Xuyên Về Làm Điền Chủ

Chương 17: Huyện Thành


Đọc truyện Xuyên Về Làm Điền Chủ – Chương 17: Huyện Thành

Đợi mọi người phân thịt xong, hắn còn dư được hơn hai mươi cân thịt dê.

Gửi cho Triệu Lương mang về nhà trước, hắn liền gọi Lĩnh Thành mượn xe lừa lên huyện thành.

“Ta muốn mang con hổ lên huyện thành bán, ngươi có muốn đi cùng hay không?”

“Cũng được, ta cũng muốn lên huyện một chuyến, mua chút gì đó cho cả nhà có cái tết tốt một chút” Lĩnh Thành nói

Ba người cùng con hổ ngồi trên xe lừa, đi hơn một canh giờ mới tới huyện thành, nếu như bình thường chỉ cần một canh giờ, nhưng bởi vì con hổ quá nặng lại thêm ba người, cho nên đi một đoạn phải dừng hai người lại đi bộ, chỉ để Triệu Tiểu Mộc ngồi lại.

Đến huyện thành cũng phải đem xe đi gửi mới được đi vào, hắn liền dứt khoát đem con hổ vác lên vai, kéo Triệu Tiểu Mộc đi bên cạnh.

Đông người không thể để tức phụ y đi lạc được. Mọi người vừa né vừa chỉ chỉ ba người, ai đi ngang cũng trố mắt nhìn con hổ trên vai hắn.

Lĩnh Thành cũng theo sau hắn, xem hắn có cần nhờ vác giúp không. Đi một đoạn đã có người hỏi mua nhưng giá đều không đúng ý hắn.

Hắn đưa ra một cái giá, không chịu hắn liền rời đi không mặc cả.

Đi một chốc đã đến giờ cơm trưa, hắn liền đến trước một tửu lâu, gọi hai người kia vào cùng, ném con hổ xuống dưới chân.

Tuy ba người mặc đồ có chút chấp vá, nhưng nhìn thấy con hổ dưới chân hắn, tiểu nhị cũng không dám lớn tiếng đuổi người.

“Khách quan, xin hỏi các vị muốn dùng gì?” Tiểu nhị vẻ mặt vui cười hỏi

“Những món ăn ngon của các ngươi, lại thêm một bình trà ngon đi” Hạ Thần nói

“Vâng, có ngay” Tiểu nhị lập tức chạy đi.


Triệu Tiểu Mộc cùng Lĩnh Thành nuốt nước bọt, từ trước tới giờ ăn quán bên lề đường còn phải cân nhấc, giờ lại ngồi trong tửu lâu gọi món ngon nhất, trà ngon nhất, Tửu Lâu Đông Hoa này được coi là tửu lâu tốt nhất huyện thành này.

Thật là dọa chết bọn họ rồi. Lát nữa không có tiền trả thì phải làm thế nào a?

Ba người vừa ăn cơm xong, đang nhăm nhi trà, trà này gọi là trà ngon nhất sao? Đúng thật chẳng ra làm sao.

Hắn quen uống trà tên bạn kia của hắn sao, trà đạo của hắn lại cực kỳ giỏi, làm giờ hắn uống trà này cứ như nước gì đó vừa đắng vừa chát.

Mà Triệu Tiểu Mộc cùng Lĩnh Thành lại uống lấy uống để. Đây là uống cho đủ tiền hay sao vậy?

Dứt khoát không uống nữa, đang muốn tính tiền thì có một người đàn ông trung niên tiến đến bên cạnh hắn.

Người này hơn ba mươi tuổi, mập mập lùn lùn, gương mặt cũng phúc hậu.

“Vị công tử này, không biết ngài có muốn bán con hổ này không?” Ông hỏi

“Bán” Hạ Thần nhả ra một chữ

“Không biết có thể mời ngài theo ta lên nhã gian, đông gia nhà ta muốn mua con hổ này, giá cả có thể thương lượng”

“Được” hắn nói xong đứng dậy lại nói với hai người kia “hai ngươi ngồi đây, ta đi một chốc sẽ quay lại”

Nói xong liền dời bước đi theo người kia lên nhã gian. Trong phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, nhưng hắn không quan tâm lắm.

Vào phòng liền nhìn thấy một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, ăn mặc quý khí ngồi trước bàn đang nhâm nhi trà, bên cạnh tách trà đặt một cây quạt. Nhìn thật nho nhã đi.

“Vị huynh đài này, mời ngồi” Thiếu niên làm tư thế mời, hắn cũng không khách sáo mà ngồi xuống.

Thiếu niên nhìn thấy người sản khoái không câu nệ như thế cũng có chút ngỡ ngàng, những người dân bình thường gặp được hắn cũng phải nhường hắn một chút, cho dù là hắn mời cũng sẽ câu nệ mà đứng.

Còn người này từ khi bước vào không nhìn đông ngó tây, ánh mắt một mực thăm dò y. Làm y nhìn chốc cũng thoáng rùng mình.

Người này trên thân toát ra một loại khí chất khó nói thành lời, cho dù mặc y phục chấp vá cũng không thể che giấu được.

