Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 87


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 87

Edit: Lũy Niên

Nếu như Thẩm Văn không nhắc đến chuyện này, thì cậu suýt chút nữa cũng quên mất là bản thân đã từng nói đến.

Cậu nói mình muốn nhìn thấy thảo nguyên một lần, Thẩm Văn liền dẫn cậu đến đây.

“Đi thôi! Anh trai tôi chắc là đang ở bên trong”

Thẩm Văn nói sơ qua về anh của mình. Nơi này là của anh trai của anh Thẩm Tu, dù không giống như những việc mà các ông bà dưỡng lão hay làm trong cuộc sống của họ. Nhưng mỗi ngày công việc chính cũng chỉ là đến nhìn đàn dê rồi sờ sờ ngựa một cái mà thôi.

Trang Thâm đi đến chuồng gần đó thì thấy được anh trai của Thẩm Văn.

Người đàn ông ấy cao gầy, gương mặt cũng không quá giống với Thẩm Văn. Nhưng sự sắc bén trên gương mặt cũng không hề bị phai mờ. Khuôn mặt anh tuấn lại có phần nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhưng mà lại khiến cho người ta cảm giác buồn bã.

“Bạn học sao?” Thẩm Tu thản nhiên liếc nhìn Trang Thâm, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Có muốn vào bên trong ngồi không? Sẵn tiện nếm thử sữa của nhà chúng ta!”

Thanh âm của y rất nhẹ, chậm rãi. Không khiến cho người khác có cảm giác xa cách, chỉ là khi nhìn vào trong đôi mắt của anh. Thật sự khiến cho người ta không nhìn ra được điều gì.

“Không cần! Em ấy uống thử rồi!” Thẩm Văn đặt tay bên một chú ngựa trắng nhẹ nhàng sờ, quay đầu nói: “Có muốn cưỡi ngựa một lát không? Bé này rất nghe lời, tính tình cũng ôn hòa. Cho dù không có ai đi cùng thì bé ấy cũng không làm em bị thương!”

Nhưng chú ngựa trong chuồng đều là những giống tốt nhất, thậm chí có chú ngựa còn được làm tóc. Tết tóc này hay là nhuộm màu đỏ! Nói chúng là kiểu tóc nào cũng có!

Những chú ngựa này khi đứng cùng với Thẩm Văn lại cho người ta cảm giác được một khí thế không hề tầm thường.

Trang Thâm cũng đã đến đây rồi, cũng hông từ chối.

Trước kia, khi bọn họ đi du lịch mùa thu, cũng đã từ cưỡi ngữa. Tuy rằng, lúc đó có nhân viên cóng tác nắm lấy sợi dây phía trước rồi dẫn bọn họ đi một vòng, nhưng cậu cũng học sơ qua về cách cưỡi ngựa.

Thẩm Tu còn chuẩn bị dạy cho cậu, Trang Thâm đã dứt khoát lên ngựa vững vàng ngồi bên trên yên ngựa.

Thẩm Văn đứng bên cạnh tay của mình, cong khóe môi nói: “Có phải bạn cùng bàn của em rất lợi hại không?”

Thẩm Tu nâng mắt, nhìn thiếu niên sống lưng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, lại nhìn ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Văn. Sự lạnh nhạt trên khuôn mặt cũng từ từ tan biến đi phần nào: “Ừm, nếu như em cảm thấy cậu ta tốt! Thì anh cũng không quan tâm nữa!”

Thẩm Văn leo lên một chú ngựa khác, đi đến bên cạnh Trang Thâm. Hai người nhẹ nhàng kéo dây, hai chú ngựa khoan thai đi từng bước.

Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng nhẹ nhàng. Thảo nguyên mênh mông, cỏ xanh bát ngát. Không khí trong trẻo.

Từng bước đi trên thảo nguyên, những sự nóng nảy trong lòng cũng tan biến. Tâm hồn như thuộc về ảnh đất mênh mông này. Nơi đay không giống như thành phố sầm uất ồn ào, náo đống. Hoàn toàn trái ngược với những thứ xa hoa ở thành phố thường ngày, hàng ngàn hàng vạn khói bụi thi nhau bay nhảy, trời xanh mây trắng chỉ cần đưa tay lên phảng phất cũng có cảm giác sẽ chạm đến.


Đi xa hơn một chút, Trang Thâm quay sang hỏi: “Tâm trạng anh trai của cậu không được tốt hửm?”

“Em nhìn ra sao?” Thẩm Văn đáp lời: “Không phải do em, anh ấy mắc phải bệnh trầm cảm. Nhưng mà, một năm nay cũng đã khá hơn rất nhiều rồi! Có thể điều khiển được lời nói, cũng có thể đi ra ngoài!”

