Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 74


Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL – Chương 74


Trans: Bạch Lan Tửu
“Bánh quy bơ, bánh quy bơ đây, mười đồng sắt một hộp.”
“Bánh quy việt quất mới ra lò đây, chỉ cần mười hai đồng sắt.”
“Nước suối tiên, năm đồng sắt một bình…”
Gần đây Bình Nguyên thành náo nhiệt vô cùng, mà trong cửa hàng điểm tâm lớn nhất thành có tiểu nhị cao giọng hét to.
Chỉ sau chốc lát đã có không ít người tràn đến đứng trước cửa hàng.
“Tiểu nhị, ta không có đồng sắt, bạc có lấy không.”
Tiểu nhị cười ha ha: “Khách quan, mười đồng sắt tính một lượng bạc.”
“Thật không rẻ.” Người khách vừa lẩm bẩm vừa móc một lượng bạc vụn ra: “Lấy ta một hộp cúc cúc[1].”
[1] Đúng ra phải là 曲奇 (cookie = bánh quy) nhưng người khách này lại đọc là 蛐蛐 (khúc khúc).
Tiểu nhị giật giật khóe miệng, nhưng liếc mắt thấy râu quai nón của người nọ, rốt cuộc vẫn không dám sửa đúng, đưa đồ qua là xong.
Rất nhanh đã đến lượt người khác, mấy người trong tiệm đều làm không xuể vì quá nhiều việc.
Mấy đứa con cháu Lam gia đi ngang qua nơi này rất cảm khái: “Vị chủ tử kia cũng thật là khôn khéo.”
Ngày đó bọn họ vốn cho rằng vị tiên nhân kia ban đồ cũng chỉ là tiện tay nổi hứng, không ngờ lúc đó người ta đã bắt đầu đào hố.
Mấy món kia nào là bánh quy, bánh kem bơ, bánh tart trứng, kem mousse dâu tây, vv, hiện tại trong thành đều có bán, tuy giá không rẻ nhưng lại rất được hoan nghênh.
Còn có “nước suối tiên” kia cũng không biết làm thế nào, nhưng những người khác đều không mô phỏng theo được.
Rất nhiều người đều nói đó là vật của tiên nhân, tiên nhân thương xót bá tánh mới ban cho.
Cái gì mà ban cho chứ, đó là dùng tiền mua nha, đòi tiền!!!
A, nói đến tiền, vậy càng sốt ruột.
Sau khi Bình Nguyên quy thuận Xích Hạ, đã có không ít người từ Xích Hạ qua bên này, người ta một tay mua đất, xây cửa hàng, còn chủ động giúp đỡ tu sửa tường thành, đều không cần Lam gia chi tiền, tự bọn họ chi tiền chi nguyên vật liệu.
Bọn họ thuê bá tính Bình Nguyên thành làm việc, một ngày nuôi cơm ba bữa, tiền công xa xỉ, làm xong việc thì phát đồng sắt.
Ban đầu bá tính Bình Nguyên cũng không làm đâu, nói đồng sắt không dùng được ở đây, bọn họ muốn bạc.
Quản sự Xích Hạ kia bèn ôn tồn giải thích, nói đồng sắt và bạc có thể đổi qua lại, hơn nữa bởi vì bọn họ giúp đỡ làm việc, hiện tại cầm đồng sắt đến cửa hàng Xích Hạ mua sắm đều có chiết khấu.
Này, quản sự nhà này có thái độ tốt như vậy, còn thề son sắt, lại có chiết khấu gì đó…..
Một số người truyền nhau lát nữa sẽ đi cửa hàng Xích Hạ, sau đó, thì không có sau đó nữa.

