Đọc truyện Xuyên Về Năm 70 – Chương 20
Đây là lần đầu tiên Nha Nha vào nhà của La Gia Tề, đương nhiên sau này cũng là nhà của bé.
Đi theo La Gia Tề đến phòng phía đông của căn nhà, nhìn căn nhà sáng sủa sạch sẽ, bé hơi sững sờ, không ngờ nhà cậu lại sạch sẽ như vậy? Lúc còn học ở trường, bé từng ghé qua ký túc xá của đám con trai, khỏi phải nói căn phòng đó rất bẩn và lộn xộn, những cậu con trai giống La Gia Tề không nhiều? Bé còn tưởng chuyện đầu tiên khi đến đây là thu dọn nhà cửa, không ngờ nơi này còn sạch sẽ gọn gàng hơn nhà mình?
“Nha Nha, mau vào trong nhà, đừng đứng đó nữa.” Trong mắt La Gia Tề không che giấu được vẻ vui mừng: rốt cuộc cậu đã mang được Nha Nha về nhà, vì chuyện này cậu cố ý dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một lần, chỉ sợ Nha Nha đến đây ở không quen.
“Nha Nha, nhìn xem em có thích căn phòng này không? Đây là phòng của ông nội anh, bây giờ ông không còn, chúng ta ở trong này, mấy phòng khác đều trống, hai chúng ta không có nhiều đồ, trước hết ở phòng này đi…….” Hiếm khi La Gia Tề nói nhiều như vậy, rốt cuộc trong nhà đã có người, cậu cô đơn lâu lắm rồi.
Có chỗ ở là tốt lắm rồi, bé đến nơi này hai năm sớm đã không còn nhiều yêu cầu, cũng không nói muốn một mình một phòng, vì như vậy rất không thực tế. Bé còn nhỏ, đối phương cũng không lớn lắm, mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông ở phương Bắc đến cực kì sớm. Mùa đông đến, bọn họ có được một căn phòng sưởi ấm đã tốt lắm rồi, đòi tách ra ngủ làm gì?
La Gia Tề đồng thời giới thiệu tình hình trong nhà, tay cũng không nhàn rỗi, cực kỳ dễ dàng mở hành lý của bé ra sắp xếp tốt. Sau đó xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Nha Nha, hơi đau lòng đi tới, ngồi xổm xuống khẽ dụ dỗ: “Nha Nha, trước tiên em lên giường nằm nghỉ một lúc, anh đi cất đồ xong sẽ nấu cơm cho em được không?” Nhà bà ngoại còn một ít gạo và mì, ăn tiết kiệm thì có thể để cho Nha Nha ăn thêm vài ngày nữa.
Biết mình không giúp được gì, Nha Nha nghe lời lên giường nằm, bé cũng rất mệt mỏi, bất luận trong lòng hay bên ngoài đều quá mệt mỏi, bé nằm trên giường nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
“Nha Nha, dậy dậy, ăn một chút rồi ngủ tiếp.” La Gia Tề không đành lòng đánh thức cô bé, nhưng bây giờ tối rồi, nếu vẫn không ăn thì cơ thể nhỏ nhắn của bé làm sao chịu được?
Nha Nha ngồi dậy mới mất mát phát hiện, đây không phải nhà của bé và bà ngoại, bé đã là một đứa trẻ không có người thân.
Thấy cô bé đỏ mắt im lặng, La Gia Tề đau lòng ôm bé vào lòng dỗ dành: “Nha Nha ngoan, anh sẽ vĩnh viễn ở cạnh em, chăm sóc cho em thật tốt.” Từ khi trở về cậu vẫn tránh không nhắc tới bà ngoại, chỉ sợ cô bé không nhịn được khóc tìm bà ngoại. Không phải sợ thấy đứa nhỏ khóc phiền, Nha Nha khóc cậu cũng không thấy phiền, chỉ sợ bé khó chịu, mới có vài ngày mà mắt cô bé đã sưng húp, nếu thương tâm quá độ rồi bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Thấy mình lớn như vậy còn làm một đứa nhỏ lo lắng, tinh thần Nha Nha phấn chấn trở lại gật đầu: bà ngoại mất nhưng bé phải tiếp tục sống, nếu không bà ngoại dưới suối vàng biết được sẽ càng đau lòng? Không đúng…….Trong nháy mắt trong đầu bé lóe lên một ý nghĩ: có phải bà ngoại đã nhìn thấy cháu gái ruột của mình rồi không? Bà có hối hận vì một Nha Nha giả mà rời khỏi con cháu, căn nhà của mình không? Suy nghĩ này làm lòng bé cực kỳ khó chịu, tất cả ngụy trang sụp đổ: bà ngoại, xin lỗi, con không cố ý, con không muốn như vậy đâu………….
