Đọc truyện Xuyên Về Làm Điền Chủ – Chương 80: Khách Quý
Hạ Thần cũng chẳng quan tâm đến chuyện của những người kia quá lâu, Hạ Nương cũng đã lớn, cô cũng biết được người nào tốt với mình.
“Phu quân, sang năm Hạ Nương cũng đã mười tám” Triệu Tiểu Mộc nhìn thấy hắn đang ngồi ngoài ban công đăm chiêu nghĩ gì đó, Hạ Nương đã mười tám, nếu không gả đi sau này rất khó tìm được hôn sự tốt.
Hạ Thần nghe thấy giọng tức phụ mình thì ho nhẹ một tiếng, trong đầu hắn lúc nãy suy nghĩ tối nay nên ăn tức phụ hắn kiểu gì a.
Triệu Tiểu Mộc nghe hắn ho vội vỗ vỗ lưng hắn, lại châm một tách trà hỏi “Phu quân ngươi không sao chứ? Hay là bị cảm lạnh rồi?”
Nói xong đã đưa tay lên trán hắn sờ sờ, Hạ Thần nhìn y lo lắng cho mình thì mỉm cười, kéo tay y nói “Ta không sao, chỉ nghĩ mấy vấn đề nhỏ, đợi qua tết chúng ta hỏi ý Hạ Nương thế nào đi, nếu như có người thích liền giúp nó xem sao? Nếu không thì tìm gia đình tốt chút gả đi”
“Ân, ta chỉ sợ nếu để lâu sau này không tìm được gia đình tốt nữa, nhưng nếu Hạ Nương không muốn gả, chúng ta cũng sẽ không ép, cứ để cô ấy sống ở đây cũng tốt” Y mỉm cười nói
Lúc trước còn ở Hạ gia, muội muội này cũng không có ức hiếp y, để ý cũng không có mắng chửi Hạ Thần như Hạ Hồng, bát cháo mà sau khi Hạ Thần tỉnh lại uống cũng là Hạ Nương đã lén lút múc cho y, nên hảo cảm của y với muội muội này rất tốt.
Lúc đó y cũng biết Hạ Nương sống cũng không tốt hơn Hạ Thần là bao, công việc trong nhà cũng đều một mình cô quán xuyến, ăn cũng là nước cháo hoặc chút cơm canh thừa.
Nhà Hạ Thần năm nay trang trí câu đối đỏ, đều là tự tay hắn viết, lại treo lồng đèn lớn, người trong nhà đều có quần áo mới, bọn họ nhớ rất rõ năm trước còn đang ở trạch việc buôn bán người kia, ăn còn chưa chắc đủ no chứ đừng nói chi sẽ mong đến lễ tết, họ chỉ mong có thể được mua bởi một người chủ tốt đã là tạ ơn trời đất rồi.
Mà năm trước Hạ Thần làm gì có nhà mà trang trí, ở trong hang động chỉ mong nhanh chóng ăn qua loa cái tết để kiếm tiền.
Mùng một tết tặng bao lì xì đỏ, người trong nhà ai cũng được một bao, vui cười đến rộn ràng, mùng hai chúc tết mọi người, Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc đến chúc tết nhà nhị thúc xong lại sang Triệu gia, nhà trưởng thôn cùng Lĩnh Thành cũng ghé qua một chút.
Mùng ba, nhà hắn lại đón một khách quý từ kinh thành tới, từ đằng xa thôn dân có thể nhìn thấy một chiếc xe ngựa lớn, theo sau còn có bốn người to lớn, gương mặt âm trầm hung ác, chiếc xe ngựa một đường thẳng đến biệt viện, không cần đoán cũng biết tìm ai.
“Không biết nhà quyền quý nào lại tìm tới Hạ Thần?”
“Ngươi nhìn nhóm người cưỡi ngựa phía sau không, nhìn mặt như muốn giết người, có khi nào Hạ Thần chọc phải ai không?”