Bọn họ hận không thể dọn sạch cửa hàng Xích Hạ.
Cái cuốc kia dùng thật tốt, còn rẻ.
Cái lưỡi hái kia dùng không tệ, còn rẻ.
Oa oa oa, con dao phay dùng để chẻ củi kia thật con mọe nó sắc bén nha, quan trọng nhất là chúng đều rất rẻ.
Oa, tấm vải bố kia thật mềm, giá còn rẻ.
Kia là cái gì, đậu hũ? Chưa từng nghe đến nha.
Đậu phụ khô, váng đậu lại là món gì??
Cá hố, tảo đỏ, sò biển, tôm đều có chủng loại vô cùng phong phú, khiến người chọn đến hoa mắt, mấu chốt chính là chúng đều rất rẻ, có được không hả.
Đồng sắt những người này kiếm được đều tiêu ra ngoài, mua các loại đồ vật dọn về nhà, tha thứ cho việc từ trong cốt tủy bọn họ vẫn là thích bạc hơn một chút.
Những điều này chuyển biến trong một lần xô xát nhỏ.
Nguyên nhân là có một người lấy bạc mua đồ, cũng coi như là hết nhiều tiền nhưng đồ lại ít, hỏi ra mới biết là do không có chiết khấu.
Hắn đương nhiên không chịu, nhưng chưởng quầy Xích Hạ người ta bâng quơ nói một câu: “Không chịu thì không cần mua, bổn tiệm cũng không ép mua ép bán.”
Sinh hoạt của người bình thường đều là tính toán chi li, chút chiết khấu nhỏ nhoi này người giàu có thể không bỏ vào mắt nhưng người thường lại không thể không so đo.
Vì thế về sau đồng sắt bắt đầu lưu thông ở tầng chót, hơn nữa theo thời gian chậm rãi lan rộng ra cả trung thượng lưu.
Lại nói, phàm là người đi Xích Hạ làm công, trở về đều sẽ có chút bản lĩnh kỳ kỳ quái quái, lại đều rất thực dụng, còn biết nói một ít đạo lý lớn.
Đường phố Bình Nguyên thành cũng dần dần được thay bằng đường xi măng, quần áo của người đi đường cơ hồ cũng không còn mảnh vá.

Sạp bán hàng rong hai bên đường phố đều nườm nượp, tùy tiện đi bất kỳ sạp nào cũng có thể thấy bóng dáng vật phẩm xuất phát từ Xích Hạ.
Chỉ là đồng sắt cũng không phải đã hoàn toàn thay thế tất cả, một đồng sắt trị giá một trăm văn, có món đồ nào trên sạp bán hàng rong trị giá đến một trăm văn, đồng tiền thông thường vẫn cứ lưu thông, nhưng…..
“Hoa đại gia, hôm nay ngươi tích đủ một trăm văn tiền chưa?” Hai chủ sạp bán hàng rong ghé vào nhau nói chuyện.
“Tích đủ rồi, hôm nay thu quán xong ta sẽ đi đổi thành đồng sắt.”
Dùng đồng sắt đi cửa hàng Xích Hạ mua đồ có chiết khấu đấy!!!
Đầu óc bọn họ có thể không thông minh bằng quý nhân nhưng thời gian lâu dần cũng có thể nhìn ra chút mánh lới, Hầu gia cũng quy phục Xích Hạ, Xích Hạ lại có tiên nhân che chở, nhất thống thiên hạ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, vậy đồng sắt trở thành tiền lưu thông cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Ta nghe nói, hôm nay cửa hàng Xích Hạ lại giảm giá bánh đóa hoa đấy.”
“Hử?”
“Một đồng sắt có thể mua hai hộp.”

Bánh đóa hoa không đắt như bánh quy, người bình thường cũng cảm thấy món trước không ngon bằng món sau, nhưng sao chứ, đó cũng là bánh nha.
Hơn nữa, hộp đựng bánh đóa hoa còn to hơn hộp đựng bánh quy.
Trong miệng nam nhân gọi là Hoa đại gia kia lập tức tiết nước bọt, bánh đóa hoa kia thơm ngọt ăn rất ngon, ăn một cái tâm tình đã đặc biệt tốt.

