa nói chuyện mang theo chút ngượng ngùng: “Thật ra tớ có lời muốn nói với cậu, khi tớ đến đây ở đã cùng ba tớ giận dỗi, ông ấy nói sẽ không gửi tiền sinh hoạt cho tớ nữa, cuộc sống gần đây hơi thiếu thốn một chút, cậu có muốn thuê một phòng trống ở nhà tớ hay không? Tiền thuê phòng tùy cậu ra giá?”
Cố Nguyễn tự tán thưởng mình, cô có thể suy nghĩ ra trăm ngàn lí do rất có đạo lí.
Ánh mắt Tư Cẩn thương tiếc nhìn cô, quả nhiên bạn cùng bàn của anh thiếu tiền, trách không được bữa sáng chỉ ăn ít như vậy.
Cũng tốt, anh có thể kiếm tiền, đến lúc đó anh có thể trả tiền thuê phòng cho cô nhiều một chút.
Anh trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Lại suy nghĩ: “Có muốn kí một bản hợp đồng không?”
Cố Nguyễn khó có thể kiềm lòng được, không nghĩ tới lúc này Tư Cẩn lại đơn thuần như vậy, nói cái gì anh cũng tin.
Tư Cẩn đời trước cô gặp được là người đã trải qua bao nhiêu sự giả dối của cuộc sống, loại đơn thuần này sớm đã biến mất, hiện tại lại có thể nhìn thấy anh như vậy, cô hoàn toàn bị thu phục.
“Đi thôi, sau này hãy tính, tớ tin cậu sẽ không khất tiền thuê phòng, tớ buồn ngủ sắp chết rồi, tối hôm qua còn không ngủ đủ, nhanh về nhà cho tớ ngủ thêm.”
Tư Cẩn lúc này mới nhớ tới đôi mắt đỏ hoe của cô ngày hôm qua, cảm thấy áy náy mà vội vàng đứng lên.
Kết quả lại ảnh hưởng đến vết thương, anh đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ ngồi xe về nhà, đã đến dưới nhà của Cố Nguyễn, Cố Nguyễn đi đến siêu thị, tối hôm qua bị Tư Cẩn dọa sợ tới mức quên mất trong nhà không còn đồ ăn.
Còn có Tư Cẩn, cho dù phòng đã chuẩn bị sẳn, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ phải mua.
Tư Cẩn đẩy xe đẩy, chăm chú nhìn Cố Nguyễn chọn đồ, âm thầm nhớ kỹ, Cố Nguyễn thích sữa chua vị đào vàng, còn có sủi cảo, kem vị việt quất…….
Còn có ly súc miệng màu xanh, khăn lông màu lam, còn có sữa bò……
Cố Nguyễn quay đầu, hỏi anh: “Sữa bò không có vị chocolate, cậu uống vị nguyên gốc được không?”
Tư Cẩn gật đầu, vẫn là hỏi ra: “Cậu…… sao lại biết tôi thích vị chocolate? Còn có lòng đỏ trứng?” Anh nhìn khăn lông, “Còn cả màu lam.”
Tâm Cố Nguyễn quyết vững như núi, biểu tình trên mặt bất biến, thậm chí ngữ khí còn vô cùng ngay thẳng: “Cái gì? Cậu cũng thích vị chocolate? Tớ rất thích ăn lòng đỏ trứng. Nga, cậu nói khăn lông này sao? Tớ tùy tiện lấy, cậu thích là tốt.”
Nếu là trước mặt hồ ly Tư Cẩn của nhiều năm sau, cô sẽ không dám làm lộ liểu như vậy, chỉ là thiếu niên hiện tại này, thông minh thì thông minh, nhưng lại đơn thuần muốn chết, cô căn bản không hề sợ hãi.
Cô lại mua ít xương sườn, muốn về nhà hầm canh cho anh bồi bổ thân thể.
Chờ đến khi đã mua đủ hết mọi thứ, cô quay đầu lại hỏi Tư Cẩn: “Cậu còn muốn mua cái gì không?”
Tư Cẩn định lắc đầu nhưng liền cứng lại, quay trở lại nhanh chóng cầm theo…hai cái quần lót, đến lúc tính tiền mặt anh vẫn phiếm hồng.
Về sau phải mang một ít quần áo tới.
Khi trả tiền, Tư Cẩn nhất quyết giành trả, Cố Nguyễn cũng không có ép buộc, cô biết Tư Cẩn có tiền.
Cho dù Tư Kình đã cắt đứt phí sinh hoạt của anh, nhưng Tư Cẩn tự mình viết chương trình, sau đó bán đi, mỗi một cái phần mềm bán đều được không ít tiền.
Cô biết các thiếu niên ở tuổi này đều rất xem trọng việc này, nếu cô nhất quyết trả tiền, chỉ sợ trong lòng anh sẽ không thoải mái.
Chờ đến khi bọn họ vất vả đem mấy túi lớn đồ vật trở về nhà, đôi mắt Cố Nguyễn đã mở hết nổi, cũng không khách sáo với Tư Cẩn, chỉ vào phòng bên cạnh phòng cô: “Tớ đi ngủ trước, cậu ở phòng này, đồ vật cứ thoải mái mà dùng, đói bụng thì hãy gọi cơm hộp. À đúng rồi, cậu giúp tớ đem đồ bỏ vào tủ lạnh nhé.”
Tư Cẩn ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Nguyễn nhìn giường lớn của mình, rất muốn cứ như vậy mà nằm ình ra ngủ nhưng bệnh sạch sẽ lại thôi thúc cô phải đi tắm rửa, sau khi xong xuôi mới bò lên giường.