Bạn đang đọc Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế Nuôi Dạy Con Cái – Chương 35: Trở Về Nhà Lấy Đồ 1
Họ hàng bên Tống gia cảm thấy hiếu kỳ bội phần, rối rít hỏi ai lại không có ánh mắt như vậy, lại chọn đúng lúc nhà người ta đang kết hôn đến kiếm chuyện.Trong mắt Chung Kiến Quốc, Tống Chiêu Đệ là một cô gái rất trung thực, rộng rãi và bao dung.
Tạm thời Tống Chiêu Đệ vẫn muốn giữ hình tượng này nên đối với lời dò hỏi của họ hàng, cô nói thật: “Vương Đắc Quý.” Lúc nói chuyện liền nhìn về phía học sinh của mình, ” Có đúng không?”Đứa bé bội phục: “Cô giáo Tống đúng là rất lợi hại.
Cô giáo Tống, cô có đi hay không?””Đi!” Tống Chiêu Đệ nói, “Không đi thì anh ta còn cho là yêm sợ anh ta.
Chung Kiến Quốc, có muốn đi cùng yêm hay không?”Chung Kiến Quốc cũng muốn nhìn Vương Đắc Quý là thần thánh phương nào, nhưng nếu anh đi cùng, ở người ngoài nhìn vào lại cho rằng anh không tín nhiệm Tống Chiêu Đệ, liền cười nói: “Một mình em đi là được rồi.””Chiêu Đệ, yêm cùng với em.” Lưu Dương sợ Tống Chiêu Đệ thua thiệt, bỏ xuống việc đang mời họ hàng uống nước nóng mà chạy ra.Tống Chiêu Đệ gật đầu, đi theo phía sau học sinh của cô dẫn đường, đến trường học thì cô thấy có hai người đang đứng đứng chờ ở đó.
Người lớn khoảng 50 tuổi, người trẻ khoảng hơn 20 tuổi.”Người đàn ông kia chính là cha Vương Đắc Quý.” Nguyên chủ chưa thấy qua cha mẹ của Vương Đắc Quý, Lưu Dương cho rằng Tống Chiêu Đệ không biết, giải thích cho cô nghe.Hai người đứng cách đó không xa, nghe được thanh âm liền đột ngột ngẩng đầu lên.”Chiêu Đệ —— “”Trở lại!” Cha Vương túm lại Vương Đắc Quý, “Chiêu Đệ à, nghe nói hôm nay cháu kết hôn?”Tống Chiêu Đệ đi tới cách Vương Đắc Quý khoảng hai mét thì dừng lại: “Đúng vậy.
chú Vương, đi nhà yêm uống rượu không?””Không không, yêm sẽ không đi.” Tống gia không có rõ ràng cự tuyệt Vương gia, Tống Chiêu Đệ lại đột nhiên kết hôn, Vương Đắc Quý bị đả kích vô cùng, cha Vương thấy con trai thương tâm khổ sở, tâm lý lại oán trách Tống gia cố ý dây dưa con trai của mình.Một nhà Vương Đắc Quý đều là công nhân phổ thông, trong lòng tức giận cũng không thể đem Tống gia làm gì được, cha Vương Đắc Quý liền đi tìm chú của Vương Đức Quý.Buổi chiều hôm qua, chú Vương nghe nói hôm nay Tống Chiêu Đệ kết hôn cũng rất giật mình, mà thất tình nhân không phải con trai của ông, cho nên chú của Vương gia có thể đứng ở trên góc độ người đứng xem mà phân tích, Tống gia không đem chuyện nói hẳn ra, chính là giữ lại mặt mũi của Vương gia bọn họ.Trước kia, cha của Vương Đức Quý hẳn là có thể nghe vào tai, nhưng bây giờ nhìn con rai mình lại khổ sở khóc lóc như vậy, cho dù chú của Vương Đức Quý giải thích thế nào đi nữa, ông cũng không nghe.Chú của Vương Đức Quý có một người anh trai như vậy, một người cháu như thế, thấy hai cha con, một người vô cùng tức giận, một người lại bi thống muốn chết, liền nói ông sẽ tìm hiểu xem Tống Chiêu Đệ gả cho người nào, xem thành phần của gia đình kia có vấn đề gì hay không.Ông cũng tử tế tra xét thám thính một phen,nhưng cũng không tra ra được chuyện của Chung gia, dẫu sao Chung gia cũng ở Tân Hải thị.
Ngược lại, ông hỏi thăm được Chung Kiến Quốc là sinh viên, còn là một đoàn trưởng.
Tục ngữ có câu cường long áp bất quá địa đầu xà, tiền đề là rắn phải mạnh.* cường long áp bất quá địa đầu xà: Rồng cũng khó thắng được khi đến địa bàn của rắn.Chú Vương không hề có thế mạnh, hạm đội Đông Hải lại cách bên này rất xa, ông cũng không dám đắc tội Chung đoàn trưởng.Chú Vương khuyên anh mình và cháu trai đừng đi gây chuyện nữa, hãy coi như là không biết.Tình thế không bằng người ta, cha Vương cũng không chết tâm.
Vương Đắc Quý biết được Chung Kiến Quốc mạnh hơn so với mình rất nhiều, đành thất thần mà đi về nhà lại trăn trở một đêm không ngủ được, buổi sáng liền muốn đi thôn tiểu Tống nhìn mặt Tống Chiêu Đệ một lần cuối cùng.Tống Chiêu Đệ thấy rõ Vương Đắc Quý, nhịn không được tức giận nói: ” Vương đồng chí, anh thích yêm ở điểm nào?””Chiêu Đệ, đừng nói mê sảng.” Lưu Dương nhắc nhở cô.Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Vương Đắc Quý: “Không nói ra được sao?””Em, em là một sinh viên, hiểu biết chữ nghĩa, còn có thể làm việc, lớn lên còn đẹp mắt.” Ánh mắt Vương Đắc Quý khao khát nói, “Chiêu Đệ, yêm thật sự thích em.
Em đừng gả cho người tên Chung Kiến Quốc đó, anh ta, anh ta sẽ không đối tối với em đâu.”Tống Chiêu Đệ cười nói: “Vương Đắc Quý, anh nói mấy câu này, thì hãy tới chỗ các nữ thanh niên trí thức của thôn yêm đều sẽ có người phù hợp.” Trng mắt cha Vương sáng lên, tâm lý của Tống Chiêu Đệ lộp bộp một chút, liền vội vàng nói, “Tuy nhiên, sau này các cô ấy cũng sẽ trở về thành.”.