Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 37


Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL – Chương 37


Edit: Trúc Điện chủ
“Nương của Thạch Đầu, ngươi mang theo Thạch Đầu đi đâu thế?”
Ngày mùa đông gió lạnh thấu xương, một phụ nhân chịu trách nhiệm cho đá vụn vào giỏ tre đi qua cười hỏi phụ nhân bên cạnh.
Phụ nhân kia mặc áo gai, trong áo không biết nhét cái gì vào, phình phình, ở ngày mùa đông cũng không thấy quá lạnh.
“Không phải Chưởng môn mở học đường à, ta muốn mang Thạch Đầu đi qua nghe giảng bài.”
“Thế cũng được đó, ta nghe nói học sinh đi học còn được nửa cái bánh bột ngô đó, trên đời này đi đâu tìm ra chuyện tốt như vậy chứ.”
Phụ nhân kia cười xác nhận, lên tiếng chào hỏi rồi mang theo nhi tử bên cạnh đi.
Nàng vừa đi vừa dặn dò: “Sau khi đến học đường nhất định phải chăm chú học bài biết chưa.”
“Ta biết rồi nương.”
Trên đường hai mẹ con nàng còn gặp mấy tiểu oa nhi chạy tới chạy lui.
Mấy tháng trước đó, bọn họ đâu có thể mơ đến ngày lành như bây giờ.

Trời đổ mưa, mưa rơi không lớn, đây là lần đầu tiên trời mưa sau nhiều năm hạn hán, nhưng cũng chẳng làm cho bao nhiêu người vui vẻ nổi.
Mưa phùn lất phất kèm gió lạnh, sự ướŧ áŧ lạnh lẽo kia chui thẳng vào trong xương cốt.
“Cha đứa nhỏ, cha đứa nhỏ, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi không thể chết được, ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ.”
Trong căn nhà tranh rách nát, vang lên tiếng nữ nhân khóc tê tâm liệt phế, sau đó bao phủ lên ở trong mưa phùn đầy trời.
Không biết qua bao lâu, có người đẩy cửa nhà tranh ra, nếu như mấy mảnh mành rách nát chắp lại với nhau cũng được coi là cửa.
“Chu Nhị gia, ngươi xem nam nhân và đứa nhỏ của ngươi cũng đã mất.

Ngươi cũng đừng ngoan cố, thế đạo này quản tam trinh cửu liệt gì chứ, sống sót mới là chân lý.”
Khóe mắt nữ nhân giật giật, người vừa đến còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị một âm thanh thô bạo chen ngang: “Dong dài làm quái gì, còn không phải là ăn à, ở đây có bánh bao cho ngươi này.”
Nữ nhân làm như không nhìn thấy bánh bao trên mặt đất, mấy nam nhân tiến vào bắt đầu xé rách quần áo của nữ nhân.
Nữ nhân không thuận theo, giãy giụa, nàng nhìn thi thể của trượng phu ở bên cạnh, sự thống khổ sắp dìm chết nàng.
“Không, ta không cần bánh bao của ngươi, ta không cần.”
Ai cũng không nghĩ đến nữ nhân sẽ phản kháng, tránh thoát trói buộc của mọi người, mắt thấy nàng sắp chạy đến cửa, lại bị người ta đạp trở về.
“Con kỹ nữ xấu xa này, cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ, cũng đừng mơ đến bánh bao nữa.”
“Thật mất con mẹ nó hứng mà, để lão tử cho ngươi đi chết luôn, vừa lúc gϊếŧ chết cho mày đi theo làm ma bên cạnh nam nhân nhà mày luôn.”
Cửa nhà tranh lại một lần nữa bị đóng lại, ngoài phòng, trời lại mưa lớn hơn một chút.
Gió lạnh cuốn lá khô, vốn nên bay lên không trung, lại bởi vì mưa phùn mà chỉ bay là là trên mặt đất, đất đai nứt nẻ được nước mưa tưới mát, rốt cuộc cũng có dấu hiệu mềm ra, nhưng đồng ruộng lại chỉ có cỏ dại, không thấy hoa màu.

