Bạn đang đọc Xuyên Về Cổ Đại Làm Lang Y – Chương 20
Từ sau khi trở về từ trên núi, Cố Hi luôn đóng cửa phòng không chịu ra ngoài, Hạ Minh Triết có năn nỉ thế nào cậu cũng không chịu ra
Lý Ái Hoa thấy thế cũng rất lo lắng, sợ cậu suy nghĩ linh tinh tổn hại sức khỏe
Biết được chuyện Hạ Minh Triết đã sớm lấy lại trí nhớ, Lý Ái Hoa lửa giận ngút trời, tên hỗn đản đáng ghét! giám lừa gạt tiểu Hi, mất công tiểu Hi lo lắng cho bệnh tình của hắn như vậy!
Hạ Minh Triết mặc kệ lửa giận của Lý Ái Hoa, bất chấp đứng ngoài cửa phòng của Cố Hi
Cứ như vậy trải qua hai ngày, Hạ Minh Triết vẫn đứng ở nơi đó không chịu rời đi, Lý Ái Hoa chửi đủ rồi cũng lười liếc hắn, tâm trí cậu bây giờ tràn ngập lo lắng vì Cố Hi vẫn không chịu ra ngoài, cũng không ăn gì
Tiếng ngựa kêu vang lên ngoài cổng thu hút sự chú ý của Lý Ái Hoa, nghĩ có khách đến khám liền chạy ra xem, mặc kệ Hạ Minh Triết vẫn đang đứng đó
Lúc Lý Ái Hoa đi ra, bên ngoài chỉ có một nam nhân đang cưỡi trên thân ngựa
“ngươi tìm ai?”
Hà Chí Tinh thấy có người ra thì lập tức xuống ngựa
“ta tới tìm vương! “, nhận thấy mình lỡ lời Hà Chí Tinh ngay lập tức sửa miệng: “ta tới tìm đại phu”
“ngươi tới tìm đại phu?”, Lý Ái Hoa đánh giá nam nhân trước mắt, quần áo chỉnh tề, đầu tóc cũng gọn gàng, vẻ mặt hồng hào không có chút nào giống người bệnh
“vậy người bệnh đâu?”
Hà Chí Tinh nghe cậu hỏi vậy thì phụt cười, hắn chỉ vào bản thân rồi nói: “ta, ta là bệnh nhân cần được chữa trị đây”
Lý Ái Hoa nhăn mặt nghi hoặc hỏi lại: “ngươi nói thật không đấy? ta thấy ngươi không giống người bệnh chút nào”
“ta là mắc tâm bệnh, nhìn bên ngoài không thể phát hiện được”, Hà Chí Tinh chớp chớp mắt, vẻ mặt hết sức vô hại, hắn cũng không nói dối nha, chỉ vì chuyện của vương gia, hắn cũng sắp mắc tâm bệnh đến nơi rồi
“tâm bệnh? lần đầu tiên ta nghe đến loại bệnh này đấy, ta cũng không chắc tiểu Hi có chịu ra ngoài khám bệnh không, ngươi trước cứ vào trong đi, ta đi qua hỏi tiểu Hi”, Lý Ái Hoa mở cửa cho hắn tiến vào
Hà Chí Tinh cũng không phản đối, tiểu Hi trong miệng tiểu ca nhi chắc hẳn là vương phi tương lai, mục đích hắn tới đây chính là dùng mọi cách lôi vương gia giả ngốc về kinh
“phải rồi, ngươi tên gì?”, Lý Ái Hoa đưa hắn tới phòng khách ngồi chờ
“tại hạ Hà Chí Tinh, gọi ta Chí Tinh là được”, Hà Chí Tinh đón lấy ly trà từ tay Lý Ái Hoa cười nói
“ngươi đợi chút, ta đi kêu tiểu Hi, nhưng ta không chắc huynh ấy sẽ ra đâu”
“không sao hết, làm phiền ngươi rồi”
“không phiền”
Lý Ái Hoa tới trước của phòng Cố Hi gõ nhẹ vài cái
“tiểu Hi, ngươi có nghe thấy ta nói không? bên ngoài có bệnh nhân tới tìm ngươi”
Đợi một hồi bên trong mới có tiếng nói vọng ra
“có nặng không?”