Nhìn cô bé vừa mới có tinh thần gật đầu với mình, trong nháy mắt đã ôm ngực khóc dữ dội. La Gia Tề lo lắng, cậu cũng là một đứa nhỏ, đối mặt với tình huống này không biết làm thế nào mới tốt, cậu bất lực ôm chặt cô bé vào lòng không ngừng dụ dỗ: “Nha Nha ngoan, Nha Nha không khóc, làm sao vậy? Có phải đau ở đâu không? Đau dạ dày? Hay là đói bụng?” Một lát sau cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, phải làm sao đây? Nha Nha khóc xanh mặt, cậu ôm Nha Nha chạy ra ngoài, cậu muốn tìm thầy thuốc trong thôn xem bệnh, mặc kệ trả giá gì cậu đều phải cứu tiểu Nha Nha của cậu.
“Anh, em không sao, chúng ta về nhà đi.” Bị La Gia Tề ôm ra bên ngoài, Nha Nha bị gió thổi quét qua, dần tỉnh lại trong đau khổ. Bé thầm mắng mình hồ đồ, bà ngoại đã mất, bé còn ở đây đau khổ khó chịu khiến một đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi lo lắng à? Cảm giác cánh tay đối phương ôm mình liên tục run rẩy, trong lòng bé không nỡ, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu đề nghị lớn lên muốn kết hôn với mình, nhưng cậu đang thật sự cố gắng làm không phải sao? Mấy ngày nay chỉ có cậu ở bên hai bà cháu bé, ngày ngày đều nấu cơm quét dọn, giúp đỡ chăm sóc bà ngoại đến khi mất. Hiện tại cậu còn mang bé – kẻ không còn nhà này về nhà mình, khẩn trương săn sóc bé như vậy, sao bé có thể nhẫn tâm để đứa nhỏ này tiếp tục lo lắng cho mình?
“Nha Nha? Nói cho anh biết em khó chịu ở đâu, anh dẫn em đi khám bệnh…..” Gặp Nha Nha nín khóc, cũng có thể nói chuyện, lòng La Gia Tề căng thẳng rốt cuộc buông xuống. Nhưng bộ dáng vừa rồi của cô bé thật sự làm cậu khiếp sợ, cậu khẩn trương nhìn chằm chằm Nha Nha trong lòng, chờ bé nói khó chịu ở đâu rồi ôm bé tiếp tục đi.
Trong lòng Nha Nha đau xót: khám bệnh? Đứa nhỏ này tìm ai khám bệnh? Thực sự có người trông nom cậu thì sao năm ngoái suýt chút nữa chết đói? Nhìn mồ hôi trên trán đối phương, trong mắt lo lắng, nén nước mắt khôn khéo nói: “Không sao, vừa nãy trong lòng khó chịu, khóc một trận xong dễ chịu hơn rồi, anh, chúng ta về nhà đi.”
La Gia Tề nghe xong xem như hoàn toàn an tâm, trên gương mặt đầy mồ hôi của cậu lộ ra một tia vui mừng, ôm chặt Nha Nha không ngừng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi………” Nếu cô bé thật sự xảy ra chuyện gì, cậu không biết mình sẽ tiếp tục sống như thế nào?
Biết Nha Nha không sao, cậu lại ôm người về nhà, dùng khăn thấm ướt nước, giúp cô bé lau mặt, sau đó cũng lấy nước đó rửa mặt mình rồi mới đi ra ngoài bưng đồ ăn nấu xong lên bàn.
Thật ra hai người ăn cơm vốn không cần để lên bàn ăn chính, có nhà mọi người vây quanh bệ bếp ăn, đâu cần dùng bàn?
Nhưng La Gia Tề thích, cậu cảm thấy cuối cùng bản thân đã có người thân, cậu quyết định sau này mỗi ngày đều mang đồ ăn lên bàn nghiêm túc ăn cơm, tuyệt đối không qua loa.
