Đọc truyện Xuyên Về Làm Điền Chủ – Chương 26: Diệt Trừ Thổ Phỉ
Triệu gia
“Tiểu Mộc, ngươi vẫn chưa ngủ sao?” Liễu thị thấy ánh đèn bên trong phòng nhi tử còn sáng liền hỏi.
“Nương, vẫn chưa. Sao ngươi không ngủ?” Triệu Tiểu Mộc đang ngồi bên bàn luyện chữ.
Từ sau khi biết Hạ Thần biết chữ, hắn liền bắt y mỗi ngày học một vài chữ, giờ y đã viết được một số chữ, rảnh rỗi liền đem dạy cho Triệu Lâm, dù không thể khảo công danh, nhưng biết chữ lại tốt hơn một chút.
Lúc trước Hạ Thần cũng hay dạy cho y quyền cước phòng thân, Hạ Thần nói như thế sẽ không bị người ức hiếp, cũng có thể khỏe mạnh, cho nên y vẫn rất chăm chỉ luyện tập.
Mỗi sáng đều cùng Triệu Lâm luyện tập một chút.
“Ta không ngủ được, lớn tuổi rồi nên có chút khó ngủ” Liễu thị ngồi xuống nói.
Bà lo cho Hạ Thần, cũng lo cho nhi tử bà, Hạ Thần đã đi nửa tháng mà không có chút tin tức gửi về. Làm cho Triệu Tiểu Mộc càng thêm lo lắng, biết là hắn nói đi một tháng nhưng ở phủ thành muốn gửi tin cũng không khó, chỉ cần một tin báo bình an cũng tốt.
Liễu thị đang nghĩ, không biết có phải hay không ở bên ngoài Hạ Thần đã tìm được một người khác hợp hơn con bà.
Dù sao hắn cũng là một người tài giỏi, đã không còn là một Hạ Thư An suốt ngày bị ức hiếp, khi dễ.
Nói ra thì một thanh niên bình thường vẫn muốn thú một nữ nhân mềm mại, xinh đẹp.
Lúc đó Hạ Thần thú con bà cũng là bị Lưu thị ép buộc, không có yêu thích.
Nếu như vậy, con bà sẽ phải khổ sở như thế nào? Đã gả đi lại bị phu quân bỏ rơi.
Vậy con bà phải làm sao? Cả nhà bà phải làm sao?
Bà càng nghĩ càng đau lòng liền nghe Triệu Tiểu Mộc nói
“Nương, ngươi đừng lo lắng, ta chỉ luyện chữ một lát, xong liền đi ngủ. Ngươi cũng mau đi nghỉ đi”
“Được rồi, ngươi nghỉ sớm chút” Liễu thị đứng lên nói, đi được hai bước lại quay đầu nhìn y một cái, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Triệu Tiểu Mộc không biết nương y lo lắng cho mình, nhưng y tin tưởng Hạ Thần, cho dù thời gian bên cạnh nhau không lâu nhưng y cảm nhận được tình cảm Hạ Thần dành cho y là thật.
Nghĩ Hạ Thần phản bội y, y sẽ không nghĩ đến, cũng là không muốn nghĩ.
Sau khi sắp xếp lại giấy bút, y lên giường ôm y phục của Hạ Thần thiếp đi.
Ngày hôm sau, không giống như mọi ngày có người chết.
Đám thổ phỉ vui mừng như ngày tết, bọn họ nghĩ có lẽ người kia đã bị giết rồi. Bởi mấy ngày nay có người khả nghi liền không cần hỏi mà giết chết.
Chắv có lẽ là trong đám người đó đi.
“Đại ca, hôm nay không có ai bị giết” một người chạy vào nói
Từ ngày có người chết bằng mũi tiễn, hắn đã bắt đầu sợ hãi, bởi vì ngày đó suýt chút nữa mũi tiễn đã ghim vào đầu hắn.
Không phải là người kia bắn không tốt mà có lẽ là muốn hù dọa hắn, nhìn đi, những người kia chết đều là một tiễn xuyên tim, nào có chuyện bắn không chuẩn xác.
Hắn chưa kịp vui mừng thì một tên khác lại chạy vào, mặt mày hoảng loạn lắp bắp nói
“Đại ca, bên ngoài xuất hiện một người rất lạ lùng”
“Lạ lùng thế nào?” Một người ngồi kế bên thủ lĩnh hỏi, hắn là nhị gia của nơi này.
