Đọc truyện Xuyên Về Năm 70 – Chương 59
“À, nhà của anh ở tại…” Nghe được giọng em trai ở đầu kia điện thoại không kiên nhẫn, La Gia Thành nói ra địa chỉ nhà mình, rồi sau đó quay xe đầu trở về.
Anh chỉ biết, ngoài miệng Gia Tề nói cứng, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương bọn họ.
Em ấy chỉ đau lòng, đau lòng mình bị bỏ rơi lâu như vậy.
Thấy không, vừa nghe Uyển Oánh có nguy hiểm, em ấy đã đi tìm luôn? Ha ha, xem ra ngày cả nhà họ đoàn tụ đã không còn xa.
Ở dưới lầu nhìn đến vẻ mặt Gia Tề phiền chán, La Gia Thành đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có phần quá mức tốt đẹp.
Có điều đừng lo, mặc kệ nói như thế nào đây đều là một mở đầu tốt, hiện tại em trai em gái đều bình an, không có thứ gì quan trọng hơn điều này.
“Uyển Oánh, em sao thế? Rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao em chạy đến ngoại ô?” Tuy rằng trong điện thoại Gia Tề đã nói cho anh em gái không sao, nhưng anh vẫn lo lắng nhìn Uyển Oánh trước mặt, nếu cô gái thực sự xảy ra chuyện gì, cả đời này sẽ bị hủy hoại.
“Anh ——” rốt cục nhìn thấy người quan tâm mình, người có thể nghe cô kể khổ, Diệp Uyển Oánh nhào vào lòng anh trai khóc thật to.
La Gia Thành ôm em gái vừa định an ủi, đã thấy La Gia Tề bên cạnh xoay người đi.
“Gia Tề, đã về nhà, vào nhà ngồi một lát đi, em còn chưa gặp chị dâu em mà? Vào nhà nhận mặt nói mấy câu?” La Gia Thành ôm em gái vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương, anh thật sự hy vọng em trai có thể vào nhà xem.
“La Gia Thành, đừng tưởng rằng hôm nay tôi giúp đỡ đi tìm Diệp Uyển Oánh chính là tha thứ các người.
Tôi chỉ không hy vọng bởi vì liên quan đến tôi mà cô ta xảy ra chuyện, cho nên hy vọng các người đừng đến quấy rầy tôi nữa, gặp các người tôi thấy phiền.” Phiền chán nhìn thoáng qua cô gái khóc trong lòng đối phương, La Gia Tề lôi kéo Nha Nha xoay người trở lại trong xe.
Nhìn em trai lái xe đi, La Gia Thành nhụt chí thở dài, quay đầu bắt đầu an ủi em gái.
“Không sao, không sao, Uyển Oánh, nói cho đại ca rốt cuộc sao lại thế này? Em đi đâu?” Gia Tề vừa nãy gọi báo người đã tìm được, rất bình an, rốt cuộc là tình huống gì thì anh cũng không biết.
Nghe được anh trai hỏi, Diệp Uyển Oánh nức nở kể lại chuyện đã trải qua một lần.
“Xe taxi màu đỏ à?” Trong lòng La Gia Thành khoanh vùng, xem ra người này chính là muốn dạy cho Uyển Oánh một bài học.
Vấn đề là, anh ta hướng về phía Uyển Oánh? Hay hướng về phía mình hoặc cha dượng? Đến cùng họ đã đắc tội với ai?
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình đã tối đen, La Gia Thành vỗ vỗ phía sau lưng em gái nói: “Uyển Oánh không sợ, sau này có chuyện gì đại ca đưa em về, chúng ta không bao giờ ngồi xe taxi nữa.
Hiện tại anh trước đưa ngươi về nhà, anh ở nhà đều sẽ lo lắng.” Mẹ còn không biết chuyện này, vậy đừng để bà biết, miễn cho bà nghĩ đến lại sợ, hơn nữa sau này có người về trễ bà lại lo lắng.
Lái xe, La Gia Thành nhớ tới lời em gái vừa mới nói, lên tiếng hỏi: “Em nói có hai thanh niên đi theo em trước, sau đó anh Hai mới đến?”
“Đúng vậy, ngay từ đầu hai người kia làm em sợ hãi, sợ bọn họ cũng là người xấu, sau đó em mới biết, đó là người của công ty anh Hai.” Lau nước mắt trên mặt, Diệp Uyển Oánh gật gật đầu.
Nếu không phải đụng tới bọn họ, mình chậm rì rì còn không biết khi nào mới về được đến nhà.