Nếu có thể cướp được ưu đãi này mang về cho người trong nhà, bọn họ nhất định sẽ rất vui.
Tất cả Xích Hạ đều dùng một loại tốc độ khủng bố lại không cho phép chống cự mà thổi quét qua Bình Nguyên thành.
Mấy đứa con cháu Lam gia thở dài trong lòng một lát, sau đó bước chân thành thật đi về hướng cửa hàng điểm tâm.
Đã lâu không ăn bánh dâu tây kem mousse, thật nhớ.
Cửu điện hạ cũng thật là, muốn kiếm tiền của bọn họ thì mang nhiều nhiều thứ tốt qua đây chút, thế nào cứ trừ trừ giấu giấu, keo kiệt.
……….
Một góc hẻo lánh nào đó trong thành, mấy nam nhân cao lớn ngồi vây lại với nhau, trước mặt bọn họ đặt một tấm giấy gói màu hồng phấn, bên trên còn sót lại một ít mảnh vụn.
“Thế nào?”
Mấy người trầm ngâm trong chốc lát: “Ăn rất ngon.”
Hiện tại trong miệng bọn họ vẫn còn dư lại vị ngọt kia.
Một lát sau lại có người trở về.
Đối phương tiến vào trong phòng, sắc mặt mấy người trong phòng đều thay đổi: “Ngươi mang theo cái gì về.”
“Chân gà rán, da vịt ngọt, tràng gà xào cay, rau trộn tai heo, còn có một phần lẩu cay.”
Mấy người trong phòng: …..
“Tiền đâu?” Hẳn là còn dư không bao nhiêu.
“Đã dùng hết.”
Sau đó là im lặng, im lặng khiến cho người ta sợ hãi.
Sau một hồi lâu mới có người đáp: “Bỏ đi, mua cũng mua rồi, ta ngược lại muốn nếm thử đồ của Xích Hạ có ma lực gì.”
Đồ ăn được mở ra, bày biện xong, mọi người giả bộ làm ra vẻ văn nhã nếm một miếng, sau đó chính là lang tranh hổ đoạt.
Đều nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi, lời này đúng cũng không đúng.

Có người ấy à, sau khi cho hắn ăn thứ tốt lại bắt hắn ăn cỏ ăn trấu thì thật đúng là muốn mạng của hắn.
Trong căn phòng nát, bảy tám hán tử nằm dài trên mặt đất, ánh mắt nhìn lên không trung, tựa như đang hoài nghi nhân sinh.
“Đại ca.”
“Hử?” Một người râu quai nón đáp.
“Huynh nói xem chúng ta liều sống liều chết là vì cái gì đây, đến cái gì là đồ tốt thật sự cũng không biết.”
Trong căn phòng nát: …..
Cho nên mới nói, đôi khi lời nói thật lại khiến người ta khó mà tiếp thu và bực bội đến vậy.
Nhưng mà người hỏi vẫn không ngừng nghĩ: “Đại ca, đệ cảm thấy cái tên rùa rụt đầu Ngô Vương kia không thể tin.”
“Khụ khụ…..!chú ý cách dùng từ một chút.”
“Chú ý cái gì, mấy huynh đệ chúng ta còn không thể nói mấy câu xuất phát từ đáy lòng sao.

Huynh xem, lúc trước triều đình còn phong cho cái tên rùa rụt đầu kia làm cái gì mà Anh Dũng vương, lại ban vàng bạc châu báu, mỹ nữ lương thực, đồ thì hắn nhận nhưng mông lại không dịch lấy một phân.”
Những người khác khuyên nhủ: “Đó là triều đình không có lòng tốt.”
“Không có lòng tốt sao, đồ vật là hàng thật giá thật đó.

Lại nói bộ lạc chúng ta chẳng có gì cả, không chừng tên rùa rụt đầu kia còn bắt nạt chúng ta nữa đấy.”
“Ta nghe ra được, lời của Khố Nhĩ Cáp là có ẩn ý nha.” Râu quai nón đạp hắn một cú.
Khố nhĩ Cáp cười hắc hắc một tiếng: “Hôm nay đệ ra ngoài có nghe được một số chuyện thú vị, các huynh có muốn nghe không.”
“Nói mau.”
Khố Nhĩ Cáp: “Nói đến Bình Nguyên thành có quang cảnh như hiện tại, còn phải nhắc đến từ Xích Hạ, nơi đó à…”
Vừa nói đến đã kéo dài cả một buổi trưa, đợi đến khi mặt trời lặn về tây, trong phòng nát chỉ có một giọng nói nho nhỏ, hơi khàn khàn.
“Không phải người Vĩnh Nguyên thường nói, đừng bảo hổ lột da sao, Ngô Vương chính là một con hổ dữ.”
“Đại ca, chúng ta đi thử đi.