“Xin hỏi vị huynh đài này, xưng hô thế nào?” Thiếu niên hỏi

“Ngươi chưa từng học muốn hỏi tên người khác phải giới thiệu bản thân trước sao?” Hắn nhướn mày hỏi

“Ha ha, rất sảng khoái, tại hạ Đông Nhạc, là đông gia của Tửu lâu này”

“Ta không quản ngươi là ai, có người vẫn còn chờ ta, ngươi cho ta một cái giá, hợp ý liền bán hổ cho ngươi” Hạ Thần nói

“Đông gia, ta đã xem qua, lông con hổ rất bóng mượt, trên thân cũng không có vết tích lưu lại, là một tâm lông tốt” Trần trưởng quầy nói nhỏ vào tai y, từ khi họ vào tửu lâu, ông đã liên tục quan sát con hổ.

Nhưng với nhĩ lực của Hạ Thần hắn sao lại không nghe đươc.

“Không có vết tích? Vậy ngươi giết nó bằng cách nào?” Đông Nhạc hỏi


“Ta đánh chết nó”

“Chắc là dùng gậy đánh chết đi, mới không làm nó bị thương” Đông Nhạc gật gật đầu, nếu bộ lông bị tổn hại bán sẽ bị mất giá.

“Không, ta tay không đánh chết nó” Hạ Thần nói

“Cái gì?” Cả hai người đều trợn tròn mắt không thể tin

“Có gì phải ngạc nhiên, các ngươi không tin cứ đến thôn Vĩnh Đông hỏi. Ta không có thời gian nói chuyện phiếm cùng các ngươi. Muốn mua hay không?”

“Mua” Đông Nhạc còn đang ngỡ ngàng gật gật đầu. Lần đầu tiên trong đời hắn nghe có người tay không có thể đánh chết hổ a.

“Giá?” Hạ Thần híp mắt nhìn hắn, khí tức lạnh xuống.

Đông Nhạc cùng Trần chưởng quầy không hẹn mà cùng rùng mình. Có phải hay không nếu như y đưa giá không hợp ý liền bị hắn đánh chết? Một người nông dân sao lại có khí tức như thế này được?

Lần đầu tiên trong đời y cảm nhận được khí tức áp bách đến vậy, trước giờ toàn y áp bách người khác.

“Bảy trăm lượng” Đông Nhạc dứt khoát đưa ra giá.

Con hổ còn nguyên vẹn giá này hắn sẽ không lỗ. Hắn trước giờ chưa từng làm ăn lỗ vốn a.

“Được” Hạ Thần nói, cũng thu lại khí tức.

Đông Nhạc nhìn hắn, sao lại đồng ý nhanh như vậy? Có phải là hắn ra giá hớ rồi không?

Đúng là y ra giá hớ, Hạ Thần nghĩ chỉ bán được sáu trăm lượng, nói giá với những người hỏi trước đó cũng là sáu trăm lượng, nhưng những người kia lại chê đắt không mua.

Không nghĩ vị thiếu niên này lại ra giá cao hơn giá hắn đưa ra hẳn một trăm lượng, có ngu mới không bán.

Trở ra khỏi phòng, trong người hắn lại có thêm bảy trăm lượng.


“Thế nào? Có bán được không?” Triệu Tiểu Mộc hỏi

“Ân, đã bán xong, thanh toán xong chúng ta ra ngoài dạo một chút” lại quay đầu nói với tiểu nhị “tiểu nhị, thanh toán”

Tiểu nhị chạy đến bên bàn “Vị công tử này, đông gia nhà ta nói mời các vị bữa hôm này”

“Vậy thì đa tạ” nói xong kéo hai người còn đang ngơ ngác kia rời đi.

Hai người, bốn cái lỗ tai nghe không lầm đi, ăn một bữa lớn không cần trả tiền.

Hạ Thần thật tài giỏi a, vào một chút bán được hổ lại còn được đông gia tửu lâu Đông Hoa mời cơm.

Mà trong tửu lâu, Đông Nhạc lại đang phân phó người điều tra thân thế Hạ Thần. Nói nãy giờ y cũng chưa biết được tên người kia là gì.

Đợi đến chỗ vắng, Hạ Thần lấy hai lượng bạc đưa cho Lĩnh Thành

“Cầm lấy, mua chút đồ tốt cho người nhà ngươi”

Không phải hắn keo kiệt, mà là hắn cần tiềm mua núi, còn phải xây một căn nhà tốt cho tức phụ. Mà nói, hai lượng đã đủ cho một gia đình bình thường tiêu nửa năm.

“Không cần” Lĩnh Thành lập tức từ chối, sao lại có thể nhận bạc của hắn như vậy, trong khi cũng không giúp được gì nhiều.

Hạ Thần kiên quyết nhét bạc vào tay y rồi kéo Triệu Tiểu Mộc rời đi.

“Ngươi đi mua đồ cho nhà ngươi đi, chúng ta đi dạo một chốc, gặp nhau ở ngoài bãi gửi xe” nói xong đã lẩn vào trong đám người.

Lĩnh Thành nhìn bạc trong tay, ấm áp mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.