Trang Thâm im lặng một lát, hỏi: “Có cái gì cần giúp một tay không?”

Thẩm Văn nâng mắt cười đáp: “Em đến đây! Khiến cho anh ấy cảm nhận được một thiếu niên có sức sống, tinh thần vui vẻ. Khiến cho anh ấy cảm nhận được điều đó thì có tính là giúp tôi một tay không?”

Trang Thâm quay đầu nhìn thẳng. Cậu biết vấn đề này để mà hỏi ra thì chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời thuyết phục.

“Chuyện của anh ấy chúng ta không có cách nào xen vào được!” Thẩm Văn suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp: “Mấy năm trước, anh ấy có quen một cô gáI! Gia cảnh bình thường, nhưng mà đến lúc sắp đính hôn thì cô gái đó nói lời chia tay! Ba của tôi cũng không đồng ý, nên đem anh tôi nhốt lại! Sau này chúng tôi mới biết, cô gái ấy đã lén gặp mặt ba tôi nói rõ ràng mọi chuyện! Cô gái ấy mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày giai đọn cuối, nên không muốn anh tôi phải chịu khổ sở!”

Trang Thâm vốn dĩ đang tập trung ngồi yên tĩnh, lại nghe được những lời của Thẩm Văn, quay lại nhìn anh.

Thẩm Văn lại kể tiếp: “Vào ngày tang lễ, mẹ tôi thả anh tôi ra! Để cho anh ấy có thể nhìn cô gái ấy lần cuối!”

Trang Thâm: “Anh của cậu có trách bản thân mình?”

Thẩm Văn rũ mắt, nhíu mày đáp: “Anh ấy không nói! Nhưng tôi nghĩ, chắc là anh ấy sẽ trách bản thân mình! Không thể cùng cô ấy ở cạnh nhau trong những ngày cuối đời, hơn nữa cô ấy lại lựa chọn lừa dối anh! Đoạn thời gian ấy, lúc đầu bố tôi định để anh tôi tiếp nhận công ty. Nhưng không nghĩ đến lại biến thành như thế này…”

Trang Thâm nhìn về phía bóng dáng của những chú bò, chú dê ở phía xa xa. Mặc dù không có cách nào hiểu được, nhưng với kinh nghiêm của người đứng ngoài nghe chuyện để mà nói thì Thẩm Tu mới là người không có lỗi trong chuyện này.

Thẩm Văn yên tĩnh hai giây, lại nói tiếp: “Nếu như là tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy không cảm lòng! Nhìn người mình thích rời đi ngay trước mắt mình, không có cách nào để níu người ấy lại!”

Trang Thâm hỏi lại: “Nhà cậu, chỉ có cậu và anh cậu thôi sao?”

Thẩm Văn không nghĩ cậu sẽ đột nhiên đổi chuyển đều, , lông mày giãn ra đáo: “Tôi vẫn còn một chị gái nữa, nhưng năm nay chị ấy mới vừa đi công tác!”

“Vậy lúc anh cậu không ở đó, thì chị cậu sẽ điều hành công ty?”

“Không, ba tôi sẽ không đồng ý để chị ấy tiếp nhận!” Thẩm Văn thản nhiên đáp: “Nhưng mà chị có tôi có rất nhiều mục tiêu khác!”

Trang Thâm cơ bản có thể tưởng tượng ra được nhà của Thẩm Văn như thế này.

Có lẽ cũng vì li do đó Thẩm Văn ở Giang thành không thích lên lớp! Tuy rằng tất cả mọi thứ đều giỏi. nhưng bản thân anh lại chẳng quan tâm đến thành tích.

Trang Thâm lại suy nghĩ nguồn gốc rõ ràng được viết trong cuốn tiểu thuyết. Phát hiện ở một khoảng nào đó thì nó vẫn đúng với nội dung trong cuốn tiểu


thuyết.

Trang Thâm nghĩ xong, trả lời: “Cho nên vì không muốn thừa kế gia sản, nên mới đến Ngôi Sao để học?”

Thẩm Văn đợi nửa ngày, lại nghe được lời này của cậu liền cảm thấy buồn cười.

Bầu không khí màu hồng vốn có hoàn toàn bị tan biến, anh lười biếng đáp: “Ừm, đi học cho giỏi! Nếu không sẽ bị tóm lại kế thừa gia sản nghìn tỷ!”

