Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL – Chương 42
Edit: Yuzu
“Chủ soái, có người cầu kiến.”
Triệu Chu vốn đang dựa vào giường nhỏ nghỉ ngơi, nghe vậy mở mắt ra: “Người nào?”
“Đối phương tự xung là sư gia của Vân Châu phủ, nói là phát hiện một đám phản quân, trăm cay ngàn đắng mới trốn ra được.”
Triệu Chu lên tinh thần, ánh mắt chớp lóe: “Cho hắn vào đây gặp ta.”
Lúc Tề sư gia được mang vào phòng, lập tức lớn tiếng khóc: “Chủ soái cứu mạng, chủ soái cứu mạng.”
Triệu Chu chán ghét liếc nhìn đối phương một cái, thật là bẩn.
Tề sư gia nước mắt nước mũi chảy ròng kể những chuyện trải qua ở Xích Hạ: “Đám điêu dân kia quả thật vô pháp vô thiên.
Cầu chủ soái làm chủ cho tiểu nhân.”
Triệu Chu nắm được trọng điểm: “Đối phương có hơn một ngàn người, cách nơi này không xa, lại tự chế tạo vũ khí bằng sắt.”
Tề sư gia có hơi sửng sốt: “…!Vâng, đúng vậy.”
Nếu như không phải gần, hắn cũng không thể đi cầu cứu.
Tuy rằng Vân Châu phủ cũng có quân đội, nhưng người trong nhà biết chuyện nhà mình, có một số thứ vẫn là đừng nên nghĩ tới.
Khóe miệng Triệu Chu lộ ra một nụ cười, dùng sức vỗ bàn: “Tốt.”
Tề sư gia: ???
Chà chà, chủ soái tức đến hồ đồ.
Triệu Chu: “Người đâu, gọi Thôi Tiệp Thôi Phất.” Lúc này đây, hắn muốn dùng chiêu mượn đao gϊếŧ người.
Hai khắc sau, huynh đệ Thôi gia nghe Triệu Chu phân phó, nhíu mày.
Để cho bọn họ đi tiêu diệt?
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là chỉ cho hai trăm người, còn là tàn binh, vũ khí đều là đồng nát sắt vụn, nếu thật sự chống thổ phỉ, bọn họ chính là đi chịu chết.
Triệu Chu ngửa ra sau, mũi hướng lên trời, khinh miệt nói: “Thôi gia các ngươi không phải là mấy đời danh tướng sao, bổn soái tin tưởng các ngươi.”
Câu bổn soái tin tưởng các ngươi, chứa biết bao châm biếm.
Thôi Tiệp suýt chút nữa không nhịn được mà dĩ hạ phạm thượng.
Nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Bởi vì hắn xúc động, ca ca đã chịu khổ vài lần.
Trong lòng Thôi Phất cũng cảm thấy không đúng, nhưng hắn biết Triệu Chu đã mở miệng thì sẽ không thay đổi, rõ ràng đối phương muốn chỉnh bọn hắn.
Nhưng hắn nhạy bén hơi đệ đệ một chút, rất nhanh hắn chú ý thấy trong đại sảnh còn có một người, vóc dáng không cao, cả người chật vật, khi đối diện với ánh mắt của hắn thì vô cùng mập mờ.
Trực giác của Thôi Phất nhận ra chuyện này có liên quan đến đối phương.
Hắn ôm quyền nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Thôi Phất dẫn đệ đệ đi, tâm tình Triệu Chu vô cùng tốt: “Đi, lấy cho bổn soái vò rượu nữa.”
Chủ soái, trong phủ người trả lời khẽ cắn môn: “Trong phủ không có rượu.”
“Phế vật.” Triệu Chu giận dữ: “Không có rượu thì nghĩ cách cho ta.
Bất luận ngươi trộm cắp chém gϊếŧ, lấy rượu tới đây cho ta.”
“Vâng, vâng vâng, đại nhân, tiểu nhân đi làm ngay.”
…
Lúc Tề sư gia mới ra khỏi phủ đệ của chủ soái thì đã bị người trùm bao bố đánh ngất đi.
Với Triệu Chu mà nói, Tề sư gia sau khi thông báo tin tức xong sẽ vô dụng, sống hay chết đều không sao cả.
Cho nên khi hắn nghe thuộc hạ nói không thấy Tề sư gia, cũng chỉ miễn cưỡng nhướng mắt lên.