“Hắn ăn mặc một thân đồ đen, lại còn mang mặt nạ, tay cầm kiếm, hắn đang tiến về phía này, mọi người đã vây hắn lại” người kia lại nói
“Tốt, có lẽ hắn là cái tên Sát Thần kia, lần này tự đến nạp mạng, ta cho hắn có vào mả không có ra” tên thủ lĩnh hùng hồn nói xong đứng dậy đi ra ngoài, những người kia cũng vội vàng theo sau.
Đám người vây quanh Hạ Thần, nhưng không dám đến gần, bọn họ cảm nhận được sát khí từ người này.
Mà lệ khí quanh thân hắn cũng không có ý che đậy. Rõ ràng đến đây với ý đồ bất thiện.
“Ngươi chính là Sát Thần mấy ngày nay giả thần giả quỷ giết người của ta” tên thủ lĩnh vừa ra ngoài liền hỏi
Đám thuộc hạ vừa nghe tới tên Sát Thần liền vội vàng lùi lại mấy bước.
Tên ôn thần này xuất hiện rồi a.
“Nói đi, ngươi đến đây có ý đồ gì?” Nhị gia đám thổ phỉ hỏi
“Cướp” Hạ Thần nhả ra một chữ, giọng nói ồm ồm trầm thấp vang lên
“Ha ha, ngươi nghĩ nơi này là nơi nào mà dám đến đây nói cướp, hôm nay ta liền lấy mang ngươi” thủ lĩnh thổ phỉ cười ha hả, người này trốn ở đâu đó bắn tên làm hắn không thể phòng bị, nhưng giờ người trước mặt không cần hắn ra tay đám thủ hạ của hắn cũng có thể giết chết tên này.
Một tên ở phía sau xong đến chỗ Hạ Thần, vừa chạy vừa hét lên
“Hôm nay ta phải lấy cái mạng chó của ngươi để bồi táng cho đệ đệ đã chết của ta”
Tên này vung đao lên, chỉ còn cách Hạ Thần ba bước chân, bỗng nhiên trên cổ chợt lạnh, liền thân đầu hai ngã.
Mà kiếm của Hạ Thần đã nhiễm một tầng máu đỏ, máu từ mũi kiếm từng giọt tí tách rơi trên mặt đất.
Đám người xung quanh hút một ngụm khí lạnh, kiếm pháp vừa nhanh lại chuẩn xác.
Một kiếm liền chém bay đầu người kia.
Tên thủ lĩnh cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng không thể lùi bước, hắn trước giờ đều thành công, đến những bảo tiêu của thương nhân hắn còn giết được. Há chỉ là một vô danh tiểu tốt.
Hắn rút đao xong lên, Hạ Thần lách người đỡ đòn tấn công, qua mấy chiêu liền nhận định được kẻ này thực lực cũng không tồi, nếu như làm việc chính đáng cũng không đến nỗi tệ, chỉ tiếc là lại đi làm thổ phỉ giết người vô tội.
Người này tuyệt không thể lưu. Không quá mấy chiêu Hạ Thần đã chém rơi đầu tên thủ lĩnh.
Nhìn thấy thủ lĩnh của mình, thân đầu hai nơi thì càng thêm sợ hãi. Thủ lĩnh bọn họ là người bản lĩnh nhất trong trại này. Giờ hắn chết coi như rắn mất đầu.
Đã có người muốn bỏ chạy nhưng hai chân như nhũn ra không chạy nổi.
Chợt bên tai lại nghe tiếng ồm ồm kia
“Quy hàng hay chết?”
Hạ Thần chỉ nói một câu, liền nghe được tiếng vũ khí ném xuống đất.
“Ngươi, đem dây thừng đến trói hết lại cho ta” Hắn chỉ vào một người, đó là tên chạy vào báo tin.
Tên nhị gia kia thấy đại ca chết cũng muốn tiến lên, nhưng lại nhìn thấy đám người kia buông vũ khí đầu hàng cũng chỉ đành im lăng buông theo.
Hắn không muốn chết, nếu chỉ một mình hắn căn bản chỉ có nạp mạng.
Người kia rất nhanh liền lấy dây trói đám người lại thành một chụm vài chục người. Dây thừng này là bọn chúng thường dùng để trói những người bọn chúng muốn bắt mang về, lại thêm dây thừng dùng để buộc hàng.
Đợi trói xong, Hạ Thần tự tay trói hắn cùng nhị gia kia lại, kiểm tra một lược thấy hắn làm việc rất được liền gật đầu.
Hắn cũng không muốn giết nhiều người như vậy, lệ khí trên thân lại quay trở lại, hắn sợ trở về sẽ dọa đến tức phụ hắn, nếu giết thêm nữa chắc chắn sẽ không còn ai dám đến gần hắn.