Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 81


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 81

Edit: Lũy Niên

Ở phòng học, lúc Lưu Phàm quay đầu lại thì Trang Thâm không có ở trong lớp nữa. Y vội vàng chạy xuống hỏi: “Thâm ca đi đâu rồi?”

Thẩm Văn: “Nộp bài tập.”

“Xong xong xong!” Lưu Phàm đặt tay trên trán vuốt thẳng xuống: “Sáng sơm hôm nay thầy Từ hỏi tôi về chuyện của ngày hôm qua của hai cậu…Tôi nói hết rồi, liệu có ảnh hưởng đến tình cảm của hai người không?”

Thẩm Văn nhìn lên, lại từ chỗ ngồi của mình đứng lên liếc mắt sang y: “Không ảnh hưởng.”

Lưu Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng sau đó y lại nghe được lời này của Thẩm Văn: “Chúng tôi không có tình cảm thì ở đâu ra cái gọi là ảnh hưởng?”

Lưu Phàm sửng sốt.

Không có tình cảm? Không có tình cảm thì tại sao hai người lại ngủ chung với nhau?

“Tói qua chúng tôi thảo luận về bài tập thôi! Lúc xong thì quá muộn sợ ảnh hưởng đến bạn cùng bàn nghỉ ngơi. Nên mới ngủ lại phòng tôi!” Ở cuối góc hành lang, Trang Thâm vừa mới trả lời xong nghi vấn của Từ Học Hải, đã nhìn thấy Thẩm Văn đi qua đây.

Từ Học Hải cũng nhìn thấy anh, hai mắt y sáng ngời gọi anh lại hỏi: “Hôm qua tại sao Trang Thâm lại ngủ ở phòng em vậy?”

Trang Thâm dừng lại, khi nãy cậu trả lời cũng giống y nguyên những lời mà sáng nay Thẩm Văn nói. Hẳn là không có vấn đề gì đâu!

Thẩm Văn đáp: “Hôm qua hai bọn em chơi game muộn quá, nên em để cậu ấy ở lại. Tránh quấy rầy Lưu Phàm!”

Trang Thâm: “…”

Trên mặt Từ Học Hải vô cùng cùng bình tĩnh, dịu dàng hỏi lại: “Tối qua, các em chỉ cùng nhau chơi game? Hoàn toàn không có gì sao?”

Thẩm Văn: “Tuyệt đối là thật ạ!”

Từ Học Hải gật đầu, vừa cười vừa hỏi: “Không có làm chuyện gì khác sao?”

Thẩm Văn không muốn để cho y hiểu lầm bọn họ có cái gì đó vượt qua tình bạn bè, nên rất khẳng định: “Không có!”

“Ừm!” Từ Học Hải gật đầu, rời ánh mắt về phía Trang Thâm nói: “Nhưng vừa rồi Trang Thâm nói buổi tối hai em làm bài tập cùng nhau!”

Thẩm Văn: “…”

Thẩm Văn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trang Thâm, đột nhiên ngầm hiểu.

Anh đoán bạn cùng bàn của anh tỉnh lại không nhớ những chuyện ta xảy ra nên mới noi theo lời anh hồi sáng.

Từ Học Hải nhìn hai người bọn họ không ai nói lời nào: “Giáo viên các thầy đều không muốn học sinh yếu sớm. Bởi vì khi yêu vào ssex bỏ lỡ học tập, nhứng nếu như có thể cùng nhau tiến bộ, cùng nhau học tập. Không có những hành động gì quá sai trái, thì đó cũng là chuyện tốt. Hai người các em đều là người thông minh. Chuyện này thầy cũng không nói nhiều! Các em làm chuyện gì trong lòng các em hẳn sẽ rõ ràng nhất!”

“Thầy Từ, hai đứa em thật sự không có….” Thẩm Văn thở dài một hơi, lập tức đáp lại.

“Thầy biết! Thầy biết hai người các em sẽ nói không yêu nhau! Thầy hiểu, thầy đã dẫn dắt học sinh nhiều năm như vậy! Những em yêu sớm đều nói với mình như thế!” Từ Học Hải gật đầu.

Thẩm Văn: “…”

Từ Học hải: “Các em từng bị chủ nhiệm Khương bắt ở sân thể dục một lần rồi phải không?”

“…”

Im lặng.

Còn nói thế nào nữa! Hiện tại, trong lòng thầy chuyện hai bọn yêu sớm đã là chắc như định đóng cột rồi.

“Hiện tại tất cả các em đều đã trưởng thành rồi, cũng có những suy nghĩ của chính mình. Học tập mặc dù quan trọng, nhưng thầy cũng lo lắng các em qua sa vào nó rồi dẫn đến áp lực mà làm những việc không phải phép. Thầy trước đây cũng từng gặp rất nhiều trường hợp yêu sớm. Bây giờ nói lời yêu thương, nhưng lên đại hoc không đến hai năm đã chia tay. Những lời các em hứa hẹn sau này cũng không đáng để nhắc đến nữa. Tương lại nhất định sẽ hối hấn. Nhưng những lời này chắc chắn các em sẽ không thích nghe…”

Trang Thâm: “…”

Thẩm Văn: “…”

Từ Học Hải cũng không bắt hai người viết cam kết, chỉ tiếp tục nói. Y càng nói lại càng thở dài: “Thời đại ngày càng phát triển, hiện tại càng lúc càng nhau. Nhưng ta nỗ lực đuổi theo từng nhịp từng nhịp của nó. Thầy biết các em chắc chắn sẽ không thừa nhận. Thầy chỉ muốn các em cam đoan với thầy tuyệt đối không được để chuyện này ảnh hưởng đến học tập, cũng tuyệt đối chưa đủ tổi thành niên thì không được làm những chuyện cấm. Nếu như vậy chuyện này thầy sẽ không truy cứu nữa.