Khi Tề sư gia tỉnh lại thì đang ở trong một căn phòng nhỏ tối.
Một cây đao gác trên cổ hắn.
“Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, sai một câu, hoặc là không trả lời, lập tức cắt trên người ngươi một đao, đến khi ngươi chết mới thôi.”
Tề sư gia bị dọa đến sắp tiểu ra quần: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng.”
“Bớt nói nhảm đi, ngươi là ai?”
Triệu Chu do dự, trên cổ tê rần, hắn lập tức nói: “Sư gia, ta là sư gia của Vân Châu phủ.”
“Tin tức sơn tặc có phải là ngươi mang tới hay không?”
Tề sư gia: “…”
“Nói!!”
Tề sư gia nhắm mắt nói: “Là, là ta mang tới.”
Xong rồi, hắn sẽ không bị người ta gϊếŧ cho hả giận đó chứ.
Không ngờ sau một thời gian im lặng giọng nói kia lại vang lên: “Đối phương có bao nhiêu người?”
Vấn đề này không có gì phải giấu giếm, Tề sư gia lập tức nói: “Hơn hai ngàn người, bọn chúng chỉ hơn hai ngàn người.”
Lòng huynh đệ Thôi gia chìm đến đáy cốc.
Ai ngờ lúc này, Tề sư gia lại nói: “Nhưng đội hộ vệ của bọn chúng chỉ có hơn ba trăm người, còn lại đều là người thường.
Những lão nhân, nữ nhân, tàn tật, không chịu nổi một kích.”
Huynh đệ Thôi gia: ???
Đây là có chuyện gì?
“Bây giờ sơn tặc đều thiện lương như vậy, còn thu nhận người già trẻ nhỏ sao?”
Thôi Phất trầm ngâm nói: “Nói hưu nói vượn, thời buổi hiện nay, không tiền không lương thực, sơn tặc làm sao có thể nuôi người già yếu.”
Tề sư gia cảm giác cây đao trên cổ được thêm sức, bị dọa chết khϊếp: “Thật, là thật.
Dẫn đầu bọn chúng là một thiếu nữ, còn giả làm tiên nhân hạ phàm.
Những người đó xây dựng ổ bảo, trồng trọt, xây tường đất, tự tạo đồ sắt, rõ ràng là muốn tự xưng Vương, lòng không phục rõ như ban ngày, chủ soái phái người đi tiêu diệt bọn chúng.”
Âm thanh đột nhiên im bặt, Tề sư gia nặng nề ngã trên đất.
“Ca, làm sao bây giờ?” Thôi Tiệp không thông minh bằng ca ca, nhưng nội dung trong lời nói của Tề sư gia thật sự làm cho người ta kinh hãi rồi.
Không nói đến chuyện khác, chỉ nói tới thời tiết quỷ quái này, làm sao có thể trồng trọt?
Chẳng lẽ thật sự là tiên nhân hạ phàm.
Thôi Phất suy nghĩ một lát: “Sư gia này chắc cũng không phải người tốt, mang theo hắn, chúng ta cùng đi xem thử.”
Mới vừa rồi, trong lòng hắn có chủ ý.
Hy vọng bị đầu lĩnh kia thật sự giỏi như Tề sư gia nói.
…
“Ô—”
Nhất Niệm đạp một cước, Trương Điềm Điềm xẹt trên không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nằm sấp xuống đất.
Trương Túc nghe thôi đã thấy nhức nhối.
“Nhất Niệm, Điềm Điềm còn nhỏ, ngươi có thể…”
Nhưng Trương Túc chưa nói hết, Nhất Niệm vén tay áo lên, bên trên cánh tay có một mảng máu ứ thật lớn.
Trương Túc im lặng.
Có trời mới biết, một người nho nhỏ như Điềm Điềm, sao có lực sát thương lớn như vậy chứ.
Lâu lâu xem hai người này đánh nhau, à không, luận bàn, trong lòng nàng thật sự run sợ.
Nàng và ca ca của nàng không như vậy.
Ôi, không được nghĩ, vừa nghĩ là lòng đã đau.
Đường về nhà vừa dài vừa trắc trở, nàng còn phải tốn nhiều thời gian.
Trong lúc nàng mất tập trung, Trương Điềm Điềm đã đứng lên, lại xông về phái Nhất Niệm.
