Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 92
Edit: Lũy Niên
Lần đầu tiên trong đời, Nhiếp Bính Tĩnh bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy.
Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh. Đây là Thẩm Văn, là tiểu bối xuất chúng nhất của Thẩm gia. Không thể đắc tội được.
Cùng là thiên chi kiều tử, người con trai tốt như anh lại không dễ theo đuổi. Nhưng điều đó càng khiến cô ta có thêm ý chí chiến đấu.
Khóe miệng cô ta rũ xuống, môi mím lại. Trong mắt tràn đầy biểu cảm tổn thương, cô ta biết với bộ dang này của mình. Đối phương chắc chắn không thể nào nói ra được những lời nặng tính công kích với cô ta.
Thẩm Văn tùy ý liếc nhìn cô ta, một nửa cái biểu cảm nhỏ xíu cũng không cho.
“Tôi chỉ có một bạn ngồi bàn là em ấy!” Thẩm Văn lộ ra vẻ lười biếng thường ngày: “Hơn nữa, tôi và cậu không quen!”
Nhiếp Bính Tĩnh cắn môi, ngón tay nắm chặt lấy nhau. Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh. Trong lòng bốc lên cảm giác khó chịu.
Khuôn mặt hay gia thế của cô ta luôn là thứ khiến cho mọi người xung quanh tìm cách để trở nên thân thiết với cô ta. Nhiếp Bính Tĩnh ở chỗ này được Thẩm Văn cho ăn quả đắng nhịn không được nhìn về phía Trang Thâm vẫn luôn ngồi im lặng.
Người bình thường sau khi nghe cô ta nói dài như vậy, nhất định trong lòng sẽ mủi lòng.
Nhiếp Bính Tĩnh vung tóc lên, lộ vẻ mất mát nói: “Trang Thâm, vậy cậu cảm thấy thế nào? Chỗ ngồi của tớ ở phía trước kia, tớ lâu lắm rồi không chơi cùng với bọn họ. Muốn ở chung với bọn họ nhiều hơn.”
Trang Thâm nhìn cô ta đứng bên cạnh lâu như vậy, cảm thấy không được bình tĩnh nữa.
Chưa từng gặp nữ sinh nào sịt nước hoa nồng như vậy. Mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi khiến cho cậu khó chịu không cả được.
Trang Thâm lùi ra đằng sau, dựa lưng vào ghế. Không được bình tĩnh đáp: “Không đổi.”
Từ câu đầu tiên mà Nhiếp Bính Tĩnh nói với cậu, cậu đã cảm thấy mất cảm tình.
Cũng là người theo đuổi Thẩm Văn. Tuy rằng, Lâm Nghiên chỉ là vừa quyết liệt vừa lớn mật chút. Nhưng trong mắt cô chỉ là sự yêu thích đơn thuần. Ngoại trừ những việc mà cô làm khiến cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng không cảm thấy có chuyện gì quá đáng cả.
Còn Nhiếp Bính Tĩnh, Trang Thâm nhìn trong ánh mắt của cô ta. Cảm thấy không chỉ đơn giản là thích mà xen lẫn trong đó còn có dục vọng.
Dường như đối với cô ta mà nói Thẩm Văn chỉ đơn giản là con mồi, thủ đoạn của cô ta không hẳn là cao siêu gì. Nói mấy câu đã khiến cho cô ta lộ ra bản tính ham muốn.
Sắc mắt Nhiếp Bính Tĩnh lạnh đi, thái độ lạnh nhạt này của cậu khiến cho cô ta sinh ra tức giận trong lòng.
Thẩm Văn đối với cô ta rất lạnh nhạt. Cô ta có thể hiểu được, dù sao là ở Kinh thành anh vẫn nổi tiếng là kiêu ngạo.
Còn Trang Thâm là cái thứ gì? Cô ta chưa từng nghe đến, coi như người này được xếp hạng cao ở Giang thành thì sao? Ở Kinh thành cũng chẳng khác nào con kiến, còn chưa đủ tư cách để xách giày cho cô ta nữa kia.
Nhiếp Bính Tĩnh tức giận cũng không thể biểu lộ ra ngoài. Cô ta không thể nào tức giận ở trước mặt mọi người, như vậy sẽ kéo giá trị thiện cảm của mọi người xuống. Cô ta muốn mọi người đồng tình với cô ta.
Viền mắt Nhiếp Bính Tĩnh ngay lập tức đỏ lên, cô ta cúi thấp đầu nhỏ giọng đáp lại: “Tớ biết rồi, thật xin lỗi vì đã quấy rầy cậu!”
Cô ta mím chặt môi, biểu cảm như kiểu sắp khóc đến nơi những vẫn nhịn lại.