La Gia Thành không nói nữa, nhưng theo khóe miệng anh nhếch lên có thể thấy được anh vui mừng, vì tìm Uyển Oánh Gia Tề vận dụng cả người của công ty, có thể thấy được em ấy vẫn để ý Uyển Oánh, chờ một chút, nhất định sẽ có ngày một nhà đoàn tụ.
Hai anh em vừa trò chuyện trên đường vừa đi về phía nhà Diệp Trường Hưng.
Thấy mình xuống xe, anh trai còn do dự ở trên xe, Diệp Uyển Oánh tủi thân nói: “Anh, anh không tiễn em vào nhà à? Một mình em sợ hãi.” Anh Hai không vào nhà đại ca, đại ca không vào nhà cha, tại sao nhà cô lại lộn xộn như thế này?
Nhìn em gái trên mặt loang lổ như con bướm, La Gia Thành bất đắc dĩ thở dài, vào đi thôi, vừa vặn bàn với người nọ một chút, Uyển Oánh đắc tội ai, hay bởi vì liên quan đến họ?
“Ba ——” Diệp Uyển Oánh đẩy cửa vào, hoảng sợ kêu lên.
Chỉ thấy cha cô Diệp Trường Hưng tay cầm điện thoại té trên mặt đất, đã bất tỉnh nhân sự.
“Ba ——” La Gia Thành đi sau thấy vậy cũng vội vàng, vội chạy qua, thăm dò thấy ông còn thở, sờ trái tim đối phương vẫn đập, anh thoáng an tâm, anh không dám di chuyển người, lấy điện thoại gọi 110.
Người ngã ngựa đổ bận một số việc, rốt cục Diệp Trường Hưng được đưa vào phòng bệnh, nhìn bác sĩ kiểm tra ở bên trong, La Gia Thành ôm Diệp Uyển Oánh vừa lo lắng lại sợ hãi, đặc biệt là Diệp Uyển Oánh, đêm nay liên tục gặp kinh hách, hiện tại cô không còn sức để khóc nữa, chỉ có thể dựa vào anh trai khẽ nghẹn ngào, ngày hôm qua còn rất tốt, hôm nay là ngày gì vậy?
“Bác sĩ, sao rồi?” La Gia Thành ngăn lại bác sĩ đi ra khẩn trương hỏi.
“Bệnh nhân bởi vì quá căng thẳng khiến cho huyết áp đột nhiên lên cao tạo thành hôn mê, yên tâm, không nguy hiểm đến sinh mệnh, nhưng trở về cần điều dưỡng thật tốt, không thể làm cho bệnh nhân lại chịu kích thích, nếu không tiếp theo không nhất định may mắn như vậy.” Bởi vì tìm là người quen, bác sĩ này cũng ăn ngay nói thật.
Nghe lời nói thật của đối phương, La Gia Thành vừa an tâm đồng thời còn có chút đau đầu, bởi vì chuyện của Gia Tề, bọn họ và cha dượng cãi nhau rất to, nhưng hiện tại tình hình đối phương không thể lại bị kích thích, cần có người chăm sóc để điều dưỡng cho tốt? Aizz, tại sao mọi chuyện đến cùng một lúc vậy?
Ngày hôm sau, từ hôn mê tỉnh lại Diệp Trường Hưng chẳng những vui vẻ con gái bình an vô sự, còn hưng phấn phát hiện vợ con đều trở lại bên người ông? Tuy rằng còn có phần không để ý đến ông, nhưng yêu cầu của ông không cao, về nhà là tốt rồi, ôm bát canh, ông cảm thấy cơn bệnh này thật sự là hạnh phúc.
Trong lúc bận chuyện của Diệp Trường Hưng, La Gia Thành cũng chưa quên tìm người điều tra chuyện Uyển Oánh bị lôi đi, kết quả tựa như anh nghĩ, không có manh mối, mò kim đáy bể đi tìm một chiếc xe taxi màu đỏ cũng không có biển số xe, không thể nghi ngờ có chút khó khăn.
Cho nên anh không biết rốt cuộc đắc tội thần tiên nào, chỉ có thể trông coi em gái nghiêm hơn, trong lúc nhất thời, anh thật sự không có cách nào phân thân, khổ không nói nổi.
Đối với La Gia Tề mà nói, tìm được Diệp Uyển Oánh biết em gái không sao, chuyện nhà kia chẳng liên quan gì đến anh.
Anh có không hết chuyện quan trọng phải làm, làm sao có thể vì một đống người ngoài tiếp tục chậm trễ thời gian?