Tiểu nha đầu bị đánh đến thảm, nhưng càng thua càng đánh, cũng không biết có mưu đồ gì.
Người thường như Trương Túc không hiểu, nhưng Nhất Niệm lại vô cùng ngạc nhiên, đừng nhìn Trương Điềm Điềm bị đánh nhiều như vậy, nhưng mỗi lần đều ở vị trí khác nhau.
Nói cách khác, chỗ đối phương từng bị đánh, cũng sẽ không bị đánh lần hai.
Trương Túc trở về gặm cuốn sách vĩ đại của nàng, tri thức chính là lực lượng, tri thức thay đổi số phận.
Trước cuộc thi nàng chưa từng chăm chỉ như thế!
Còn hai người này, nàng tin Nhất Niệm có chừng mực.
Nhất Niệm xách Điềm Điềm trên tay, hỏi nó: “Tâm pháp trước đây dạy ngươi đã học xong chưa?”
Nữ oa ngẩng gương mặt bị thương lên cố sức gật đầu, sau đó nghĩ tới gì đó lại lắc đầu.
Nhất Niệm: “Có ý gì?”
“Ta không theo kịp.” Nữ oa không đầu không đuôi nói một câu, những người khác chắc chắn không hiểu ra sao.
Nhất Niệm sau khi suy nghĩ một lát, đặt nữ oa xuống đất: “Ta thử nghĩ biện pháp.”
“Thuốc tắm?” Trương Túc sững sờ ngẩng đầu từ trang sách lên, sao một hồi không gặp, trọng tâm câu chuyện đã rẽ vào mười tám hẻm núi.
Nhất Niệm: “Trương Điềm Điềm có ngộ tính tốt, nhưng cơ thể không theo kịp.
Ta muốn thông qua thuốc tắm rèn luyện gân cốt cho nó.”
Tay Trương Túc run một cái, suýt chút nữa đã xé trang sách, thầm nghĩ xong đời rồi, gần đây Nhất Niệm đọc tiểu thuyết võ hiệp gì, còn thuốc tắm rèn luyện gân cốt, đó là hù người thôi.
Trương Túc bưng một chén nước uống, nhíu mày tự hỏi nên nói uyển chuyển thế nào với Nhất Niệm, võ công là không tồn tại.
“Lúc đầu Chưởng môn cho ta tiên dược, giúp ta thay da đổi thịt, từ đó về sau người nhẹ như yến.
Thần dược như vậy Nhất Niệm không dám cầu, chỉ xin một ít dược liệu.”
“Khụ khụ—” Trương Túc bỗng dưng nghe được lời này, bị nước làm cho sặc gần chết.
“Chưởng môn.” Nhất Niệm đứng dậy, vỗ lưng cho Trương Túc, giúp nàng nhuận khí: “Đều là lỗi của ta, ta không nên nói chuyện lúc Chưởng môn đang uống nước.”
Trương Túc lắc đầu: “Không trách ngươi.”
Cổ họng nàng còn rất ngứa, nói chuyện hơi khàn, con ngươi chứa chút nước, nhìn có mấy phần đáng thương.
Nhất Niệm không được tự nhiên quay mặt đi, động tác vỗ nhẹ nhàng sau lưng thiếu nữ cũng vô thức chậm lại, gần như là vuốt ve.
Trương Túc nói lời thành khẩn: “Nhất Niệm à, thế giới này không tồn tại tuyệt thế võ công gì cả.” Nàng còn muốn nói không cần rèn luyện gân cốt.
Nhưng lời này nghe thế nào cũng cảm thấy nàng không phóng khoáng, chỉ có ít dược liệu cũng không nỡ bỏ.
Đừng thấy nàng kiêu ngạo la ó cả ngày, đó là vì có cái đùi vàng hệ thống ca ở đây.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Trương Túc chỉ có một ý niệm trong đầu, hệ thống đã lên tiếng: “Ký chủ có muốn mua nội công tâm phát hay không?”
Trương Túc: “…”
Trương Túc: “Hệ thống ca, ngươi thắng.”
Hệ thống đề cử nói: “Khinh công: Điểu độ thuật, 10000 điểm công đức.”
Trương Túc: “Ta mua một lọ thuốc phục hồi, cảm ơn.”
