Đọc truyện Xuyên Về Làm Điền Chủ – Chương 95: Du Lịch
Hạ Thần sau khi sắp xếp công việc ở nhà ổn thỏa, căn dặn mọi người trông coi nhà, còn nhờ bên Triệu gia cùng nhà nhị thúc lâu lâu sang ngó giúp hắn một chút liền thực hiện chuyến du lịch đã nói ba năm trước.
Người trong nhà lo lắng nên chất đầy một đống đồ vật sau xe ngựa, đến khi không còn chỗ họ mới chịu dừng lại, phu phu hai người chỉ có thể nhìn nhau cười, họ chỉ là đi du lịch thôi mà, sao cứ trông như đang chạy nạn vậy? Đồ cần đã được hắn cho vào trong không gian mấy ngày trước hết rồi, chỉ định đem theo một ít để làm vẻ lại không nghĩ đến mọi người lo lắng đến vậy.
Hai người chỉ có thể nhận ý tốt của mọi người rồi tạm biệt rời đi, đợi đi xa họ mới dừng lại chỗ vắng vẻ, cho toàn bộ đồ vào trong không gian mới tiếp tục lên đường.
Hiện tại họ đã đi hơn ba tháng, qua năm phủ thành và giờ đang ở tại huyện Đông khê, nơi này tuy là huyện nhưng có thể nói còn phồn hoa hơn cả phủ thành.
“Sắp tới chúng ta sẽ đi đâu?” Triệu Tiểu Mộc gắp một khối thịt cho vào bát của hài tử hỏi
“Chúng ta đến thành Châu Dương, nơi đó cũng đã gần kinh thành, nghe nói sắp tới là kì thi khoa cử ba năm một lần, chúng ta dạo ở thành Châu Dương xong sẽ thẳng đến kinh thành, ta muốn xem thử thi khoa cử sẽ như thế nào?” Hạ Thần gắp một khối thịt kho tàu mà Triệu Tiểu Mộc thích ăn nhất vào bát y, lại gắp một ít rau xào cho vào miệng mình
Hắn đã sắp xếp toàn bộ lịch trình, đi qua những nơi này xong, đến kinh thành dạo chơi một thời gian hắn sẽ trở về bằng đường khác, hắn đang định đi qua Giang Nam, đi đường thủy trở về, nghe nơi đó phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, lại hữu tình, vẫn muốn tận mắt đi xem một chuyến.
“Lão cha, con cũng muốn” Dao Dao đẩy cái bát về phía trước một chút, ánh mắt đầy mong đợi, Hạ Thần chỉ biết cười, sau đó gắp một khối thịt cho vào bát nó nói
“Đây, đây, tiểu tổ tông mau ăn cơm, không thì hôm nay ở trong nhà không đi đâu cả”
“A cha, ăn ăn” nó lại đưa tay gắp một khối thịt cho vào bát Triệu Tiểu Mộc
“Được, Dao Dao mau ăn, thức ăn nguội hết rồi” Triệu Tiểu Mộc xoa xoa đầu nó nói
Ban đầu Hạ Thần không thích nghe nó gọi Triệu Tiểu Mộc là nương, cho nên dạy nó gọi ba ba, lúc đó nó luôn gọi a a, nhưng đến khi nó có thể gọi, liền nhất quyết gọi y là a cha, dạy thế nào cũng không đổi được, còn trước đó gọi hắn là cha, sau khi gọi Triệu Tiểu Mộc là a cha, nó liền dứt khoát gọi hắn là lão cha xem như phân biệt, hắn cũng thấy hợp lý nên cứ để nó gọi như vậy, dần dần cũng thành quen.
Dạo chơi xong cả thành Châu Dương, xe ngựa Hạ Thần thẳng tiến về hướng kinh thành, trời về chiều, Hạ Thần liền dừng lại một quán trọ nhỏ, hắn quyết định ở lại đây đêm nay, vào bên trong cũng bắt gặp không ít các sĩ tử đang đổ về kinh thành, cả nhà hắn chọn một bàn sau đó ngồi xuống, tiếng cười nói, trò chuyện, cũng gặp không ít người đang làm quen cùng nhau.
“Nghe nói gì không? Năm nay khoa cử sẽ gắt gao hơn những năm trước, không biết có lọt nổi danh sách không nữa?”
“Ta nghe mấy năm trước quan chủ khảo nhận tiền hối lộ, cho những kẻ không ra gì vào chốn quan trường, hại không ít bá tánh khốn khổ”
“Năm nay hoàng thượng ban bố lệnh cấm, bị phát hiện gian lận còn có thể phải ngồi đại lao?”
“Ta thà không thi đậu công danh, cũng chẳng muốn ngồi đại lao”
“Ngươi thật đúng là không có tiền đồ mà, ha ha”
Hạ Thần nghe cuộc bàn luận sôi nổi ở bàn bên cạnh thì âm thầm cười lạnh trong lòng, hắn cũng muốn biết thực lực Hạ Hoàng Anh đến đâu nếu không thể dựa dẫm vào việc đi cửa sau, trước khi rời thôn đã nghe Lưu thị rêu rao năm nay Hạ Hoàng Anh đi kinh thành thi khoa cử, chắc cũng đang trên đường đến kinh thành, không biết sau khi nghe tin gian lận còn có thể bị ngồi tù không biết Hạ Hoàng Anh có bị sốc không nhỉ?
Đang dùng cơm thì có một người che dù nhưng quần áo vẫn bị ướt đi vào, bởi vì bên ngoài trời đang mưa, thời tiết dạo này cũng có chút thất thường, đang nắng gắt cũng có thể đổ mưa.
Người kia quần áo cũ kĩ còn có chỗ chắp vá, trên vai khoát một tay nải nhỏ màu nâu tối, trên tay vẫn còn cầm cây dù có chỗ bị rách, nước vẫn còn nhiễu tong tong xuống nền nhà, Hạ Thần liếc mắt một cái, cũng nhìn ra người kia là một thư sinh nghèo, gương mặt sáng, khí chất ổn, chỉ là sinh ra trong khốn khó nên phần nào đã bị che lấp.
Nhóm thư sinh cũng liếc mắt nhìn một cái rồi quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở của mình, cũng chỉ là một kẻ nghèo, không đáng để họ bận tâm.
Tiểu nhị nhìn thấy khách bước vào cũng tiến lên chào hỏi, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ khinh thường, tuy quán trọ của bọn họ nhỏ, nhưng cũng đón không ít khách giàu có cùng thương nhân, bởi vì đây là còn đường dẫn một số thành đến kinh thành, ai qua đây đều phải ghé lại dừng chân, thiếu đi một số khách nghèo nàn như vậy cũng không khiến họ chết đói được.
“Khách quan muốn dùng cơm hay ở trọ?”
“Không biết nơi này còn chỗ qua đêm không?” Người kia nói
“Chúng ta chỉ còn phòng thượng hạng, một đêm một lượng bạc, nếu không ở được thì xin mời đi cho, chỗ chúng ta còn phải làm ăn” nói xong tiểu nhị liền tiến lên đón một đoàn khách tầm tám chín người, trong đó còn có thêm hai phu tử cùng hai người thanh niên to khỏe, có thể là theo bảo vệ họ trên đường đi.
Đa phần các sĩ tử đi kinh thành thi đều sẽ có phu tử theo cùng, những gia đình giàu có sẽ cho phu tử riêng theo con mình, còn thuê thêm hộ vệ để đảm bảo an toàn.