Mọi người trong lớp học đều biết Trang Thâm rất giỏi, cũng không nghĩ đến cậu lại có thể khiến cho nữ sinh mới đến khóc. Nữ sinh đứng bên cạnh Nhiếp Bính Tĩnh nhỏ giọng an ủi: “Thật sự thì Trang Thâm không phải người xấu…chỉ là cậu ấy nói chuyện hơi lạnh lùng thôi. Cậu đừng để trong lòng, cậu ấy chơi khá thân với Thẩm Văn. Không đồng ý đổi chỗ ngồi cũng rất bình thường.”
Nhiếp Bính Tĩnh cầm khăn tay lau khóe mắt, rũ mắt che đi sự khinh bỉ.
Loại người mà chưa từng nghe nói đến ở Kinh thành, dựa vào cái gì có thể được ngồi cạnh Thẩm Văn. Thậm chí còn không chút lưu tình từ chối cô ta?
Nhiếp Bính Tĩnh nghĩ đến ánh mắt khi nãy của Trang Thâm thì càng tức giận.
Sắp tan học, Tưởng Hoài buồn chán lướt điện thoại di động. Lại nhận được tin nhắn của Nhiếp Bính Tĩnh.
[ Các cậu tính đi đâu ăn trưa? Tớ có thể đi chung với các cậu không? [ đáng yêu ] ]
Tưởng Hoài nghĩ đến cô ta khi nãy làm như vậy với Trang Thâm, trong lòng không muốn.
Y thật sự không nghĩ đến, cô em gái mà ngày nhỏ luôn chạy theo bọn họ. Hiện tại lớn lên vừa mở miệng ra đã thích lấy tiền để quyết.
Thế nhưng…mẹ y muốn y chăm sóc cho Nhiếp Bính Tĩnh.
Tường Hoài quay lại hỏi anh một câu: “Văn ca, buổi trưa Nhiếp Bính Tĩnh muốn cùng chúng ta ăn cơm, có được không?”
Bọn họ bình thường đều ăn cơm ở ngoài. Nếu như Nhiếp Bính Tĩnh muốn đi cùng. Thẩm Văn có đồng ý cùng y ăn cơm hay không mới là vấn đề.
Ánh mắt của Thẩm Văn âm u, giọng thờ ơ đáp lại: “Cậu nghĩ đến chuyện cùng cậu ta ăn cơm thì đừng nói tôi.”
Tưởng Hoài cảm thấy khó khắn, y biết Thẩm Văn nhất định sẽ không đồng ý. Chuyện Nhiếp Bính Tĩnh đối xử như vậy với Trang Thâm, Thẩm Văn làm sao có thể cùng cô ta ăn cơm?
Tưởng Hoài trả lời đối phương: [ Văn ca không biết đi đâu ăn, tôi về nhà ăn! Nếu như cậu không biết đi đâu ăn thì tôi có thể đề cử cho cậu vài nhà hàng bên ngoài trường. ]
Sau 1 phút Nhiếp Bính Tĩnh mới trả lời lại: [ Không cần đâu! Cảm ơn cậu, nếu không thể ăn cơm cùng thì tôi về nhà ăn cũng được. ]
Tưởng Hoài trả lời xong, lại quay về phía Thẩm Văn chuyền đạt: “Cậu ấy về nhà ăn, chúng ta ăn trưa với nhau?”
Thẩm Văn lười biếng dựa vào ghế đáp: “Không được, buổi trưa tôi ăn ở cănteen.”
Tưởng Hoài kinh ngạc: “Cănteen?!”
Trang Thâm quay đầu nhìn thoáng qua, không rõ một người luôn có yêu cầu cao về ảm thực như Thẩm Văn lại đồng ý đi canteen.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Sự lạnh lùng trong mắt của Thẩm Văn lập tức biến mất. ý cười từ từ hiện lên, nhìn cậu hỏi: “Buổi trưa có thể cùng em đến căn teen ăn cơm không?”
Trên bục giảng giáo viên vẫn còn đang tập trung giải bài, xung quanh học sinh đã xì xào bàn chuyện tan học.
Thanh âm của cậu vẫn lạnh lùng, nhưng thật sự giống những cơn gió mát mùa hè.
“Có thể, tôi mời cậu ăn cơm!”
Thẩm Văn cong khóe môi đáp: “Được, cảm ơn bạn ngồi cùng bàn.”
Trang Thâm rũ mắt, thuận tay lật sách. Lông mi hơi cong lên, nhưng dáng vẻ thì vẫn lạnh lùng như cũ: “Không cần, tấm thẻ kia là cậu nạp tiền.”
Thẩm Văn: “Nhưng bây giờ nó thuộc về em.”
