Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL – Chương 96
Trans: Bạch Lan Tửu
Hai người không phải đứng một trước một sau mà là song song, cho nên bút lông nằm ngang mà bay về phía trước.
Tốc độ rất chậm, cách bay vô cùng ngược thói quen này quá khảo nghiệm khả năng khống chế linh lực của Trương Túc.
Nếu mang theo cả Tần Khiếu bay trên không trung, đột nhiên linh lực không còn, rơi xuống dưới thì…
Trương Túc chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này đã xấu hổ đến mức da đầu tê dại.
Tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép xuất hiện loại sai lầm thế này.
Hai người đứng phía trên, tựa như đang chơi đánh đu trên bầu trời đêm.
Hơn phân nửa tinh thần của Trương Túc đều dùng để khống chế bút lông đang bay, cho nên đến khi nàng cảm nhận được tay trái có một luồng nhiệt ấm áp thì tay đã bị người ta nắm lấy.
Còn đặc biệt là kiểu mười ngón đan xen!!!
Nhìn nam tử độ tuổi thanh thiếu niên quay đầu lại, ánh trăng chiếu vào đáy mắt hắn lộ ra những đốm sáng nhạt, thật sự là gió mát trăng thanh, khí khái vô cùng, tinh tú trong trời đất.
Nói về dung mạo của một mỹ nam thật đúng là đáng sợ!
Khoảng cách gần như vậy, ánh trăng chiếu xuống phủ lên toàn thân hắn, tựa như mở ra hiệu ứng mỹ nhan mãn cấp, cả người đều lộ ra vầng sáng màu trắng bạc nhạt nhu hòa.
Mày kia như núi, mắt kia tựa biển, ở giữa ẩn giấu gió trăng.
Trương Túc như bị mê hoặc, quên luôn cả rút tay về.
Nàng im lặng không hé môi, tự cho là bất động thanh sắc, thực ra cứng đờ mà quay đầu lại, khống chế bút lông hạ thấp độ cao.
Vẫn nên bay thấp một chút, ánh trăng đêm nay sáng đến mức làm người đầu váng mắt hoa.
Ánh trăng này đúng là sai trái, tự dưng gây họa.
Ánh trăng: Ông đây oan cực!
Nàng không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng “A”.
Trương Túc: “Sao vậy?”
Tần Khiếu nhìn xuống phía dưới, duỗi tay chỉ chỉ: “Nước hồ này óng ánh, như lưu ly màu xanh lá, nhìn thật đẹp mắt.”
Trương Túc cũng nhìn theo, gió đêm phất qua mặt nước, gợn ra một chút ánh sáng như ngọc, sóng sánh mê người.
Tâm trạng của nàng cũng vô cớ rộn ràng: “Đúng là không tệ.”
Tần Khiếu nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng thật sâu, tầm mắt nóng rực kia dừng trên người nàng, Trương Túc muốn giả vờ không biết cũng không được.
Trương Túc lựa lời nói: “Ngươi xem, trăng trong hồ này thật sự là to rõ dễ nhìn.”
Nàng không chỉ nói mà còn khống chế bút lông hạ độ cao, hai người dừng ở chỗ cách mặt hồ ba mét, nhìn càng thêm rõ.
Tần Khiếu nhìn xuống dưới chân, tầm mắt rõ ràng, bỗng nhiên hắn nghiêng người, dưới ánh mắt không rõ nội tình của Trương Túc buông lỏng tay đang nắm chặt tay nàng ra.
Sau đó thân thể hơi ngả ra sau, bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi về phía Trương Túc, giọng nói từ tính dịu dàng, ánh mắt chứa thâm tình.
“Trăng trong nước là trăng trên trời, người trước mắt…!là người trong lòng.”
Tất cả đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, trong nháy mắt thấy người ngã xuống, đồng tử Trương Túc co rút lại, thân thể đã theo bản năng bắt lấy tay Tần Khiếu, bút lông mất đi khống chế, nàng cũng rơi từ trên không trung xuống, lại bị Tần Khiếu dùng sức kéo qua, ôm vào trong lòng.
Trong giây phút rơi vào trong nước kia, hắn thấp giọng nỉ non.
Giọng nói gợi cảm cực kỳ, cũng thâm tình cực kỳ, khiến cho lỗ tai nàng đều đỏ cả lên.