“Hơ, ta thấy không phải quan lớn thì cũng là người muốn làm ăn, Hạ Thần hắn ra ngoài một chuyến liền giàu có còn quen biết huyện lệnh, đi thêm chuyến nữa quen biết tri phủ, ngươi nghĩ hắn chọc phải ai, chỉ có Hạ gia không biết sống chết chạy đi chọc hắn thì có”
“Hạ gia giờ tết tới cũng im lìm, không như mấy năm trước Lưu thị chạy đông chạy tây khoe mẽ”
“Nghe nói sắp tới Hạ Hoàng Bình muốn thú tức phụ, không biết nhà nào lại muốn gả con cho hắn”
“Ta thấy cũng chỉ muốn kết thân với nhà có tú tài thôi, giống như nhiều nhà muốn kết thân với nhà Đại địa chủ đó, con trai ông ta là tú tài, sắp tới sẽ đi thi cử nhân còn gì”
“Lâm gia thôn Hà Đông trước đây từ hôn Hạ Thần ban đầu cũng lăm le muốn gả con gái cho con trai ông ta mà có được đâu, nghe nói là con trai ông ta không đồng ý”
“Hơ, Lâm gia kia có mặt mũi gì, lần trước chạy đến nhà Hạ Thần một mực đòi gả cho Hạ Thần, không vì gia sản hắn thì là gì”
“Gần đây Lâm Sinh cứ lảng vảng qua thôn chúng ta làm gì ấy nhỉ?”
“Không biết, nhưng đừng chọc vào thì hơn, hắn đi theo ác bá thôn Hà Đông, cũng chẳng phải tốt lành gì đâu”
Xe ngựa thẳng đến cổng lớn biệt viện thì dừng lại, một người dẫn đầu xuống xe, không ai khác chính là Đông Nhạc, theo sau còn có Trịnh Tân An, cuối cùng là một người đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn lại quý khí vô cùng.
“Đại bá, là nơi này” Đông Nhạc lên tiếng, lại gõ gõ cửa
“Ai?” Bên trong vọng ra tiếng Hàn Mặc đầy uy lực
“Là ta, Đông Nhạc” y lên tiếng
Hàn Mặc nhìn qua lỗ nhỏ rồi mở cửa, cung kính chào một cái, dù sao cũng là khách của lão gia, họ không thể đắc tội.
“Đại ca, đại tẩu có nhà không?” Trịnh Tân An nhìn vào trong hỏi
“Lão gia, phu nhân ở trong nhà” Hàn Mặc làm tư thế mời mọi người vào trong, Đông Nhạc nhanh chân đi vào trước, hai người cũng theo sau.
Triệu Tiểu Mộc vừa dọn bánh táo Hạ Thần dạy trên bàn ăn thì nhìn thấy Đông Nhạc đi vào, mặt đầy hớn hở.
“Ngươi thật biết chọn lúc đến nhỉ?” Hạ Thần ngồi trên ghế nheo mắt nhìn Đông Nhạc đang tươi cười nhìn đĩa bánh đầy
“Đại tẩu, đây là gì?” Đông Nhạc bước đến gần cầm lấy một cái bát chứa cái gì đó màu đỏ đỏ, mùi rất thơm hỏi
“Là mứt táo ta mới làm, còn có bánh táo, ngươi tới thật đúng lúc” Triệu Tiểu Mộc cười nói
“Ta thử một chút” Đông Nhạc vừa định đưa tay lấy thìa đã nghe một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng “Nhạc nhi, không được vô lễ” người nói là đại bá Đông Nhạc, Đông Sương, là hoàng thương của triều đình.
Đông Nhạc nghe thấy chỉ có thể luyến tiếc đem cái bát đặt trở lại, quay đầu chạy đến bên cạnh ông.
“Đại bá, đây là Hạ Thần, còn vị kia là tức phụ hắn Triệu Tiểu Mộc. Đại ca, đại tẩu, đây là đại bá ta, Đông Sương là hoàng thương ở kinh thành, hôm nay muốn đến gặp hai người” Đông Nhạc giới thiệu
Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc cung kính chắp tay chào, Đông Sương cũng không tỏ vẻ, vội chào lại một cái cười nói “Nghe danh đã lâu, hôm nay đến quấy rầy, không biết có tiện nói chuyện một chút?”
“Không sao, dù sao tết này chúng ta cũng rảnh, mời ngồi” Hạ Thần làm tư thế mời lại nói với Triệu Tiểu Mộc “Tiểu Mộc nhi, giúp ta pha chút trà ngon”
Hạ Nương ở bên trong bếp nghe thấy đã gọt xong hoa quả, lại làm một ít bánh.