Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL – Chương 53
Edit: Yuzu
Thôi Tiệp đi đến trước mặt Huyện lệnh Hà huyện: “Làm phiền Huyện lệnh đi theo chúng ta một chuyến.”
Huyện lệnh Hà huyện: ???
“Đợi chút, có được không?”
Thôi Tiệp ném đôi mắt dao găm qua, Huyện lệnh Hà huyện lập tức ngậm miệng.
Thôi Tiệp: Quả nhiên chiêu này của Điện hạ trăm lần đều hiệu nghiệm.
Ngày tiếp theo, Thôi Tiệp mang đám người trở về Xích Hạ.
Người Hà huyện nhìn mọi thứ trong Xích Hạ, đều trợn mắt há hốc mồm.
“Các ngươi, đây là?”
Huyện lệnh Hà huyện đang muốn đặt câu hỏi, lập tức nhìn thấy tiểu tướng quân dẫn đầu đi thẳng vào trong tường đất.
“Điện hạ, người xa lần này ta mang về nhiều người.”
Nhất Niệm: …
Thôi Tiệp lải nhải nói chuyện xảy ra một lần: “Ta nghĩ Hà huyện bên kia là nơi thị phi, hơn nữa cách Xích Hạ cũng xa, không dễ quản lý, cho nên ta bèn đem người về.”
Dừng một lúc, hắn lại bổ sung một câu: “Dù sao bên Hội huyện ít người, đến lúc đó đưa nhóm người này vào Hội huyện cũng được.”
Nhất Niệm xoa xoa chân mày: “Ta biết rồi.”
“Ngươi chờ ở đây, ta đi gặp Chưởng môn.” Nhất Niệm xoay người rời đi, đi được một nửa hắn dừng lại, mặt không cảm xúc: “Ngươi theo ta làm gì?”
“Gặp Chưởng môn.” Trương Điềm Điềm có khí phách nói.
Nhất Niệm không chút lưu tình bác bỏ: “Không được.”
Trương Điềm Điềm: “Tại sao?”
Nhất Niệm: “Dù sao cũng chính là không được.”
Trương Điềm Điềm không nghe theo: “Lần này ta lập công, ta gϊếŧ người cầm đầu quân lưu dân, lập công lớn.”
Không đợi Nhất Niệm trả lời, Trương Điềm Điềm lại nói: “Nếu như ngươi không cho ta đi, sau này ta sẽ bí mật tố cáo.”
Nhất Niệm híp híp mắt: “Ngươi uy hϊếp ta?”
Trương Điềm Điềm: “Đúng vậy.”
Nhất Niệm:… Sát
Trong ổ bảo, Trương Túc nghe động tĩnh vẫn luôn chờ, nhưng nàng không ngờ Nhất Niệm và Điềm Điềm sẽ cùng tới.
Trương Túc theo bản năng nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm vô tội nhìn lại.
Trương Điềm Điềm thấy Trương Túc, lập tức chuyển sang chế độ ngọt ngào, ánh mắt cong cong, cười ngọt ngào.
“Chưởng môn, lần này ta gϊếŧ người xấu, mang theo trọng kiếm, chặt đầu người răng rắc.”
Gương mặt vẫn chưa hết sự non nớt, một khuôn mặt đáng yêu như vậy, nói “gϊếŧ người”, không khỏi kinh khủng.
Cánh tay Trương Túc nổi da gà.
Sau khi nói xong, Trương Điềm Điềm mong chờ nhìn Trương Túc, ánh mắt long lanh, chỉ còn thiếu chưa khắc ba chữ “cầu biểu dương” trên mặt nữa thôi.
Trương Túc: “À…!Điềm Điềm giỏi quá.”
Tiểu cô nương lập tức cười càng thêm vui vẻ.
Lại ngẩng đầu nhìn Trương Túc, chầm chậm tới gần Trương Túc.
Hai tay Nhất Niệm xuôi bên người rục rịch, vô cùng muốn xách Trương Điềm Điềm lại.
Trương Túc chú ý tới, vội nói sang chuyện khác: “Thôi Tiệp mang về bao nhiêu người?”
Bên ngoài ầm ĩ như vậy, không cần nhìn, cũng có thể đoán được một chút.
Nhất Niệm: “Có khoảng trên dưới hai ngàn ba trăm người.”
“Chưởng môn.” Dường như hắn đang do dự chuyện gì.
Trương Túc trấn an nói: “Sao vậy, có lời gì cứ nói, giữ chúng ta không cần có quá nhiều kiêng kỵ.”
Nhất Niệm bèn nói ra chuyện giữa lưu dân và bách tính Hà huyện.
Đứng ở lập trường Hà huyện mà nói, lưu dân tất nhiên là tội ác tày trời, nếu không phải do những lưu dân kia, người thân của bọn họ sẽ không phải chết, nhà cũng không bị đốt, càng sẽ không phải xa xứ, đi tới một nơi xa lạ.