Trên bàn có hai món ăn, một món là rau cải trộn, một món súp trứng cà chua, hương vị bình thường, nhưng một đứa nhỏ sống dưới điều kiện gian khổ, có thể làm ra hai món ăn là vô cùng khó khăn. Nhìn đối phương phân cho mình hơn nửa nồi cháo ngô vào chén nhỏ, Nha Nha không chịu nói: “Anh, nhiều như vậy em ăn không hết.”. Chắc cậu rất tiết kiệm lương thực, mặc dù hộ khẩu của mình có thể lĩnh một ít lương thực mỗi tháng, nhưng đối với hai người vẫn là quá ít, dù sao khó khăn nhất chính là mùa đông dài đằng đẵng, thật sự không có gì để ăn.
Gặp cô bé hiểu chuyện đẩy chén tới trước mặt mình, La Gia Tề yêu thương sờ khuôn mặt Nha Nha, cười nói: “Nha Nha ngoan, ăn nhiều một chút, lúc nãy anh lên núi tìm rau dại ăn không ít trái cây rồi, bây giờ chưa đói bụng, đúng rồi, anh cũng mang về cho em một ít, lát nữa ăn cơm xong sẽ lấy cho em ăn.” Nói xong, cậu lại đẩy chén về trước mặt Nha Nha, cười tủm tỉm chờ bé ăn.
Trái cây rừng sao có thể no? Nhưng nhìn kiên trì trong mắt đối phương, bé chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu ăn cơm: hai người đều nhỏ như vậy, ngày tháng sau này làm sao bây giờ đây?
Cuộc sống sau này dễ chịu hơn nhiều so với tưởng tượng của bé, dù sao La Gia Tề sống một mình hai năm, rất có kinh nghiệm tìm thức ăn. Tuy rằng trong nhà không còn bao nhiêu gạo, nhưng bây giờ là mùa hè, hai người sống gần rừng núi, không đói được.
Vài ngày đầu, lúc La Gia Tề ra ngoài thường xuyên dắt bé theo, bởi vì sợ bé một mình ở nhà đau lòng nhớ bà ngoại. Sau này Nha Nha thấy mình đi theo thật sự lãng phí thời gian của đối phương, dù sao La Gia Tề không phải đi chơi, cậu đi kiếm đồ ăn, hoặc tìm đồ vật đổi với những đứa nhỏ khác, bản thân tay chân nhỏ bé không theo kịp, cho nên bé viện cớ nói mình mệt mỏi, cậu dặn đi dặn lại nhiều lần mới để bé ở nhà.
“Nha Nha, xem anh mang về cho em cái gì nè?” La Gia Tề vừa mở cửa đã hưng phấn gọi với vào trong phòng.
Nha Nha nghe tiếng gọi của cậu, chạy ra xem là việc gì: “Anh, anh……trứng chim?” Trong tay đối phương không khác trứng chim cút lắm, hẳn đây chính là trứng chim?
“Không sai, Nha Nha thật thông minh, hôm nay anh may mắn tìm được năm quả trứng chim, em thật là có phúc, một lát nữa anh luộc trứng cho em ăn.” Nói xong, hai người vào phòng, La Gia Tề cẩn thận lấy trứng chim được rau dại che lại từ trong túi vải, tuy rằng năm quả trứng chim không nhiều, nhưng ngon hơn cháo ngô, có thể để bé con ăn ngon hơn một chút.
“Năm quả trứng chim? Anh, cái này tìm được ở đâu? Hay anh đào tổ chim?” Nhìn trứng chim tròn vành vạnh, trong mắt Nha Nha vô cùng hiếu kì. Hai đời cộng lại, đúng thật là bé chưa từng ăn qua trứng chim.
“Ha ha, sao anh có thể đào tổ chim lên, anh nhìn tổ chim trên cây một chút, không ngờ thật sự có trứng.” La Gia Tề cười híp mắt rửa mặt, cũng không nói vì tranh giành trứng chim này mà đánh một trận với con chim mẹ nóng tính, may mà con chim kia không lớn lắm, thấy không ổn thì chạy trốn, nếu đổi lại là một con chim lớn, ai chịu thiệt thì khó mà nói.
Nhưng toàn bộ vất vả khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Nha Nha đều tan thành mây khói, chỉ cần bé vui vẻ, mọi thứ đều đáng giá.
Giữa trưa, tiểu Nha Nha ăn trứng chim thơm ngon, năm quả, bé khuyên cả ngày La Gia Tề mới chịu ăn một quả, còn bốn quả đều vào trong bụng nhỏ của chính mình.
Thấy bởi vì chính mình ăn nhiều trứng mà La Gia Tề có bộ dáng vui vẻ, bé cảm thấy trong lòng ấm áp, quả thực bây giờ bé thật sự rất hạnh phúc.