Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL – Chương 30
Edit: Yuzu
“Hệ thống ca, hệ thống ca ~~~”
Hệ thống: “Ký chủ có mua hay không?”
Trương Túc nhăn nhăn nhó nhó nói: “Mua thì phải mua, nhưng ngươi bớt một chút đi, ta là khách quen, tốt xấu gì cũng giảm bảy…!Khụ khụ, giảm sáu phần đi.”
Hệ thống: …
Sau đó mặc cho Trương Túc nói thế nào, hệ thống cũng không để ý tới.
Cuối cùng Trương Túc vẫn tốn 300 điểm công đức mua sách, nàng có hơi tiếc, lãng phí nhiều lời lẽ như vậy, kết quả chẳng ít đi điểm công đức nào.
Nàng mở sách nhìn lướt qua, trên sách đều là chữ giản thể, đảm bảo Trương Túc đều biết.
Hơn nữa viết vô cùng cặn kẽ dễ hiểu, đây là cửa hàng hệ thống săn sóc rồi.
Chỉ cần ngươi tốn điểm công đức, ngươi chính là thượng đế, bảo đảm vật phẩm khiến ngươi vừa lòng.
Trương Túc lập tức tìm kiếm, thời kỳ khô hạn, cây nông nghiệp ứng phó thế nào?
Trên cơ bản là tìm mọi cách để tưới nước, tưới nước thế nào để tiết kiệm.
Trương Túc có hơi động tâm, nhưng nghĩ đến nước giếng, lại cảm thấy không đủ.
Đừng thấy giếng sâu bốn, năm chục mét, lượng nước thật sự cũng không bao nhiêu, bọn họ có ngàn hai ngàn miệng uống, dùng nước giếng tưới đồng ruộng, thật sự là hạ sách.
Nàng tiếp tục xem, khi nhìn tới một hàng chữ nào đó, đột nhiên dừng lại.
Aspirin?
Nàng nhớ aspirin, còn gọi là axit sasillic, là một loại thuốc giảm đau hạ sốt thường dùng.
Đồ chơi này sao lại xuất hiện trên sách nông nghiệp.
Nàng mang nghi ngờ xem tiếp: Trên cây công nghiệp phun dung dịch aspirin 0.03 %~ 0.05%, có thể đóng các tế bào quanh cây trồng do đó làm cây giảm bốc hơi nước.
Trương Túc: !!!
Thật hay giả vậy.
Ngâm giống, dùng dung dịch aspirin 0.05% ngâm hạt giống lúa mì vụ đông 12~14 giờ, có thể làm cho lúa mì vụ đông không bị khô hạn đông xuân ảnh hưởng, làm cho trọng lượng ngàn hạt tăng 0.4 gam, sản lượng tăng khoảng 6%.
Trương Túc: …
Nàng đã cho người gieo lúa, hiện tại lúa non đã mọc, bây giờ nói ngâm giống có phải là quá trễ hay không.
Trong lòng Trương Túc ẩn ẩn đau, giống như bỏ lỡ mười vạn tiền mặt.
Phía sau là trộn hạt giống với thuốc, ngâm rễ, ngâm thân…
Khi nàng nhìn thấy tưới nước và phun lá thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may còn may, còn có thể cứu được.
Nàng xem kỹ phương pháp và tác dụng phun mặt lá, phun dung dịch aspirin trên mặt lá có thể đề cao sản lượng và phẩm chất cây nông nghiệp, hơn nữa, hơn nữa dùng cho lúa mì có tác dụng phòng ngừa nguy hại của gió nóng, dùng khi khô hạn hiệu quả càng tốt!!!
Bên dưới còn có phun bón cho lá.
Từ khi lúa ra hoa đến khi trổ đòng, dùng dung dịch urê 1% -2%, dung dịch kali dihydro photphat 0,2%, dung dịch rửa trôi super lân 2% -4% hoặc tro thực vật 15% -20% bón cho lá, mỗi lần phun 20 -100 ki-lô-gam, có thể đẩy nhanh sự sinh trưởng và phát triển của lúa mì trong thời kỳ sau đó, đồng thời ngăn ngừa hoặc giảm tác hại của gió khô nóng.
Trương Túc kích động xoay vòng vòng trong phòng, hiện tại bọn họ cần nhất chính là trong lúc khô hạn giữ được cây công nghiệp, nếu như còn có thể đẩy nhanh sự sinh trưởng và phát triển của lúa mì, đồng thời còn tăng sản lượng, thật sự chính là vui mừng gấp bội.
Trương Túc khép sách lại hôn bìa sách một cái, 300 điểm công đức này, dùng rất đáng.
Trương Túc: “Hệ thống ca, ta muốn mua aspirin, còn có dung dịch urê.”