Nhưng với lưu dân mà nói, họ cũng là người bị hại theo ý nghĩa khác, bản thân lưu dân cũng có thể giải thích tình huống rõ ràng.
Để so sánh thế này, sói ăn thỏ, thỏ vô tội không, thỏ vô tội.
Nhưng sói không ăn thỏ, sói sẽ chết đói, về mặt nào đó mà nói thì cũng rất vô tội.
Lưu dân muốn sống, nhất định phải đi cưới đoạt, mà bá tánh bình thường bị cướp đoạt lưu lạc trở thành lưu dân, sau đó lại đi cướp bóc bá tánh bình thường ở thành trì tiếp theo, vòng đi vòng lại, thật sự chính là một vòng tuần hoàn chết vô hạn.
Nhưng hiện tại nếu Trương Túc muốn thu nạp người của Hà huyện, chắc chắn phải nghĩ cách làm yếu đi mâu thuẫn giữa hai nhóm người này.
Trương Túc nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ tách người hai bên ra, những lưu dân đó đương nhiên phải trừng phạt, nhưng cũng có mức độ.
Hơn nữa thích hợp vẽ cho bọn họ một cái bánh nướng lớn.”
Trên đời này cách quản lý tốt nhất chính là cho người ta một tương lai ngập tràn hy vọng.
Bởi vì có mong ước, cho nên làm cái gì đều sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Nếu thực sự bức người đến bước đường cùng, đến lúc đó người ta không quan tâm nữa, ai biết sẽ làm ra những chuyện gì.
“Đúng rồi, bên bách tính Hà huyện, cho Tần Thu Nguyệt dẫn người tới khuyên bảo bọn họ một chút.” Trượng phu Nguyễn Dã của Tần Thu Nguyệt cũng có mấy phần bản lĩnh, hai người này xúm lại, uy lực không phải chỉ là một cộng một.
“Sau đó đưa bọn họ đến Hội huyện, hứa hẹn với bọn họ một ít ưu đãi, biết không?”
Nhất Niệm: “Ừ.”
Trương Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Trương Túc, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Có một số hiểu, có số không hiểu.
Những những chuyện này không ảnh hưởng đến việc nàng chăm chú nhìn mặt Trương Túc.
Hôm nay Chưởng môn vẫn xuất trần lúc ẩn lúc hiện như vậy, kiểu của tiên nhân.
Thật thích!
Sau nửa canh giờ, Nhất Niệm đi, trước khi đi còn túm Trương Điềm Điềm đi theo.
Thôi Tiệp vẫn luôn canh giữ ngoài ổ bảo, nhìn thấy Nhất Niệm đã vui sướng xông tới: “Nhất Niệm đại nhân, ta có thể đi lên gặp Chưởng môn không?” Có lẽ Chưởng môn có điều gì cần hỏi hắn đó.
Nhất Niệm: “Không thể.”
Trương Điềm Điềm: “Không được.”
Thôi Tiệp: ???
Nhất Niệm: “Đi, những người kia đều ở bên ngoài lãnh địa, ngươi cũng không sợ xảy ra chuyện.”
“Sao có thể.” Thôi Tiệp chỉ thiếu vỗ ngực đảm bảo.
Kết quả ra tới cổng lớn, hắn lập tức bị vả mặt thật thảm.
Bá tánh Hà huyện và lưu dân đánh nhau rồi, mấy người đội hộ vệ kéo ra, mới không gây họa lớn.
“Đám táng tận lương tâm này, ta gϊếŧ các ngươi.”
“Ta phải báo thù cho cha mẹ.”
“Các ngươi trả mạng đệ đệ ta đây.”
“…!Không đội trời chung…”
Mà lưu dân bên này, sau khi bị chửi đánh, cũng bắt đầu nổi giận, không chịu yếu thế.
“Nếu không phải tại đám cẩu quan giang thương các ngươi không để cho người ta con đường sống, chúng ta sao đi đến nước này.”
“Đều là các ngươi ép chúng ta, các ngươi không cho chúng ta sống, vậy thì mọi người cùng nhau chết là được.”
“Không sai, muốn chết thì mọi người cùng nhau chết, dựa vào cái gì cho các ngươi sống an ổn.”
“Tới đây, ta không sợ các ngươi, ai sợ ai.”
“…”
Mâu thuẫn chính là tới như thế.
Nhất Niệm liếc mắt nhìn Thôi Tiệp, nhíu mày: “Đây là ngươi nói không thể nào.”
Thôi Tiệp: QAQ
Mặt Thôi Tiệp nóng hừng hực, hắn tiến lên quật ngã một lưu dân đang kêu gào đến vui vẻ, đội hộ vệ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó sửa sang lại quần áo tóc tai.
Mẹ nó, đám người này thật là làm khóc.
Bọn họ dù sao cũng không có sự quyết đoán của Thôi Tiệp, nếu như lúc người đầu tiên gây chuyện, thì xử lý người, vậy sẽ không phát sinh chuyện về sau.
