Đọc truyện Xuyên Về Làm Điền Chủ – Chương 73: Oan Gia
Ba ngày sau, Hạ gia thật sự tổ chức tiệc linh đình, mà trước ngày hôm đó Lưu thị đã chạy đến khắp nơi mời các thôn dân có giao tình hoặc những nhà muốn qua lại với nhà bà đến.
Nhà nhị thúc công cũng theo đến, nhị thúc công tươi cười mặt mày muốn nở hoa, ông trông chờ nhất vào người cháu trai Hạ Hoàng Anh này sẽ đem đến cho gia tộc ông vinh quang, giờ chỉ còn đợi hắn thi đỗ cử nhân liền có thể bước vào con đường công danh, chỉ cần về sau làm quan, có tiền đồ sẽ trở thành quan lớn, đến lúc đó xem ai còn dám nói gia tộc ông quèn nữa.
Đến đó một số người cũng đừng chạy đến khóc lóc cầu xin ông cho gia nhập lại gia phả.
“Lưu thị, chúc mừng ngươi a, con trai ngươi thật tài giỏi đó a” Một thôn phụ cười nói
“Ha ha, mai sau con trai ta làm quan sẽ không quên các ngươi đâu” Lưu thị cười ha hả nói
“Đa tạ, đa tạ” người kia cũng cười đáp
“Nhìn Hạ gia kìa, tiệc mừng Hạ Hoàng Anh đậu tú tài cũng lớn lắm”
“Ta thấy có nhiều người trước đây cười chê Lưu thị giờ chạy đến làm thân nữa kìa”
“Làm thân với Hạ gia kia ta vẫn mong thân với nhà Hạ Thần hơn, biết đêu hắn giúp đỡ làm ăn hay cho theo làm sinh ý gì đó, liền có tiền giúp gia đình, còn hơn là cái danh hão huyền kia”
“Đúng vậy, đợi Hạ Hoàng Anh làm quan, thử xem hắn có để mắt đến cái thôn nghèo nàn này nữa không”
“Lúc hắn mới là đồng sinh đã không coi ai ra gì rồi, nếu lần đó không phải bị huyện lệnh gõ cho một cái, thử xem giờ hắn trở thành tú tài có để ai vào mắt”
Hạ Hoàng Anh trong mắt một số thôn dân khác, không khác kẻ chẳng ra gì.
Hạ Thần không quan tâm nhà ai có tú tài hay nhà ai tổ chức tiệc linh đình, chỉ cần đừng đến phiền phức hắn liền được.
“Tiểu Mộc nhi, nghỉ tay một chút đi” Hạ Thần đưa tay lau lau mồ hôi trên trán y
“Lão gia, Đông thiếu gia lại đến” Hàn Mặc đi vào bên trong xưởng nói
Hạ Thần nhíu mày, từ ngày đưa trà cho y đem về, bắt đầu từ ngày hôm sau ngày nào cũng chạy đến, hết hỏi trà còn bao nhiêu lại hỏi đã sao trà mới hay chưa?
Giờ làm cho tức phụ hắn phải lo chuyện sinh ý trà này bận đến không thể nghỉ nghơi chứ đừng nói có thời gian dành cho hắn.
Hắn nói không cho tức phụ hắn làm nữa nhưng y lại một mực không chịu, hắn chỉ có thể bảo nhóm người Trần Đông lại thuê thêm một ít người vào núi hái trà về.
Lúc trước hắn cho người đào một cái hồ lớn đổ đầy nước suối sau đó pha linh tuyền vào, cho nên thú lớn đều bị thu hút đến đó, khi nào hết nước hắn sẽ cho đổ thêm vào, vì vậy mà người đến núi hái trà an toàn hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng để một nhóm người đi cùng nhau, đem theo cả dao, gậy.
Đợi trà được hái về sẽ để cho nhóm nữ nhân song nhi trong nhà, còn thêm cả Liễu thị, Hạ Tiểu Ngọc cũng hay chạy đến phụ giúp phơi trà, việc sao trà Hạ Thần cũng bắt Triệu Tiểu Mộc dạy cho họ để bớt việc, y chỉ cần lo công đoạn quan trọng nhất là được.
Mà Đông Nhạc đến đây, lại cùng Hạ Tiểu Ngọc đấu khẩu, khiến hai người Hạ Triệu đau đầu không thôi.
“Ngươi lại đến nữa” Hạ Tiểu Ngọc đang đảo lại mớ trà trên giàn phơi, nhìn thấy Đông Nhạc vẻ mặt đầy háo hức đi vào
Từ ngày Hạ Thần giúp đỡ nhà y kiếm tiền, cuộc sống của họ đã dần tốt lên không ít, ăn uống đều không phải đợi đến lễ tết mới có thịt, cho nên Hạ Tiểu Ngọc không có gầy như trước đây, nước da cũng trắng, y phục trên người cũng là Triệu Tiểu Mộc cho y vải tốt không còn là những bộ quần áo cũ kỹ, tay cũng đeo vòng bạc, đầu cài trăm, nhìn cũng như được nuôi trong gia đình giàu có.