Nha Nha cũng tiếp tục đến trường đi làm bình thường, ngày đó vì sự kiện con dâu nuôi từ bé, tuy rằng lúc ấy làm cho các học sinh có chút rung động, nhưng rốt cuộc đều là người trưởng thành, trong lòng có vài ý kiến cũng không biểu lộ ra.
Đối với cô mà nói, người khác chỉ cần không đến chỉ trỏ trước mặt cô, còn lại không có liên quan gì đến cô, tùy ý họ nghĩ thế nào.
Hôm nay, Nha Nha giống như hàng ngày, tan học xong đến chợ phụ cận mua đồ ăn, vừa đi vào chợ, xa xa nghe đến có người kêu cô.
“Tiêu Tư Thần —— “
Cô nhìn lại, một chiếc xe chậm rãi ngừng bên người mình, từ cửa kính xe để mở ló ra một cái đầu, nhìn thấy người, cô sững sờ một chút, rồi sau đó cười nói: “Thật khéo, không ngờ có thể gặp anh ở đây?” Là ông chủ quán karaoke kia, cũng không biết đối phương tại sao còn nhớ rõ tên mình?
“Đúng vậy, tôi đang định đến nhà họ hàng ăn cơm, không ngờ đi ngang qua nơi này gặp lại em.” Chàng trai tươi cười thân thiết, hiển nhiên rất vui vẻ tình cờ gặp cô, nhìn phương hướng cô muốn đi, cười hỏi, “Em muốn đi mua thức ăn à? Tự nấu cơm ở nhà?”
“Đúng vậy, em đi mua đồ ăn.” Trên mặt mang theo nụ cười, trong lúc nhất thời Nha Nha hơi nghèo từ, dù sao cô thật sự không quen đối phương, ngay cả tên cũng không biết, nghĩ vậy, cô chỉ có thể tiếp tục nói lời cảm tạ, “Chuyện lần đó…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, đã bị chàng trai xua tay cắt ngang: “Tốt lắm, nói lời cảm ơn thì không cần, đều nói đó là anh phải làm, cô nhóc em quá khách sáo rồi.”
Quá khách sáo? Trời ạ, chúng ta thật sự không quen, có thể không khách sáo sao? Đầu cô nhóc đầy vạch đen, lại không biết nói như thế nào, ai bảo cô nợ người ta một phần ân tình chứ?
“Ha ha, lại nói tiếp anh còn chưa đi chợ bao giờ, đi, đi cùng em nhìn một cái.” Vị đại thiếu gia này vui vẻ xuống xe, cả cây trắng rất chói mắt, rất nhanh thu hút sự chú ý siêu cao ở chợ.
Nhìn một cái? Nha Nha khô khốc cười, còn không thể nói không được.
Thật ra đi chợ cùng một người đàn ông dạo, cô thật ra không có ý kiến gì, vấn đề là anh có thể không mặc cả cây trắng được không? Thấy thế nào cũng không giống người đi mua đồ ăn.
À, đúng rồi, ban nãy đối phương cũng nói, anh ta chưa từng đi chợ, cho nên không trách đối phương chỉ tự trách mình, không có việc gì mua đồ ăn làm gì chứ.
Chịu được ánh mắt tò mò kinh ngạc xung quanh, Nha Nha cố gắng bình tĩnh dẫn vị thiếu gia này vào chợ, người đi theo đến đây, cô còn có thể nói không ư?
“Tư Thần, chúng ta muốn mua cái gì?” Nhìn chợ náo nhiệt, chàng trai tâm tình rất tốt hỏi, về phần người nhìn anh? Trời sinh anh đã bị người ta xem thành thói quen, không thèm để ý cái này.
“Muốn mua ít dưa chuột, bí đao, lại mua ít sườn.” Một món mặn một món chay, đây là đồ ăn buổi tối.
“À, mấy loại này thì anh biết, anh đi tìm.” Vị thiếu gia này hào hứng xoay người đi tìm dưa chuột.
“Bác ơi, dưa chuột này bán thế nào?” Nhìn đến một quầy hàng bày dưa chuột, chàng trai hưng phấn đi qua hỏi.
“Dưa chuột này à, tam mao một cân, cậu nhóc cần bao nhiêu?” Cụ bà gặp người hỏi là một cậu nhóc đẹp trai, trên mặt nhất thời cười toe toét như hoa cúc nở rộ.
“Tam mao?” Chàng trai kinh ngạc? Rẻ như vậy?