Nhất Niệm đi ra từ phía sau Thôi Tiệp, hắn đưa tay một hơi chỉ hơn hai mươi người: “Đưa bọ họ đi gia cố tường thành.”
Đội hộ vệ: “Vâng, Nhất Niệm đại nhân.”
Ánh mắt Huyện lệ Hà huyền qua lại giữa Thôi Tiệp và Nhất Niệm, trong lòng cân nhắc lợi và hại, sau đó sửa lại y phục, đánh bạo nói: “Vị đại nhân này.”
Nhất Niệm nhướng mắt lên.
Huyện lệnh Hà huyện: …
Thái độ này thật đủ ngạo mạn, nhưng ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu.
Huyện lệnh Hà huyện chắp tay nói: “Nhất Niệm đại nhân, lưu dân đối diện gϊếŧ bách tính thành trì ra, tàn sát thành ta, hai tay dính đầy máu, xin Nhất Niệm đại nhân xử phạt nặng.”
Bách tính Hà huyện đồng thời quỳ xuống đất: “Xin Nhất Niệm đại nhân xử phạt nặng.”
Nhất Niệm: …
Hắn nhìn Huyện lệnh kia thật sâu, còn chưa mở miệng, lưu dân cũng bắt đầu bạo động.
“Các ngươi chính là không cho chúng ta đường sống, được, chết thì chết, cùng lắm thì uwmh—“
Lưu dân nói chuyện ôm bụng co lại thành một đoạn, hộ vệ bên cạnh nhặt hung khí lên — một cái vỏ kiếm.
Nhất Niệm nhìn về phái Huyện lệnh Hà huyện: “Nhốt riêng hắn cho ta.”
“Không được, không được nhốt Huyện lệnh đại nhân của chúng ta.”
“Không được, các ngươi không được làm vậy.”
“Huyện lệnh đại nhân, Huyện lệnh đại nhân…”
Nhưng mặc kệ mọi người kêu la thế nào, Huyện lệnh Hà huyện vẫn bị mang đi.
Lúc này Nhất Niệm mới cất giọng nói: “Tất cả yên lặng cho ta, nghe ta nói.”
“Tình hình hiện tại đặc thù, lư dân chúng ta tất nhiên sẽ xử phạt, nhưng xử phạt thế nào là chuyện của chúng ta.”
“Các ngươi trước tiên đợi ở đây, hai ngày nữa chúng ta sẽ phái người đưa các người đến Hội huyện, ở đó, các ngươi có thể được phân nhà, đất, chỉ cần chịu làm việc, tuyệt đối không bị đói.
Nhưng nếu ai lại gây chuyện, cũng đừng trách ta không khách khí, gϊếŧ một người răn trăm người.”
Đám người bị chấn trụ, cũng không hoàn toàn là vậy, nói bị chấn trụ, thật ra nhiều hơn, là tương lai Nhất Niệm miêu tả đã đả động bọn họ.
Bách tính Hà huyện được trấn an, nhóm lưu dân lập tức bất an, còn có đố kị, hâm mộ.
Nhất Niệm: “Mang bọn họ đi theo ta.”
Lưu dân đã bị mang đi, ra ngoài tường, xác đinh bá tánh Hà huyện không nghe được, Nhất Niệm mới nói: “Hiện tại cho các ngươi hai lựa chọn, một – chết, hai – làm công một năm chuộc tội, sau đó các ngươi có thể hưởng thụ quyền lợi giống những người khác.”
Thật hay giả vậy.
Đây là tiếng lòng của tất cả lưu dân, hai lựa chọn này cần phải chọn sao, kẻ ngu cũng biết chọn cái nào.
“Chẳng lẽ ngươi gạt chúng ta.”
Hộ vệ gầm lên: “Làm càn, ai cho phép các ngươi nói chuyện như thế với Nhất Niệm đại nhân.”
Lưu dân: Ách…
Lưu dân: “Xin hỏi Nhất Niệm đại nhân, lời của ngươi là thật?”
Nhất Niệm hỏi lại hắn: “Hiện tại các ngươi đều ở trong tay ta, ta cần lừa các ngươi?”
Lưu dân: Tuy rằng nhưng là…, hình như thật sự không cần.
“Chúng ta phải làm gì?” Dù sao cũng mặc kệ cái gì, chịu qua một năm là được giải thoát rồi.
Nhất Niệm: “Xây nhà, luyện sắt, đào mương khai hoang…”
Những thứ này đều là nhiệm vụ thể lực, nhưng vào tai lưu dân, thật ra cũng có thể tiếp nhận.
Bọn họ không cảm thấy những nhiệm vũ này có gì, cùng lắm thì mệt một chút, ngược lại, bọn họ quan tâm chuyện khác: “Chúng ta có ăn không?”
Dân lấy ăn làm trời, ăn cơm chính là việc lớn.
Nhất Niệm: “Đương nhiên là có, một ngày hai bữa.
Một đặc một khô.”
Các lưu dân: !!!