Ta nằm mơ cũng nghĩ đến có một ngày bọn trẻ trong bộ lạc có thể nếm được bánh quy ngon ngọt, chân gà rán thơm ngào ngạt, đường hồ lô chua chua.”
Những người khác đã ngồi dậy, trên mặt đều là nóng lòng muốn thử.
“Đại ca, chúng ta đi thử đi, nếu tình huống không tệ thì chúng ta ở lại.”
“Đại ca.”
“Đại ca…”
Râu quai nón bực bội cào cào tóc một hồi, tức giận nói: “Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, để ta nghĩ lại.”

———-
Liên Châu, hành cung.
Trương Túc kết thúc tu luyện hôm nay, bình ổn hô hấp.

Bỗng nhiên nàng nghe được một trận tiếng bước chân, không khỏi chờ mong mà nhìn về phía cửa điện.
“Chưởng môn, Trương Tướng quân cầu kiến.” Hạ nhân căn bản không dám đối mặt trực tiếp với Trương Túc, nương theo cửa lớn đóng lại mà cẩn thận bẩm báo với nàng.
Trong lòng Trương Túc có chút mất mát, lại cảm thấy bản thân như vậy không được.
“Cho Điềm Điềm vào đi.”
Không bao lâu một tiểu cô nương mặc nam trang tiến vào, vừa thấy mặt đã ôm lấy Trương Túc.
Chưởng môn, hôm nay ta và Tần Khiếu đàm đạo, kiên trì được hơn một chén trà nhỏ.
Nàng ngửa đầu, đồng tử màu nâu như đong đầy ánh sao, xán lạn sáng trong, mang vẻ nhẫn nại chờ được khen ngợi.
Tinh thần Trương Túc trùng xuống, vuốt ve đầu cô nhóc, khen: “Điềm Điềm thật giỏi, muốn ăn bánh kem dâu tây không?”
“Vâng.” Điềm Điềm ngượng ngùng đáp.
Trương Túc dẫn người đi đến bên cạnh bàn, vung tay lên đã xuất hiện một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ tinh xảo, nàng nhìn Điềm Điềm ăn, sau đó giả lơ đãng hỏi: “Không phải Tần Khiếu rất bận sao, còn đàm đạo với ngươi?”
Điềm Điềm không nghĩ ngợi gì đã thốt lên: “Hắn cũng không bận lắm, việc trong tay hắn đều chia ra ngoài.” So sánh lại thì người Thôi gia, tâm phúc của Tần Khiếu, còn có cái người kỳ dị Nguyên Chân kia càng bận hơn.
Bởi vì Tần Khiếu đột nhiên lấy ra một quyển sách nhỏ, để người bào chế hải sản bán lấy tiền, hắn chỉ động mồm miệng, còn làm thế nào thì lại giao cho Nguyên Chân và nhóm tâm phúc của hắn.
Chẳng qua là Tần Khiếu cũng chịu ủy quyền, đáng để người ta bán mạng vì hắn.

Được rồi, đoạn này là do nàng nghe lén được.
Vẻ mặt Trương Túc không đổi, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt.
Hệ thống: “Ký chủ tức giận.”
Trương Túc: “Không có.”
Hệ thống: “Ồ.”
Trương Túc: Ồ cái gì mà ồ, nàng ghét nhất ồ.
Trương Túc lại moi được một số việc trong miệng Điềm Điềm, cũng không thể tính là moi, bỏi vì trước nay tiểu cô nương đều không giấu giếm gì nàng.
Việc này khiến cho Trương Túc vừa cảm động vừa áy náy, đến buổi tối Điềm Điềm lại cọ một bữa cơm chiều thêm bữa điểm tâm khuya nữa mới lưu luyến rời đi.
Cùng lúc Điềm Điềm rời khỏi hành cung thì Tần Khiếu cũng nhận được tin báo.
Hắn đọc nhanh như gió, xem xong thì yên lặng nắm chặt tờ giấy, mi mắt nửa khép, ánh trăng không chiếu đến được đáy mắt hắn, khiến cho nơi đó như hòa làm một thể với bóng tối ngoài phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.