Nước hồ vào đêm lạnh đến thấu xương, giờ phút này lại thực vừa vặn có thể làm dịu cảm giác khô nóng trên thân thể nàng, làm lạnh đại não đang nóng lên của nàng.
Trong một khắc này Trương Túc phát huy năng lực cực mạnh, lần đầu tiên dùng một tay bắt quyết niệm thần chú, dùng linh lực vớt hai người từ trong nước lên đưa đến bên bờ hồ.
Cả người hai người đều ướt đẫm, gió đêm thổi qua một cái, tư vị kia thật sự là ai chịu người đó biết.
Tóc đen của Tần Khiếu ướt đẫm, có vài sợi dán lên sườn mặt, đôi mắt đen nhánh kia hiện tại ướt sũng nước, sợ hãi nhìn sang bên này.
Trương Túc: …
Gió đêm thổi qua Trương Túc lập tức trông thấy người trước mặt run lập cập, đôi môi vốn hồng nhuận lúc này cũng thành màu xanh trắng, trên lông mi thật dài còn vương bọt nước, theo nhịp run rẩy của cơ thể mà cũng run rẩy muốn rớt xuống.
Trương Túc:…
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, nhìn nhau…
“Chưởng môn…” Giọng nói nho nhỏ, thấp thấp, vừa non vừa mềm, nào còn có cái gọi là trầm thấp gợi cảm.
Trương Túc: “…”
Tần Khiếu càng run rẩy kịch liệt, hai mắt ngập nước như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, mềm mại nói: “…!Thật lạnh.”
Quá tam ba bận…
Phòng tuyến tâm lý của Trương Túc tuyên bố hoàn toàn hỏng.
Nàng mau chóng tiến lên, ôm người vào lòng, hung tợn: “Trước kia sao không nhìn ra ngươi biết gây phiền phức như vậy!”
Vừa rồi khi thấy Tần Khiếu từ trước mặt nàng ngã xuống, nàng sợ tới mức tim cũng đập chậm nửa nhịp.
Nàng quả thực không dám nghĩ, nếu Tần Khiếu thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì sẽ thế nào.
Nàng chỉ hơi nghĩ đến loại khả năng này một lát, trái tim đã như bị kim châm.
Một đôi bàn tay to hữu lực đè nàng lại, càng ôm càng chặt, càng ôm càng chặt…
Ma sát, eo của nàng!
Trương Túc dùng sức đẩy người ra, ánh mắt Tần Khiếu hoảng loạn, tràn đầy vẻ không biết làm sao mà nhìn nàng.
Đáng xấu hổ là Trương Túc lại mềm lòng.
Không cho phép bày ra dáng vẻ đáng thương này.
Tần Khiếu lúng túng gật đầu, trong dáng vẻ ngoan ngoãn còn lộ ra một tia hèn mọn.
Trương Túc:…
Hệ thống thẳng thắn vạch trần: “Hắn giả bộ.”
Trương Túc: “Câm miệng.”
Hệ thống: “…”
Lần đầu tiên hệ thống sinh ra cảm giác xúc động muốn mắng người.
Trương Túc giơ tay, dùng linh lực hong khô quần áo và tóc của hai người, sau đó vớt bút lông lên.
Tiếp tục bay đôi.
Trương Túc đứng lên trên, Tần Khiếu ngồi xuống, sau đó mắt trông mong nhìn nàng.
Trương Túc: Sắc đẹp mê hoặc sai người…
Nàng lạnh mặt ngồi xuống, suốt đường đi đều sao chép dáng vẻ núi băng.
Ta là một người máy không có tình cảm.
Nàng khống chế bút lông chậm rãi bay, Tần Khiếu liếc mắt nhìn nàng một cái, lại liếc thêm một cái, lại liếc thêm cái nữa, rồi lại thêm cái nữa…
Trương Túc không nhịn được nữa: “Cổ ngươi đau không?”
Tần Khiếu: “Ừm, đau.”
Trương Túc: Nam chính, đêm nay ngươi toàn làm những hành động khác thường.
Cuối cùng Tần Khiếu không nhìn nàng nữa, tay lại bắt đầu không an phận, hai ngón tay như trẻ nhỏ đi đường, chậm rãi đụng vào đầu ngón tay Trương Túc.