Trang Thâm nghiêng mắt nhìn anh: “Cậu vui vẻ là được.”
Ngược lại tiền trong thẻ cậu cùng không dùng bao nhiêu. Khiến cho Thẩm Văn phải quẹt một lần lại một lần. Cũng không biết trong đầu Thẩm Văn nghĩ cái gì, quẹt tièn của chính mình còn nói cảm ơn.
Lúc mà hai người xuất hiện ở nhà anh, nhất thời gây lên không biết bao nhiêu khủng hoảng.
Trong diễn đàn lập tức xuất hiện vài topic.
[ Giáo thảo cùng với hoa khôi giảng đường cùng nhau xuất hiện ở cănteen, chị em nhanh đến! ]
[ Tôi đang đứng xếp hàng ở phía sau hai người, nhìn bóng lưng của hai người họ. Chỉ hận điện thoại không thể nhanh hơn được ô ô ô ô ]
[ Đang ở trong cănteen, đùi gà trong bát nháy mắt không còn thơm nữa. ]
Trang Thâm quẹt thẻ xong thì đưa thẻ cho Thẩm Vưn. Lúc nhận lấy, ngón tay của Thẩm Văn còn chạm qua đốt ngón tay của cậu. Tay Trang Thâm hơi lạnh. Thẩm Văn dừng lại một giây, đầu ngón tay của anh rút tấm thẻ trên tay cậu.
Hai người tiếp xúc với nhau rất ngắn ngủi, nhưng phía sau lại truyền đến những tiếng hét đè nén của nữ sinh: “…Ô ô ô!”
Nhịn xuống! Chỉ là một tấm thẻ ăn cơm thôi mà, vì sao giống như lén lút ve vãn nhau vậy chứ?
Trang Thâm rũ tay xuống, ngón tay đặt bên người không tự chủ được mà sờ sờ cái nơi khi nãy bị Thẩm Văn chạm qua.
Ngón tay của nam sinh ấy so với cậu thì nóng hơn. Nhiệt độ còn phảng phất lưu lại lên ngón tay của cậu, nhưng cậu lại không ghét sự đúng chạm tay chân như vậy.
Chọn cơm xong đi ra, Trang Thâm nhìn vị trí xung quanh gần như sắp hết. Có chút nghi ngờ bản thân có phải chọn ngày sai rồi không?
Theo lý mà nói hiện tại không có nhiều người như vậy.
Hai người đang chuẩn bị tìm chỗ để ngồi. Nữ sinh ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, trên mặt hơi hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Các cậu có muốn ngồi ở đây không? Chúng tớ chuẩn bị đi rồi!”
Thârm Văn nở nụ cười với bọn họ: “Cảm ơn!”
“Không cần…không cầm cảm ơn! Các cậu cứ từ từ ăn!”
Hai người bọn họ ôm theo tâm trạng rối loạn từ chỗ ngồi đứng lên, đi xa rồi còn nhìn về phía hai người bọn họ.
“Oa oa oa, Thẩm Văn đi theo bạn trai nhỏ ăn cơm canteen? Cậu ấy trước đây không đến đây vào buổi trưa!”
“Ngày hôm nay đúng là ai cũng phải rơi lệ vì tình yêu tuyệt mỹ.”
Cơm nước xong, hai người cùng nhau quay về ký túc xá để cho mèo con ăn.
Thẩm Văn gọi người ma một đống thức ăn mèo đắt tiền nhất xếp ở một ngăn kéo. Mèo nhỏ đối với thức ăn cho mèo hay đồ ăn vặt đều rất vui. Bé vùi đầu vào trong bát, thân thể gầy teo nho nhỏ khẽ run nhè nhẹ. Móng vuốt thậm chí còn nhẹ nhàng đáp trên đất.
Nghe âm thanh khi bé ăn đặc biệt thỏa mãn, Thẩm Văn nói: “Vẫn chưa đặt tên cho bé, em nghĩ nên gọi bé là gì?”
Cậu không quá để tâm đến chuyện này, nên càng không có ý tưởng gì: “Cậu đặt đi.”
Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào mèo nhỏ, nghĩ đến bé rồi bên cạnh đôi chân dài của Trang Thâm liếm sữa, híp mắt nói: “Chỉ là mèo nhỏ, về sau không chừng sẽ mập hơn, vậy gọi bé là Mập Mạp đi!”
Trang Thâm: “…”
Cậu không nên trong chờ vào Thẩm Văn rằng anh có thể nghĩ ra cái tên gì đó đẹp.
Điện thoại trong túi của Trang Thâm rung lên, cậu cầm lên nhìn thoáng qua. Phát hiện là điện thoại của mợ Hách, đứng dậy đi đến ban công nghe.