Trận mưa này chung quy là đã đến quá muộn rồi.
“Hết mưa rồi, những quan binh kia lại có lý do để bắt chúng ta nộp thuế.”
Trong phòng đất đã có rất nhiều vết nứt, khó được tụ tập mười mấy người già trẻ, chỗ giống nhau duy nhất là vẻ sầu khổ trên mặt bọn họ và thân thể vô cùng gầy yếu.
“Thôn này đã không ở nổi nữa rồi.”
Không ai nói chuyện.
Thật lâu sau, có người nói tiếp: “Bỏ thôn đi.”
Lúc này đã thật sự cùng đường rồi.
Mưa phùn chỉ đến nửa đêm, ngày hôm sau mặt trời lại dâng lên, gió thổi lạnh hơn.

Một đám người quần áo tả tơi đi trên đường, xung quanh im ắng, trừ tiếng gió thì không còn tiếng gì nữa.
“Nương, chúng ta đi đâu vậy?”
“…!Không biết.”
Bọn họ đi về phía trước không có mục đích, trên đường có người ngã xuống, sau đó cũng không dậy nổi nữa.
“Không xong rồi, sơn phỉ đến, chạy mau đi…”
Không khí trầm lặng trong đội ngũ lại một lần nữa bắt đầu lên dây cót như một cỗ máy cũ nát.
Tiếng khóc của người già, tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, tiếng nam nhân rống giận, hoặc âm thanh xin tha hỗn loạn…
“Trừ nữ nhân, những người khác gϊếŧ sạch không tha.”
“Được…”
Gϊếŧ chóc đối với nhóm sơn phỉ mà nói chỉ là một hồi trò chơi, một hồi phát tiết tình cảm.
Nhóm dân chạy nạn chạy trốn khắp nơi, có mười mấy người một đường chạy như điên, không biết qua bao lâu, mãi đến khi sắc trời tối hẳn, phía sau cũng không nghe được tiếng gì nữa, bọn họ mới vô lực nằm trên mặt đất, thở hồng hộc.
“Này, các ngươi không sao chứ?”
“…”
Không ai trả lời.
Những người khác nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người nằm trên mặt đất đã trợn to hai mắt.

không còn động tĩnh.
“Bọn họ, đã chết?”
Gió đêm gào thét thổi qua.
“Đi thôi.” Một lúc lâu sau, có người lên tiếng.
Chỉ cần không ở lại chỗ này, đi đâu cũng được, cứ như vậy qua thêm một ngày, đột nhiên có người hô to: “Các ngươi xem kia, đằng trước có huyện thành, trong thành có người!!!”

Bảy tám người còn lại giống như được tiêm máu gà xông lên: “Cứu mạng, cứu mạng với.”
Người thủ thành là hai nam nhân gầy yếu, bọn họ cầm gậy gỗ ngăn phía trước: “Đứng lại, các ngươi đang làm gì.”
Người dẫn đầu nhóm chạy nạn nhanh chóng kể lại chuyện bọn họ gặp phải: “Chúng tôi thật sự đã không còn nơi nào để đi, cầu xin các ngươi hãy thu nhận chúng tôi đi mà.”
Thủ vệ: “Các ngươi đợi chút.”
Từ Nam rất nhanh đi đến, hắn nhìn nhân số đối phương một chút, chỉ có vài người, không tạo thành uy hϊếp được.
“Các ngươi đi theo ta.”
Mấy nạn dân ấp úng dạ vâng đi theo Từ Nam vào thành.

Sau khi bọn họ tiến vào, nhìn thấy huyện thành có dấu vết bị thiêu hủy, trong lòng trầm xuống, nhưng sau đó lại nhìn thấy không ít người vội vàng đi lại trong thành, trong tay đều cầm đồ vật.
Bọn họ còn nhìn thấy có người đang tu bổ tường thành.
Đây, đây nhìn thế nào cũng không giống địa phương mới chịu tai kiếp, ghê nhất chính là có người còn đang cười đó!!!
Sao bọn họ còn cười được.
Sau khi bọn họ vào một căn nhà, Từ Nam lại tỉ mỉ kỹ càng hỏi bọn họ một vài việc, vào lúc bọn họ sắp không nhịn được muốn dò hỏi đối phương có thể thu lưu bọn họ hay không thì có người bưng cháo ấm đến.
Đôi mắt mấy người đều nhìn thẳng, Từ Nam cười nói: “Các ngươi ăn trước đi.”
Gần như khi Từ Nam vứt dứt lời, mấy người lập tức vọt qua.
Từ Nam dàn xếp xong cho mấy người này, lập tức đến tìm Tần Thu Nguyệt: “Ta có chuyện quan trọng, muốn đi gặp Chưởng môn một chuyến.”
Tần Thu Nguyệt nghĩ đến mấy dân chạy nạn hôm nay: “Được.”