Lúc trước cảm thấy 100 điểm công đức đã muốn nửa cái mạng của nàng, bây giờ mới bao lâu, vậy mà nàng lại cảm thấy 100 điểm công đức thật là rẻ.
Đúng là không so sánh sẽ không có tổn thương.
Nàng có 10000 điểm công đức làm cái gì mà chẳng được.
Tay nàng hướng về phía trước, đột nhiên xuất hiện một ống thuốc: “Ngươi gọi Điềm Điềm đến đây đi.”
Mi tâm Nhất Niệm nhảy dựng: “Chưởng môn”
Ánh mắt Trương Túc dịu dàng: “Đi đi.”
Nhất Niệm: “…”
Nhất Niệm đen mặt đi ra, lúc về ném Trương Điềm Điềm ra đất, đứa bé lăn một vòng tại chỗ, không hề hấn gì.
Chỉ có Trương Túc nhìn thấy mà trái tim run rẩy.
Quá thô bạo, cách nuôi trẻ con này thật sự quá thô bạo rồi.
Nàng sờ sờ vết thương trên mặt con bé, nói với nói: “Ngươi uống cái này đi.”
Nữ oa không nói hai lời rút nút gỗ ra, ngửa đầu uống ừng ực.
Nửa câu “có thể trị thương thế của ngươi nhưng sẽ hơi đau” của Trương Túc cứ thế mà nuốt vào.
Nàng thật sự không hiểu sự tín nhiệm không có giới hạn này của Điềm Điềm với nàng rốt cuộc là có từ đâu.
Nói nàng cứu Điềm Điềm, thế nhưng trong Xích Hạ nhiều người như vậy, cũng không có mấy người như Điềm Điềm.
Lúc đầu Điềm Điềm còn không muốn rời mà cọ cọ vào đùi Trương Túc, nhưng rất nhanh đã không đứng được.
Đau, chỗ nào trên người cũng đau.
Không biết cơn đau này từ đâu tới, ở đâu cũng có.
Con bé cuộn thành một khối, mồ hôi đầm đìa.
Trương Túc không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này, thế nhưng, Điềm Điềm không giống với Nhất Niệm, Điềm Điềm không trúng độc mà.
Sao phản ứng cũng lớn như vậy.
Ban đầu Điềm Điềm không phải tên Điềm Điềm, trước đây nó là nha đầu chết tiệt kia, đầu sỏ tai họa, quỷ đòi nợ, nó là súc vật trong nhà, là nơi trút giận, nó đã từng quỳ rạp trên đất ăn như một con chó, rúc ở sau cửa mà ngủ.
Vì nó là đồ bồi thường, không thể lên mặt bàn, không thể tới gần người khác, tránh mang vận xui cho người khác.
Có một lần, tóc nó bị đệ đệ dùng sức kéo rụng một mớ, đau đến khóc thành tiếng, dọa đệ đệ, cho nên vú nó đã dùng gậy gỗ đánh nó gần chết rồi ném ra ngoài.
Buổi tối đó vô cùng lạnh, gió đêm ngấm vào xương cốt.
Vừa lạnh vừa đau.
“…!Ôm…!Ôm ta.” môi nó run rẩy, tiếng như mũi kêu.
Trương Túc thấy miệng con bé động đậy, xích lại gần để nghe.
“…!Ôm…!Ôm ta.”
Trương Túc nghe rõ, khom người ôm nó vào lòng, Trương Điềm Điềm đau hết toàn thân, thế nhưng mùi hương quen thuộc bao bọc lấy nó, nó cố sức mở mắt ra, cũng chỉ mở được một khe hở, đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Chưởng môn.
Thật ra trẻ con rất biết nhìn sắc mặt, lần đầu tiên thấy Chưởng môn, nó biết Chưởng môn không giống như những người trong nhà kia.
Nó giành thức ăn, Chưởng môn không đánh, cũng không mắng nó.
Hung dữ nhất chỉ là một câu: “Đàng hoàng một chút, bằng không sẽ không để ý tới ngươi.”
Nó sợ, sợ sệt kêu khát, Chưởng môn bèn đút nước trong quý giá cho nó.
Trên đời này sao tồn tại người tốt như thế.
Sau này nó hiểu ra, Chưởng môn không phải người phàm, là tiên nhân trên trời hạ phàm.
Tiên nhân cứu vớt nó, tất cả của nó đều thuộc về tiên nhân.