Thanh âm dịu dàng của Hách mợ truyền đến: “Tiểu Thâm, con ở trường có khỏe không?”
“Tốt lắm ạ!”
“Tốt là được, thời tiết lạnh. Ở nhà chúng ta đều đã chuẩn bị mấy bộ quần áo mới, con lát nữa gửi số đo đến! Mợ đúng lúc may giúp con may thêm mấy bộ!”
Không ít quần áo trên người của Trang Thâm là đồ thiết kế. Không có nhãn hiệu, nhưng đều có giá trị không nhỏ.
Trước kia, nhà họ Trang luôn có nhà thiết kế riêng giúp bọn họ thiết kế quần áo. Nhưng từ hai năm gần đây câu không về nhà, nên cũng rất ít khi may quần áo, tùy tiện mua bộ quần áo mặc ra ngoài là được.
Thanh âm của Trang Thâm chậm đi: “Được, cảm ơn mợ.”
Hách mợ lên tiếng đáp lại, đầu giây bên kia vang lên tiếng cười dịu dàng: “Lúc đầu muốn ngày hôm nay để cho luật sư gặp mặt con! Nói sơ qua về di sản mà ông ngoại con để lại. Nhưng các con ở trường học không tiện đi lại làm lỡ thời gian lại không tốt. Nên mợ chuẩn bị thứ 7 đến đón con về nhà một chuyến, xử lý mọi chuyện thuận tiện ăn cơm có được không?”
Trang Thâm nghĩ đến ông ngoại của nguyên chủ mới mất, giọng cũng nhẹ hẳn xuống đáp: “Dạ.”
Tâm trạng của Hách mợ cũng không khỏi hạ xuống, thoải mái nói cậu: “Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt! Gần đến hôm đó mợ sẽ nhắc con thời gian!”
Trang Thâm quay lại phòng, mèo nhỏ đã ăn cơm xong. Nhìn thấy cậu đến gần, lập tức chạy đến cọ vào mắt cá chân cậu, mềm mại kêu lên.
Thẩm Văn giương mắt nhìn cậu, tiếp tục đề tài khi này: “Gọi bé là Mập Mạp, được không?”
“…” Trang Thâm cúi đầu nhìn mèo nhỏ gầy gò bên chân mình, suy nghĩ chút đáp: “Gọi Mập Mạp.”
Loại tên Mập Mạp này giành cho mèo con cũng không quá sai. Mập Mạp ngược lại hợp hơn.
Thẩm Văn nghiêng người, đem mèo nhỏ trên đất bắt lại. Đưa tay sờ sờ: “Được, cứ gọi Mập Mạp đi.”
“Meo mèo!” Mèo nhỏ ngửa đầu nhìn anh, không cam tâm tình nguyện mà kêu một tiếng.
Thẩm Văn nghịch hai cái tai mèo, mở mắt nói: “Chuyện mà Nhiếp Bính Tĩnh nói ngày hôm nay, em không cần để trong lòng. Tôi và cô ta thật sự không quen biết.”
Trang Thâm cầm hộp sữa đã uống mấy ngụm trong tay, nhớ đến nữ sinh trên người nồng nặc mùi nước hoa, khuôn mặt trở lên lạnh lùng: “Biết, nhưng mà cậu ta dường như rất thích cậu.”
Lông mi của Thẩm Văn di chuyển, ánh mắt đen nhánh toát ra vẻ sung sướng. Thanh âm trầm thấp: “Em nhìn ra sao?”
“Ừm!” Trên mặt Trang Thâm khó phân biệt được vui giận, chỉ đáp: “Mục đích của cậu ta dường như không tốt, cậu tốt nhất nên chú ý.”
Thẩm Văn ôm mèo, tựa vào bàn bên cạnh cậu. Rũ mắt, mang theo ý cười: “Em ghen sao?”
“…” Nổi máu ghen?
Trang Thâm chậm rãi ngước mắt lên, giống như lần đầu tiên nghe được từ này. Đôi mắt nhạt màu mang theo sự khó hiểu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giáng sinh vui vẻ ~ ngày hôm nay cũng đang cố gắng phát kẹo!
Tối hôm qua không cản thận tuyên bố thời gian thiết lập là ngày 26, thành thật xin lỗi.
…………………………………………………………
Editor muốn nói: Tác giả có lẽ đăng chương này vào ngày giáng sinh hoặc trước đó, mà đến bây giờ ngày xuân năm mới 2022 tôi mới edit đến đây! Thôi thì mừng xuân năm mới chúc các bác phát tài, phát lộc. Hạnh phúc, khoái lạc, đạt thật nhiều niềm vui cũng như thành công trong cuộc sống.