Gần đây Trương Túc đi đường đều có gió, điểm công đức sung túc, không cần lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai.

Học đường cũng làm khá tốt, tiến độ xây dựng các loại kiến trúc trong lãnh địa đều khá nhanh, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Cho đến khi, Từ Nam đến.
Trương Túc nhíu mày: “Lại có nạn dân?”
Từ Nam cúi đầu, cung kính nói: “Đúng vậy, nghe những nạn dân đó nói cách Hội huyện không xa có rất nhiều sơn phỉ.”
Ánh mắt Nhất Niệm tối xuống, Hội huyện cách Xích Hạ không xa.
Bàn tay giấu dưới bàn của Trương Túc nắm chặt, theo bản năng nhìn về phía Nhất Niệm, không nghĩ đến Nhất Niệm cũng xoay đầu sang, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được quyết định trong mắt đối phương.
Trương Túc: “Việc này bổn tọa đã biết.


Ngươi lui xuống trước đi.”
Từ Nam: “Vâng.”
Trong phòng chỉ còn Trương Túc và Nhất Niệm, hai người trăm miệng một lời nói: “Họa sơn phỉ này không thể lưu lại.”
Nhất Niệm ôm quyền nói: “Chưởng môn, Nhất Niệm nguyện dẫn người đi diệt phỉ.”
Câu “Không được” kia của Trương Túc đã đến bên miệng lại cố nuốt về.
“Ta sẽ chuẩn bị binh khí cho ngươi.”
Trên mặt Nhất Niệm lộ ra ý cười: “Đa tạ Chưởng môn.”
Đội hộ vệ có 203 người, Nhất Niệm chỉ mang theo một trăm người đi.
Trương Túc không yên tâm, mặc kệ thời nào thì đạo tặc đều là đệ tử của sự liều mạng.

Nàng vẫn lo lắng Nhất Niệm sẽ bị thương.
Nàng cho một trăm người này khôi giáp, mua vũ khí sắc bén, còn cả thuốc trị thương.

Tốn của nàng hơn 3.000 điểm công đức.
Nàng còn muốn đưa cho Nhất Niệm mấy viên thuốc nổ, có thể sử dụng thuốc nổ giải quyết chuyện này, cũng không cần tự mình vật lộn rồi.
Nhất Niệm từ chối, hắn nói thẳng: “Chưởng môn, đao không được mài sắc thì không phải đao tốt.

Tương tự vậy, binh lính chưa từng thấy máu thì không phải lính tốt.”
“Chưởng môn có chí lớn, lòng chứa muôn dân, điều duy nhất mà Nhất Niệm có thể làm là bình định chướng ngại vật trên con đường của người.”
Thiếu niên một thân áo giáp, khuôn mặt kiên nghị, mang theo vài phần khí thế chém gϊếŧ.
Trương Túc nhìn bọn họ đi xa, môi mím thật chặt.
“Hệ thống ca, thật ra ta không có chí lớn gì hết.”
Hệ thống: “Vậy tất cả những gì ký chủ đang làm gọi là gì?”
Trương Túc chần chờ: “Ta… Ta…”
Trương Túc trầm mặc lúc lâu mới nói: “Chỉ là lúc trước ta bị buộc đi lên tuyệt lộ, ta không muốn chết mới đi lệch thế này.”
Lúc nàng chết mới mười sáu tuổi, ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp.