Hiện giờ hai thứ này là quan trọng nhất, mua trước tiên.
Dung dịch tro thực vật có thể tự làm, sau đó thêm phân nông nghiệp, dù là khô hạn, sản lượng lúa mì cũng có thể ổn.
Trương Túc đoán hai thứ này khá đắt, nhưng không ngờ lại đắt như vậy.
400 điểm công đức.
Trương Túc: …
Chờ nàng qua cửa ải khó khăn này, sau này sẽ không mua nữa.
Trương Túc gọi Nhất Niệm tới, nhỏ giọng thương lượng việc này với hắn, đôi mắt thiếu niên trừng lớn một vòng.
Trong lòng Trương Túc có chút thoải mái, nhìn đi, không phải chỉ có mình nàng ngạc nhiên.
Sau khi Nhất Niệm nghe xong, trên mặt có chút kích động: “Chưởng môn, thần vật bậc này cứ như vậy cho chúng ta sao?”
Trương Túc gật gật đầu.
Nhất Niệm hưng phấn không biết nói gì cho phải, suốt một buổi chiều chỉ thốt ra được một câu: “Chưởng môn, người thật sự là có trái tim Bồ Tát.”
Lo lắng cho những gì người thường lo lắng, nghĩ những gì người thường nghĩ.
Trương Túc giả vờ khiêm tốn: “Bổn tọa thân là Chưởng môn, đương nhiên phải vậy.”
Nhất Niệm nhanh chóng đem dung dịch đi, hắn cho người cẩn thận phun, không được lãng phí giọt nào.
Những người khác nghe thần vật tăng sản lượng như thế, cung kính như chí bảo.
Hàng ngày lúc phun thuốc đều cực kỳ cẩn thận.
Trương Túc vẫn tiếp tục lật cuốn sách cây công nghiệp kia, lật lật, nàng nghĩ đến một vấn đề.
Nàng hỏi Trịnh Hương Lan: “Nhiệt độ thế này còn kéo dài trong bao lâu?”
Trịnh Hương Lan chăm chú suy nghĩ hồi lâu, cung kính nói: “Thưa Chưởng môn, căn cứ theo kinh nghiệm năm ngoái, ít nhất còn kéo dài khoảng hai tháng.”
Trương Túc suy nghĩ một lúc, nhưng cũng không có ấn tượng gì đặc biệt, năm ngoái lúc nàng mới xuyên tới đây, vẫn còn ngốc nghếch.
Không chú ý nhiều như vậy.
Nàng muốn trồng cây bông vải, nếu không mùa đông năm nay sẽ khổ sở.
Nhưng trước tiên không đề cập đến thời vụ trồng cây bông, thu hoạch thế nào.
Nếu như triều đại này không có hạt giống cây bông, nàng mua hạt giống cây bông ở của hàng hệ thống, chẳng phải lại mất thêm hơn ngàn điểm công đức sao.
Cái được không bù đủ cái mất.
Ít nhất tình hình hiện tại là như thế.
Vào buổi tối, Trương Túc nói chuyện này với Nhất Niệm, Nhất Niệm cũng phát sầu.
Bốn chữ ăn mặc ngủ nghỉ, nói thì dễ, lúc chân chính làm mới biết khó khăn.
Hai tiểu đương gia đang vì tương lai mà mặt ủ mày chau, tự hỏi đối sách.
Người bên dưới thì hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Một đám người vây quanh Nguyễn Dã: “Nguyễn tiên sinh, Chưởng môn cho ngươi làm cái quái gì thế kia.”
Nguyễn Dã cũng dở khóc dở cười: “Lão bá, không phải là cái quái gì, mà là số liệu.”
“Đúng đúng đúng, chính là số liệu.”
“Chúng ta phun thần vật kia, hoa màu trong đất có phải phát triển tốt một chút hay không.”
‘Là tốt hơn.” Một lão nhân lớn tuổi dùng cỏ cuốn thành thuốc hút, ông rít hai hơi, nói: “Một ngày ta ra ruộng vài lần, nhìn rất cẩn thận.”
Nguyễn Dã cùng cười nói: “Số liệu cho thấy, gần đây lúa mì non phát triển cũng tốt.”
Trịnh Đại Tráng cũng đến góp vui, trong tay quơ quơ cái đùi gà, những người khác thèm thuồng lại không nói.
Thằng nhãi này qua đây góp vui là giả, khoe khoang mới là thật.
Bởi vì hắn làm gốm làm rất tốt, gần đây lại ở chỗ Chưởng môn cầu xin nhân công làm gạch.
Dĩ nhiên Chưởng môn cũng tùy hắn, còn cho đùi gà để khen thưởng.