Trang Thâm: “…”

“Thế nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn!” Giọng nói của Thẩm Văn thay đổi, không còn lười biếng mà trở lên nhanh hơn. Đuôi mắt anh khẽ nhếch lên. Trong mắt như chứa đựng ánh sáng, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trang Thâm nhìn về phía anh, ánh mắt hiện lên vài phần khó hiểu.

Những cơn gió mang theo thanh âm của Thẩm Văn đến bên cậu: “Tôi gặp được một người đặc biệt, nên muốn nỗ lực thật nhiều! Để theo đuổi em ấy!”

Tay Trang Thâm nắm dây cương bỗng siết chăth lại, ánh mắt nhìn về phía bãi cỏ rộng lớn. Trong không khí dường như có mùi huong của bạc hà.

Không tiếng động, vô thanh vô thức bám lên người cậu.

…………………………………………………….

Bời vì không có nhiều thời gian. Nên hai người ở trang viên của Thẩm Tu nghỉ ngơi một đêm. Sang ngày thứ hai thì đi dạo, ăn một chút gì đó rồi quay về.

Buổi chiều chủ nhật máy bay vừa mới hạ cánh thì đã nhận được điện thoại của Khâu Lăng. Dịu dàng thúc giục: “Khoảng thời gian này có luyện vẽ hay không?”

Lại nhận được kết quả hai người không có vẽ vời cái gì cả. Cuối cùng dưới sự khuyên bảo tận tình của Khâu Lăng. Thẩm Văn cam đoan, tối nay lập tức gửi cho y một bức tranh.

Đặt điện thoại di động xuống, Thẩ Văn nói: “Được rồi, bài tập lần này là vẽ vật!” Anh khẽ cười: “Chúng ta vẽ cũng nhau nhé? Mấy loại như quần áo!”

“Tôi về tắm trước!” Trang Thâm không có trả lời thẳng trọng tâm, nhưng lời này chắc chắn là đồng ý rồi.

Thẩm Văn nhẹ nhàng nâng khóe môi, cũng không chút để ý gì đáp: “Tôi chờ em tắm xong, vẽ tranh ở phòng em?”

“Cậu, phòng của cậu lớn hơn!”


Trở về phòng cũng không lâu, sau khi Trang Thâm tắm rửa anh đi về phòng của mình, anh ngồi trên ghế được một lúc. Thẩm Văn có cảm giác như lười trẻ con!

Anh chậm rãi chuẩn bị xong dụng cụ vẽ tranh! Lại đi ra phía cửa sổ hút xong một điếu thuốc. Khi tim anh bình tĩnh trở lại, thì cũng là lúc cửa phòng bị đẩy ra.

Trang Tham mặc một chiếc áo màu trắng càng làm tôn nên làn da trắng như tuyết của cậu. Cậu có thói quen sấy cho tóc khô một nửa. Nên lúc này phần đuôi tóc vẫn còn hơi ướt. Dưới ngọn đèn phòng ấm áp, dường như có thể nhìn rõ ánh nước.

Cặp mắt của cậu vẫn xinh đẹp như vậy! Thế nhưng có lẽ bị hơi nước hun nóng, nên khóe mắt hơi hồng hồng.

Điếu thuốc lá trên anh vẫn cháy, không hiểu sao sức nóng của nó khiến anh cảm tưởng nó sắp đốt cháy tay mình. Anh phản ứng chậm mất hai nhịp mới rụi thuốc, đi đến.

“Thay bộ quần áo khác? Bộ này?” Thẩm Văn cầm bộ y phục treo bên cạnh lên.

Là một cái áo màu trắng ngà chất liệu mềm mại, được may theo kiểu Châu Âu. Vải trên áo khá là mỏng.

Trang Thâm đi vào bên trong phòng tắm thay quần áo! Bộ quần áo này so với cậu thì lớn hơn, ống tay áo dài đến nỗi có thể che hết cả cánh tay của cậu mà vẫn còn thừa một đoạn! Gió ở phía bên ngoài cũng có thể thổi vào bên trong áo, khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ.

Cổ áo rộng để lộ đường nét xương quai xanh tinh xảo, mái tóc vốn hơi ướt của cậu khi mặc áo vào khiến cho nó trở nên tán loạn. Nhưng vẫn đẹp như cụ!

Thẩm Văn dựa vào lưng ghế bên cạnh đèn phòng, mặc dù có chút tối nhưng vãn có thể nhìn rõ được khuôn mặt bỏ đi sự lạnh nhạt của Trang Thâm.

Thẩm Văn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng suýt chút nữa lại không thể rời mắt.

Anh cho rằng bộ quần áo mình chọn cho cậu chắc chắn sẽ tạo hiệu quả không tệ, cũng bởi vì có thể tôn lên đường nét con người cậu.