Vì liên quan đến bút lông đang bay nên hai người đều run rẩy theo nó.
Tần Khiếu ôm chặt cánh tay nàng, hơi sợ hãi nói: “Vừa rồi thật nguy hiểm, suýt nữa lại ngã xuống.”
Trương Túc nghiêng đầu nhìn hắn, tâm tình phức tạp.
Rốt cuộc là đêm nay nam chủ bị điên hay là trước đây hắn giấu giếm quá tốt.
Trương Túc: Khó chịu.
Nhưng mà khó chịu người nào đó, lúc sau lại không đẩy người nào đó ra, cũng không chú ý đến từ khi nào miệng mình đã nhếch lên.
Đêm nay Tần Khiếu bày trò hết đợt này đến đợt khác, nàng lại không cảm thấy chán ghét và bực bội, ngược lại còn bất đắc dĩ và vui vẻ.
A, hôm nay Chưởng môn cũng rầu thúi ruột, nàng đang làm một Chưởng môn tốt quan tâm thuộc hạ đấy mà.
Chân treo ở không trung của Trương Túc cũng đung đưa đầy nhàn nhã, Tần Khiếu thu hồi ánh mắt, càng thêm lưu luyến ấm áp khi bên cạnh người.
Bọn họ rời xa thành thị, bay phía trên núi rừng.
“Ô.”
Mí mắt Trương Túc giật giật: “Lại nữa.”
“Chưởng môn, chúng ta hình như gặp hoa quỳnh nở.”
Trương Túc đang lơ đãng, thấy hắn chỉ bèn nhìn theo hướng ngón tay, dựa vào thị lực cực tốt của nàng, liếc mắt một cái thôi đã thấy được.
Nụ hoa như chiếc đèn lồng cung đình kia vừa chớm nở, lộ ra miệng hoa trắng nõn mịn màng.
Trước kia Trương Túc mới chỉ nghe nói còn chưa thấy bao giờ, nàng lập tức mang theo Tần Khiếu bay qua đó.
Đến gần nàng thậm chí có thể ngửi được mùi hương hoa tươi mát.
Tần Khiếu vừa định nói gì đã thấy Trương Túc đang chăm chú nhìn ngắm hoa.
Sao có thể không chú ý được, thành ngữ phù dung sớm nở tối tàn ngay từ hồi tiểu học đã học rồi.
Mi mắt Tần Khiếu cong cong, không quấy rầy nàng, tùy thời chú ý xung quanh, đề phòng có rắn, sâu, chuột, kiến gì đó nhào ra.
Lớp áo ngoài màu tím chậm rãi nở rộ, theo sau là lớp cánh hoa trắng như tuyết, vây quanh lẫn nhau, lộ ra nhụy hoa màu vàng bên trong.
Vàng trắng đan xen cực kỳ xinh đẹp, mùi hoa cũng càng thêm say lòng người.
Từng cánh từng cánh hoa màu trắng, như bông tuyết lục giác bay tán loạn, dưới ánh trăng tạo thành cảnh tượng chấn động khôn xiết.
“Phù dung sớm nở tối tàn, quả nhiên danh bất hư truyền.” Trương Túc giật giật chân đã hơi tê, lẩm bẩm nói.
Tần Khiếu liếc nhìn hoa quỳnh đang nở rộ một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, hứng thú giảm đi.
Loại hoa này cũng chỉ có danh, không có chút công dụng thực tế nào.
May là Trương Túc không biết hắn nghĩ gì ╮(‵▽′)╭
Mỹ nhân ngắm hoa, lại không biết nàng còn đẹp hơn hoa.
Thừa dịp tinh thần Trương Túc không tập trung, Tần Khiếu không chút kiêng dè mà chăm chú nhìn sườn mặt nàng.
Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng nõn kia như được phủ một vầng sáng mỏng, có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt, vừa nhìn đã biết rất mềm.
Gương mặt nảy nở, lúc không căng mặt thì có cảm giác mũm mĩm đẫy đà.
Tần Khiếu vuốt ngón tay một lúc, mí mắt rũ xuống, trước nhịn đã, hiện tại không phải lúc.