“Làm sao? Ngươi đến được ta không đến được sao?” Đông Nhạc nhìn Hạ Tiểu Ngọc nhướn mi hỏi
Mấy ngày trước con ngựa của hắn không biết bị gì mà dọa đến Hạ Tiểu Ngọc, làm hắn bị y mắng một trận, suýt chút nữa y còn lao vào đánh hắn, nếu không có Hạ Thần ngăn kịp lúc sợ là hai người đã đánh nhau cũng không chừng, từ lúc đó hai người nhìn thấy nhau cũng như nhìn oan gia.
Nhưng mà lúc đó hắn cũng sai, y bị ngã vào vũng bùn mà hắn lại cười y, tuy không phải cố ý nhưng cũng đã chọc giận đến người ta.
“Ngươi suốt ngày chạy đến nhà người khác, không thấy xấu hổ sao?” Y liếc mắt một cái nói
“Ngươi thì sao? Không chạy đến nhà người khác, một song nhi mà đanh đá như vậy, xem sau này ai dám lấy ngươi” Đông Nhạc miệng lưỡi cũng chẳng vừa nói
“Hừ. Không ai lấy cũng chẳng phải gả cho ngươi, ngươi không cần quản” Hạ Tiểu Ngọc trừng Đông Nhạc, đôi mắt to tròn đầy lửa giận, nếu không phải y nể mặt Hạ Thần, nhất định sẽ đè tên này xuống đấm một trận
“Hừ, lấy ngươi về chẳng phải tự chuốc khổ vào thân. Có kẻ ngốc mới lấy ngươi” Đông Nhạc nhếch môi khinh khỉnh cười
“Ngươi đừng nghĩ mình có tiền liền muốn nói thế nào thì nói” Hạ Tiểu Ngọc chỉ tay về phía Đông Nhạc mắng, lửa giận trong lòng bốc lên cuồn cuộn, y thật sự muốn đánh người rồi.
“Thế nào? Muốn đánh nhau sao? Nào, nào” Động Nhạc làm tư thế mời
“Ngươi, được lắm” Hạ Tiểu Ngọc xoắn tay áo, đang định lao vào đánh nhau với tên chết bằm Đông Nhạc lại nghe tiếng Triệu Tiểu Mộc “Tiểu Ngọc, trà nếu không đảo kịp sẽ hỏng mất”
Hai người Hạ Triệu vừa đến gần nhà lớn đã nghe hai người cãi nhau ầm ĩ, vừa nhìn thấy đã thấy cảnh hai người muốn đánh nhau, Triệu Tiểu Mộc liền lên tiếng ngăn cản.
Nhìn thấy hai người, Đông Nhạc trở về với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, Hạ Tiểu Ngọc cũng quay sang, vẻ mặt đầy uất ức nhìn Triệu Tiểu Mộc.
“Tiểu Ngọc, vào đây giúp ta một chút” Triệu Tiểu Mộc lại lên tiếng gọi
Hạ Tiểu Ngọc lườm Đông Nhạc một cái, xoay người chạy theo Triệu Tiểu Mộc vào bên trong nhà lớn, Đông Nhạc nhìn theo bóng dáng y tức giận rời đi, môi bất giác khẽ cong.
Hạ Thần đứng một bên khoanh tay híp mắt nhìn biểu cảm của Đông Nhạc, trong lòng cười âm hiểm.
“Tiểu Ngọc, ngươi là song nhi, không thể cứ cãi nhau với một hán tử như vậy” Triệu Tiểu Mộc kéo y vào trong bếp nói
“Hắn đáng ghét” Hạ Tiểu Ngọc vẫn còn tức giận nói
“Được rồi, giúp ta rửa rau này đi, đừng tức giận nữa” Triệu Tiểu Mộc đưa rổ rau vào tay y
Đợi nấu cơm xong, Hạ Tiểu Ngọc không chịu ở lại cùng ăn cơm mà về nhà, trước khi rời đi cũng không quên lườm Đông Nhạc một cái.
Đông Nhạc lại như không nhìn thấy mà vui vẻ ngồi vào bàn ăn cơm cùng hai người Hạ Triệu.
“Ngươi sao cứ ngày nào cũng chạy đến đây?” Hạ Thần hỏi
“Không phải ta đến để xem trà sao? Trà này rất được các nhà quyền quý giàu có hoan nghênh đó, đã có nhiều nhà đặt ta rồi, giá cả không thành vấn đề” Đông Nhạc gắp một đũa rau xào cho vào miệng
Ân, rất ngon!
Tại sao thức ăn ở đây lại ngon như vậy chứ, mùi vị khác biệt rất nhiều với những nơi hắn ăn, kể cả những món được coi là ngon nhất hắn nếm qua cũng không bằng nơi này dù chỉ là món rau xào.
“Chỉ vì trà?” Hạ Thần cong môi hỏi
“Ân, chứ còn sao nữa?” Đông Nhạc không nhìn hắn, cúi đầu ăn cơm.