Dưới ánh đen, cơ thể của thiếu niên, từng đường nét cơ thể mơ hồ có thể nhìn thấy dưới lớp vải mỏng.

Trang Thâm cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu: “Vẫn chưa bắt đầu?”

“Tôi vẽ ngay đây!” Thẩm Văn cầm bút lên, nhưng không có giống như trước đấy nhanh chóng tiến vào trạng thái vẽ luôn.

Trang Thâm tựa như một viên minh châu.

Rất sáng, sáng đến nổi có thể chiếu sáng bất kỳ kẻ nào.

Trang Thâm hơi rũ mắt, trong ánh mắt cậu một chút cảm xúc cũng không có. Cậu dựa vào ghế, miễn cưỡng bày ra một tư thế.

Thẩm Văn nhìn về phía trang giấy trắng im lặng, sau đó nhấc bút bắt đầu vẽ.

Hơn một giờ sau, Thẩm Văn dừng bút lại. Mở miệng nói: “Được rồi!”

Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn đi lúc nào không hay, nghe như kiểu mấy kẻ săn mồi không được thỏa mãn vậy đó.

Trang Thâm đứng dạy, tùy ý liếc nhìn. Thẩm Văn cho rằng cậu muốn nhìn, nên tránh ra khỏi chỗ.


Anh theo bản năng liếc nhìn thân dưới của mình, xác định không có gì không thích hợp mới dời mắt đi.

Trang Thâm giương mắt, nói: “Cậu chưa xong?”

Thẩm Văn nghi hoặc: “Hửm?”

“Hiện tại đến lượt cậu làm mẫu.” Trang Thâm muốn nói anh đi sang kia ngồi.

“…Được, tôi ngồi!” Thẩm Văn một lòng mong muốn cậu vẽ nhanh rồi dời đi. Anh ngồi vào chỗ lại phát hiện Trang Thâm vẫn còn mặc bộ quần áo ấy, nhanh chóng phản ứng.

Trang Thâm vừa chuẩn bị vẽ, người mẫu lại động lên tiếng nói với cậu: “Em đi thay quần áo!”

Trong phòng mở điều hòa, Trang Thâm tùy rằng mặc mỏng nhưng cũng không thấy lạnh. Trái lại cậu cảm thấy hơi phiền: “Tôi mặc vậy ảnh hưởng đến tư thế ngồi của cậu sao?”

“Có hơi ảnh hưởng!” Thẩm Văn thản nhiên nói ra sự thật, thanh âm của anh màng theo hướng hơi xấu xa: “Người tôi yêu mặc bộ quần áo này! Chờ em ấy vẽ xong, khả năng cao tôi không muốn để em ấy rời đi mất!”

Trang Thâm ngừng động tác trên tay lại. Cúi đầu nhìn quần áo trên cơ thể mình.

Quần áo nay làm sao? Trừ bỏ hơi mỏng một chút thì cũng giống như áo phông bình thường thôi.

Trang Thâm chỉ có thể thả bút trên tay xuống, đi vào phòng vệ sinh mà thay đồ.

Đến khi hai người vẽ xong thì cũng đã 12h đêm.

Thẩm Văn đặt hai bức tranh cạnh nhau, chuẩn bị ngày mai rảnh thì đưa đi! Anh hỏi cậu: “Nay em ngủ ở đâu?”

“Về ký túc xá, bây giờ Lưu Phàm vẫn chưa ngủ!” Trang Thâm cất điện thoại di động đáp lại.

Thẩm Văn nhìn cậu, khẽ nâng khóe môi: “Ngủ ngon, mơ đẹp!”

“Ngủ ngon!”

…………………………………

Ở hiệp hội, Khẩu Lăng nhìn bức tranh của hai người. Vừa nhìn vừa khen, nhịn không được đưa cho các giáo viên khác cùng xem: “Nhìn này, hai đứa nó chỉ vừa mới tiếp xúc với thể loại này mà có thể vẽ được như vậy…”

Các giáo viên khác cũng đã sớm nghe đến thành tích của Trang Thâm. Việc mà người Khâu Lăng muốn nhận làm học trò, nhưng lại từ chối y là một học sinh cấp ba.

Nhưng không thể không nói, thiên phú của Trang Thâm thật sự rất tốt. Không phân cao thấp với Thẩm Văn.

Trịnh Húc đứng ở phòng giáo viên, hắn cũng mới hỏi xong vấn đề. Nhìn thoáng qua bên này, vừa lúc nhìn thấy tranh Trang Thâm vẽ.

Hắn nhíu này hỏi: “Thầy Khâu, em có thể xem bức tranh của bọn họ được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.