“Cậu nhóc, thật sự không đắt, như vậy đi, nếu cậu mua nhiều, bác tính cậu hai mao năm xu một cân?” Khó được có cậu nhóc đẹp trai như vậy đến mua đồ, bà cụ rõ ràng tính rẻ năm xu.
“À, không cần, tam mao đã rẻ lắm rồi, đến mười cân.” Cho tròn số.
“Đợi chút.” Nha Nha kéo anh chàng, cười đi qua nói, “Bác à, bọn cháu không cần nhiều như vậy, đến ba cân là được.” Mười cân? Cầm đã nặng lắm rồi.
Nhìn thấy đại nương chờ đợi nhìn mình, chàng trai cau mày nói với Nha Nha: “Tư Thần, rẻ lắm mà, mười cân mới ba đồng, cũng dễ tính tiền, vẫn là mười cân đi, ban nãy anh đã nói mua mười cân.” Mới mấy đồng lẻ, anh sắp bị bác gái nhìn mà ngượng cả mặt.
“Anh xác định muốn mua mười cân?” Phát hiện vị đại thiếu gia này bởi vì không quản lý gia đình không biết củi gạo quý, Tiêu Tư Thần liếc anh, trong lòng nảy ra mấy ý xấu.
“Xác định.” Chàng trai khẳng định gật đầu, đừng nói ba đồng, ba ngàn đồng thì sao? Anh đã nói ra, sao còn không biết xấu hổ đổi ý?
“Được rồi, vậy đến mười cân, đúng rồi, còn có bí đao, cũng mua ở đây đi.” Nói xong, Tiêu Tư Thần cũng không khách sáo, xoay người cười nói với chàng trai, “Em đi đối diện mua sườn, anh chờ bác gái cân dưa chuột đi.”
Chàng trai gặp Nha Nha rốt cục không khách khí với anh, vui vẻ xua tay để cô đi mua thịt, mình chờ bác gái cân dưa chuột.
Chờ Nha Nha mang theo sườn về, nhìn thấy cảnh một chàng trai buồn rầu đối diện với đồ ăn.
Vừa nãy anh bị dao động cái này hai đồng, cái kia ba đồng, trong trong ngoài ngoài hơn mười đồng, tiền không nhiều lắm, vấn đề là hiện tại rau xanh rất rẻ? Hơn mười đồng này chia thành năm, sáu túi to, vẫn là số nhiều, làm sao xách cùng nhau hả?
Nha Nha ngừng người, xin bà cụ một cái túi, sau đó tốt tính lấy hai túi trong số đó, chuẩn bị chạy lấy người.
Gặp Nha Nha giúp đỡ chia sẻ hai túi to, chàng trai thở phào, chỉ còn lại bốn, anh thật lòng cảm thấy, đồ chỗ này quá rẻ, người ở nơi này quá nhiệt tình.
Đi hai bước tới chỗ xe của mình, chàng trai giải thoát đặt hết chỗ túi đó xuống, xoay người nói với Nha Nha: “Tư Thần, đồ ăn nhiều lắm, anh dùng xe đưa em về nhà nhé?” Để anh xách về nhà em ấy thì anh thật sự không kiên trì nổi, đương nhiên, anh càng không thể để Nha Nha tự mình xách về.
“Ha ha, không cần, không xa lắm.” Nói xong, Nha Nha thả hai túi to trong tay mình, ngồi xuống lấy từ bên trong ba quả dưa chuột, hai quả bí đao, nhìn thấy rau thơm lại lấy ra một ít, để mấy thứ này vào cái túi cô đã xin.
Cô vừa lòng đứng dậy vẫy tay tạm biệt chàng trai, “Cảm ơn đồ của anh, em đi trước, không chậm trễ anh đến nhà họ hàng ăn cơm.” Ừm, đồ nhà bà cụ kia không tệ, nhìn rất tươi.
“A? Đống đồ này thì sao?” Nhìn sáu túi to bên chân mình, chàng trai trợn tròn mắt, đây đều là mua cho cô, cô không cần, mình xử lý như thế nào?
“Ha ha, không sao, nhà của em ít người, ăn không hết nhiều như vậy, anh cầm đi đưa cho họ hàng, đưa cho nhân viên có thể để họ ăn rất lâu.
Em đi đây, tạm biệt.” Nha Nha cười tủm tỉm nói xong, mang theo hai cái túi nhỏ tâm tình tốt lắm vẫy tay đi rồi.
Cô tin tưởng từ nay về sau, vị thiếu gia này không bao giờ sẽ vì mặt mũi mua nhiều đồ ăn nữa.
Chàng trai nhìn một đống túi to, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: Cô nhóc tinh quái này…