Mẹ nó, dầu loang loáng trên mặt đùi gà, nhìn là biết vô cùng ngon.
Mấy người lớn tốt xấu gì cũng có thể nhịn xuống, trẻ con nhìn thấy, nước miếng cũng chảy xuống, nhỏ hơn chút còn khóc lóc xin xỏ.
Lúc này Trịnh Đại Tráng biết hỏng thức ăn rồi, cố ý tránh mặt trẻ con, nói khó nghe một chút, những đứa bé đó không phải con hắn, dựa vào đâu hắn phải đưa đùi gà vất vả có được cho bọn nó ăn.
Nhưng không cho, những đứa bé đó khóc thút thít, hắn nhìn trong lòng cũng không thoải mái.
Cho nên, hiện giờ trước khi Trịnh Đại Tráng khoe khoang, đều phải nhìn xem chung quanh có trẻ con hay không, không có hắn mới lấy đùi gà ra.
Ngược lại cũng không phải không có người có ý muốn mạnh mẽ cướp đoạt, Trịnh Đại Tráng nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi đoạt đồ của ta, ta lập tức nói với Nhất Niệm đại nhân.”
Ý muốn của đối phương lập tức bị dập tắt, vết xe đổ còn ở trước mắt, Nhất Niệm đại nhân cũng không phải là người nhân từ nương tay gì.
Cuộc sống bây giờ đã tốt hơn trước đây rất nhiều, không cần vì một cái đùi gà mà đi vào đường chết.
Những người khác không để ý đến Trịnh Đại Tráng, Trịnh Đại Tráng hừ hừ, lấy tay xé một miếng thịt gà, chậm rãi ăn, trong miệng đều là mùi thịt, ngon vô cùng.
Hắn quay về chỗ mình, đột nhiên đùi bị người ôm lấy, hắn mới vừa cúi đầu, chợt nghe tiếng trẻ con thanh thúy
“Cha—”
Cả người Trịnh Đại Tráng run lên, ngồi xổm trên đất nhìn đứa bé gái ôm đùi hắn, dáng vẻ khoảng bảy, tám tuổi, vừa nhỏ vừa gầy, đôi mắt sáng sủa.
Thấy Trịnh Đại Tráng cúi đầu, con bé ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Lòng Trịnh Đại Tráng mềm nhũn: “Ngươi là ai, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải cha ngươi.”
“Hạnh nhi đừng làm rộn, mau về đây.” Một nữ nhân vội vã chạy tới.
Nếu như Trương Túc ở đây, có thể nhận ra hai mẫu nữ này lúc trước bị lạc nhau, sau cùng lại quay về.
Nữ oa ôm chân Trịnh Đại Tráng không buông tay, nữ nhân lập tức tiến lên, kéo mạnh nữ oa đi, nữ oa khóc sướt mướt nói: “Nương, ông ấy là cha con, cha con không chết, nương.”
Hạnh nhi liên tục quơ tay về phía Trịnh Đại Tráng, con bé rất gầy, nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ, đôi mắt cũng đẹp, lúc này đang đầy nước, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“…!Đợi chút.”
…
Cách một khoảng thời gian, Trương Túc lại làm mưa nhân tạo lần nữa, nhưng vì trước đây tốn nhiều điểm công đức, cho nên sau lần làm mưa này, điểm công đức của nàng chỉ khó khăn lắm mới duy trì ở khoảng 8000 điểm.
Nàng không muốn làm người nhàn rỗi, suốt đêm vẽ bản vẽ thôn, cho người ta dựa vào bản vẽ mà xây dựng.
Cái thôn này là trước đây nàng thấy trên ti vi, có tính phòng ngự rất mạnh.
Phần lớn nam nhân đều xây dựng thôn, người còn lại chia làm hai nhóm, một nhóm chăm hoa màu, một nhóm dùng dây cát đằng dệt vải làm y phục.
Tuy rằng tính giữ ấm của quần áo làm từ cát đằng rất thấp, lại thô ráp.
Nhưng so sánh ra, cát đằng là tiện nghi nhất, đến lúc mùa đông lạnh, có thể bỏ đồ giữ ấm vào bên trong.
Dù sao tốt xấu gì cũng có bố trí trước.
Trương Túc lại mua năm mươi trứng gà có cồ tại cửa hàng Chưởng môn, cho người ta ấp trứng nhân tạo.
Không phải là nàng nhất định phải tìm việc, mà là giá một cái trứng gà có cồ với một con gà con hơn kém nhau năm lần, năm lần!!
Hệ thống giải thích là, gà con là vật sống, đương nhiên giá cao.
Trương Túc quả quyết chọn trứng có cồ, sau đó dạy cho phụ nhân nghĩ cách ấp trứng.