Suy nghĩ mỗi ngày của nàng đều là học tập thì hơn sống phóng túng như thế nào, lúc kiểm tra làm sao đạt điểm cao, tương lai thi đại học nào tốt.
Lớp Chính trị của nàng cao nhất cũng mới 88 điểm.
Văn không được võ cũng không xong.
Nàng không phải là một người lãnh đạo tốt.
Hệ thống: “Ký chủ rất có thiên phú đó, làm rất tốt, tiếp tục nỗ lực.”
Trong lúc nhất thời, Trương Túc không phân rõ được là hệ thống đã khen nàng hay đang trào phúng nàng.
Trương Túc thử nói: “Hệ thống ca, ta không thể tiếp tục nỗ lực, bằng không tương lai nam chính sẽ không bỏ qua cho ta mất.”

Nam chính muốn thống nhất thiên hạ, thế lực của nàng nhỏ còn tốt, thế lực mà lớn thì có quân vương nào có tấm lòng lớn có thể bao dung nàng đâu.
Hệ thống không để bụng: “Vậy ký chủ càng phải nỗ lực, tranh thủ đá rơi nam chính, tự mình thượng vị, xưng vương xưng bá.”
Trương Túc: …
Trương Túc: “Hệ thống ca, thiết lập hệ thống của ngươi đơ rồi.

Lúc đầu ngươi còn tranh luận với ta một cái nữ phụ có quan trọng hay không, bây giờ dám giật dây ta đá rơi nam chính để thượng vị.

Ngươi không sợ cốt truyện đi lệch luôn à.”
Nếu nàng thượng vị, chắc chắn cốt truyện sẽ lệch đến tác giả cũng không nhận ra luôn.
Hệ thống không trả lời mà hỏi lại: “Ký chủ còn nhớ toàn bộ tên gọi của hệ thống không?”
Trương Túc nghĩ nghĩ: “Hệ thống công đức?”
Hệ thống: “Đúng rồi, ta là hệ thống công đức, lại không phải hệ thống cốt truyện.

Cốt truyện lệch rồi thì lệch thôi.” Chỉ cần ký chủ kiếm được điểm công đức, quản nhiều những thứ khác như vậy làm gì.
Trương Túc đơ ra trong chốc lát, cẩn thận nghĩ lại cảm thấy hệ thống nói rất có lý nha.
“Vậy ta đây muốn thống nhất thiên hạ.”
Hệ thống: “…” Ký chủ cũng thật trâu bò, cứ thế nói thống nhất thiên hạ như ăn mỳ ăn liền.
Tim Trương Túc đập nhanh, cổ nhân nói rất đúng, cực khổ có thể ma luyện tâm trí con người, an nhàn có thể làm suy yếu ý chí con người.
Cuộc sống yên ổn hiện nay làm Trương Túc cố tình né tránh một vài vấn đề, nàng đoán được cuộc sống bên ngoài không tốt, rất nhiều người còn ở trong nước sôi lửa bỏng.

Nhưng nàng lại an ủi bản thân, địa phương nhỏ như Xích Hạ còn chưa xử lý tốt, không cần phải đi quan tâm người khác.
Nhưng thật ra hai việc có thể đồng thời tiến hành mà.
“Trương Túc đừng sợ, mọi việc đều có lần đầu mà.” Trương Túc đi tới đi lui trong phòng, tinh thần vô cùng hồi hộp kích động.
“Nhớ lại lần đầu gϊếŧ người, một lần lạ, hai lần quen.”
Trương Túc nắm chặt tay, để ở đôi môi đang run lên: Nàng còn có hệ thống ca, có Nhất Niệm, có những người khác nguyện cống hiến vì nàng.
Nàng, nàng có thể!
Âm thanh máy móc của hệ thống sân kín vang lên: “Tri thức thay đổi vận mệnh, ký chủ mua mấy quyển Mác Lê Nin đi.”
Trương Túc: “Mua.”
Hệ thống: “Cảm ơn, 500 điểm công đức một quyển.”
Trương Túc lập tức run lên: “Hệ thống ca, giảm giá cho ta một chút đi, ta rất nghèo, hệ thống ca ~~”
Hệ thống: “Đây đã là ưu đãi nhất rồi.”
Trương Túc: QAQ.
Trương Túc rưng rưng nước mắt mua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.