Buổi tối hoa quỳnh nở sẽ kéo dài đến mấy canh giờ, nhưng so với lúc trước, hiện tại đã thiếu đặc sắc hơn rất nhiều.
Hôm nay Trương Túc đã rất bận rộn, buổi tối còn phải chịu kích thích, tinh thần lúc này đã buông lỏng, không khỏi lộ ra mệt mỏi.
Tần Khiếu: “Chưởng môn, chúng ta trở về đi.”
Trương Túc gật gật đầu, giơ tay gọi bút lông, Tần Khiếu lại ngăn nàng lại: “Chưởng môn đã mệt lắm rồi, ta đưa người về nhé.”
Trương Túc: ???
Cái gì, chẳng lẽ Tần Khiếu cũng tu hành.
“Chưởng môn, mạo phạm.”
Thân thể Trương Túc nhẹ bẫng, cả người treo trên không, đến khi nàng phản ứng lại thì bản thân đã ở trong lòng Tần Khiếu.
Còn là cái ôm công chúa điển hình.
Trương Túc: “Khoan đã…!Ngươi.”
Tần Khiếu đeo bút lông sau lưng, mũi chân điểm một cái, ôm Trương Túc uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, xuyên qua rừng cây.
Lá cây che khuất ánh trăng, trong rừng chỉ có thể thấy ánh sáng lốm đốm, xung quanh chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc.
Trương Túc im lặng ngậm miệng lại.
Nàng dán trong ngực Tần Khiếu, cũng không gầy như vẻ bề ngoài của thiếu niên, rất rắn chắc, rất ấm áp.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập hữu lực của Tần Khiếu.
Thình thịch, tràn đầy sức sống.
Nàng nghe đến lỗ tai lại nóng lên.
Nàng ngửa đầu, chỉ có thể thấy được chiếc cằm cương nghị và độ cong của môi hắn.
【 Trăng trong nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng.】
Trương Túc mím môi, dùng hết sức ngăn lại ý cười đang dâng lên, bàn tay nho nhỏ giơ lên nắm lấy cổ áo Tần Khiếu.
Sau nửa canh giờ bọn họ về tới cung điện.
Trong cung chỉ để một cây đèn, ánh đèn mờ nhạt.
Trong cung điện như vậy vốn nên có chút vắng vẻ nhưng bởi vì giờ phút này chủ nhân đã trở về mà đã tăng thêm hai phần ấm áp ái muội.
Tần Khiếu ôm người đi nhanh vào trong điện, lập tức hướng về phía giường, đặt người lên trên.
Hai người bốn mắt đối diện, lại rời mắt đi.
Trương Túc cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen, giọng nói từ tính quen thuộc kia lại trấn an: “Túc Túc, ngủ ngon.”
Sau đó tiếng bước chân dần dần đi xa.
Người đi rồi Trương Túc mới ngước mắt, trông thấy trên bàn đặt một cây bút lông.
Nghĩ đến đủ chuyện xảy ra đêm nay, nàng không khỏi cuộn tròn ngón chân.
A a a a a a a, đêm nay không ngủ được.
Nàng để hệ thống ngủ thay, thi pháp đóng cửa điện, tạo một quả cầu nước rồi tắm gội.
Nước ấm rốt cuộc khiến nàng bình tĩnh lại, nàng thay một bộ áo ngủ sạch sẽ rồi nằm lại lên giường, vốn cho rằng sẽ mất ngủ đến hừng đông, kết quả không bao lâu đã ngủ mất, ngủ thẳng đến hừng đông luôn.
Ngày hôm sau, nàng đắm chìm dưới ánh mặt trời sáng sớm, thần thanh khí sảng, chỉ số thông minh rời nhà trốn đi đêm qua cuối cùng cũng quay về.
Nàng nhớ lại dáng vẻ đáng thương lúc rơi xuống nước hôm qua của Tần Khiếu, tuy đối phương không tu hành nhưng nội lực lại thâm hậu, bằng không cũng không thể ôm nàng bay từ trong rừng về đến hoàng cung.
Lạnh đến phát run sau khi rơi xuống nước gì đó, căn, bản, là, không, thể, nào!
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ rốt cuộc đã suy nghĩ kĩ lại.”
Trương Túc:…
Đúng lúc này Tần Khiếu lại đến.