Hạ Minh Triết nghe thấy giọng Cố Hi thì hết sức vui mừng, tay siết chặt cố ngăn bản thân không phá cửa lao vào
“hắn nói hắn mắc tâm bệnh, ta cũng không biết có nghiêm trọng hay không nữa”
Lại đợi thêm một lát, cánh cửa mới được mở ra, Cố Hi thần sắc mệt mỏi tiến ra khỏi phòng
“Hoa Hoa, đưa ta tới đó đi”
Lý Ái Hoa thấy cậu tiều tụy như vậy thì không đành lòng nói: “ngươi sao lại hành hạ bản thân mình như vậy chứ, hay ngươi vào nghỉ ngơi trước đi, ta sang bảo bệnh nhân hôm nay không khám”
Cố Hi giơ tay ngăn cản: “không cần, ta không sao, ngươi đưa ta tới gặp người bệnh đi”
Biết không thể khuyên thêm nữa, Lý Ái Hoa đành dẫn Cố Hi tới phòng khách
Suốt cả quá trình, Cố Hi không hề nhìn Hạ Minh Triết lấy một cái, ai đó lại phải mặt dày lẽo đẽo theo sau cậu
Sau khi bắt mạch cho Hà Chí Tinh, Cố Hi kê cho hắn một đơn thuốc
“thân thể công tử không có gì đáng ngại, dùng nhiều đồ bổ máu một chút là được, có phải dạo gần đây công tử căng thẳng quá độ dẫn đến mất ngủ không?”
Hà Chí Tinh kinh ngạc nhìn cậu, đáp: “quả đúng là dạo gần đây ta bị mất ngủ”
“khi trở về cố gắng thả lỏng tâm tình, công tử có thể thưởng trà hoặc đọc sách để phân tán căng thẳng, kiên trì dùng hương liệu ta đưa tới, qua vài ngày sẽ ổn thôi”
“đa tạ đại phu”
“không có gì, đây là việc của ta mà”, Cố Hi đưa đơn thuốc cho Lý Ái Hoa
“Hoa Hoa, ngươi đi bốc thuốc theo đơn này, sau đó lại lấy một ít trà hoa nhài tặng công tử mang về”
“được”
Cố Hi và Lý Ái Hoa đồng thời rời đi, để lại hai nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách
“Hà Chí Tinh, ngươi sao lại ở đây?”
“vương gia, hoàng thượng sai ta đón ngài hồi kinh”
“hồi kinh? ta không đi”, Cố Hi còn chưa nguôi giận, hắn không thể đi được
Hà Chí Tinh ghé vào tai Hạ Minh Triết nói nhỏ: “vương gia, có phải ngươi chọc giận vương phi rồi đúng không? lúc nãy vương phi còn chả buồn nhìn ngài một cái”
Bị hắn chọc vào nỗi đau khiến Hạ Minh Triết đen mặt không nói gì
“ngài quả thật đã chọc giận vương phi a, vương phi hiền lành như vậy còn bị ngài chọc tức, quả là kì tích”
Hạ Minh Triết hất tay hắn ra
“ngươi bớt đâm chọc người khác đi, đồ cẩu độc thân ngu ngốc”
Khóe miệng Hà Chí Tinh giật giật, y hừ lạnh một tiếng
“vương gia, ngài còn chưa theo đuổi được vương phi đâu”
“ít ra ta đã có đối tượng, còn ngươi, hơn 23 tuổi đầu đối tượng còn chưa chịu xuất hiện, chắc chắn là do ngươi tạo nghiệp quá nhiều nên mới thế”, Hạ Minh Triết nhếch mép, hắn còn gạo nấu thành cơm rồi chứ đùa
“! “.