Thẩm Văn đột nhiên bật cười, đáp: “Thầy Từ, thầy yên tâm! Bọn em tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện gì sai đâu! Nhất định sẽ lấy học tâp làm yếu tố hàng đầu.”
Thanh am của hắn rất thấp, rõ ràng là đang trần thuật nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối.


Trang Thâm nhìn anh rồi mới nhìn Từ Học Hải: “Em cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến học tập!”

Từ Học Hải hài lòng nói: “Chuyện này không có lần sau nữa! Quay về học tập cho tốt, sắp thi tháng rồi!”

Vì hai người, mà y đã bỏ quá nhiều tâm huyết.

Quay về lớp, sau khi đã nghĩ đến vô số hậu quả hơn nửa ngày thì rốt cuộc Tưởng Hoài cũng thấy bọn họ quay bề, y tràn đầy hưng phấn hỏi: “Thế nào rồi? Thầy Từ nói gì với các cậu? Có cho các cậu ngồi cùng bàn nữa không?”

Thẩm Văn thờ ơ nhìn y: “Cậu muốn thấy bọn tôi đổi chỗ ngồi?”

“…Không có! Nào có chuyện đấy!” Tưởng Hoài âm thần tát mình một cái trong lòng, gỉả vờ cười hai tiếng: “Không phải sơ cac cậu bị thầy hiểu nhầm rồi bị phạt thật nặng à?”

Thẩm Văn miễn cưỡng đáp: “Chuyện gì cũng không có, quay đầu!”

Bị anh cho một khuôn mặt lạnh lùng, Tưởng Hoài chậm rãi quay đầu lên.

Trang Thâm mở điện thoại di động lên, search tìm kiếm.

[ Sinh nhật con trai thì nên tặng gì? ]

Phần lớn đều là đồng hồ, cà vạt, giày, các sản phẩm điện tử…

Trang Thâm suy nghĩ về Trang Trần Húc, y là người cuồng công việc cũng rất thích học tập. Mua mấy thứ này đúng là không su.

Nhưng mọi người đều trả lời là đồng hồ đeo tay.

Tiền trong tay Trang Thâm hiện tại rất nhiều, nên cậu cũng không quan tâm đến giá cả. Nhưng cậu tuy đã sống hơn mười mấy năm cũng chưa từng sờ đến mấy kiểu quà tặng như vậy. Thật sự để chọn thì rất khó.

Cậu nghiên cứu đồng hồ nửa tiết học, nhưng nhìn mấy quyển sổ rồi lại nhìn bút máy, xong lại tiếp túc kéo xuống. Tưởng Hoài đi đến bên cạnh liếc nhìn điện thoại di động của cậu, y nhìn thấy trên đó hiện lên một web bán đồng hồ. Thấy kỳ lạ nên hỏi: “Cậu đang chọn đồng hồ X à?”

Trang Thâm cúi đầu nhìn điện thoại di động: “Nhìn qua thôi!”

“…Hạng đồng hồ này bình thường ít nhiều cũng hơn một triệu. Nếu như cậu muốn mua không bằng lên web đồng hồ nam đi…” Tưởng Hoài tốt bụng nhắc nhở, lại cảm giác phía sau lưng đột nhiên mát lạnh.

Y nghiêng đầu nhìn, Thẩm Văn nhàn nhạt liếc y: “Muốn đi đâu thì đi nhanh lên.”

“Gào, đã rõ Văn ca!” Tưởng Hoài xoay người chạy.

Thẩm Văn nhìn về phía bạn cùng bàn, thuận miệng hỏi: “Em muốn mua đồng hồ?”

“Mua một cái để tặng người khác!” Trang Thâm vừa dạo một vòng web, lại nhớ thêm món. Cậu chuẩn bị xem tiếp.

“Tặng người?” Thẩm Văn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.

Trang Thâm chuẩn bị quà thì không nói, nhưng lại chuẩn bị quà quý như vậy!

Nhưng mà, Thẩm Văn biết cậu hiện tại cũng là người có tiền. Nền tảng live Lam Hải là cũng là hạnh mục dưới trướng doanh nghiệp của nhà anh. Thẩm Văn cũng đã xem qua, Trang Thâm chỉ dựa vào live cũng có thể kiếm được mấy trăm vạn. Mua một cái đồng hồ cũng không có.

Nhưng mà có thể cậu vẫn không đủ.

Thẩm Văn mang theo ý nghĩ dò xét mà hỏi: “Đối tượng em muốn tặng qua là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi? Là học sinh hay đã đi làm? Tính cách ra sao? Tôi có thể giúp em đề cử mấy loại đồng hồ!”

Động tác trên tay Trang Thâm ngừng lại, cảm thấy hỏi Thẩm Văn có lẽ là tốt hơn.

Vậy nên cậu trả lời đừng câu một: “Nam, 21 tuổi, đã đi làm, tính tình dịu dàng.”

Thẩm Văn nghe đến đoạn tuổi trong lòng đã hiện ra một người. Nghe đến hai câu sau lại càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.

Người này nghe kiểu gì cũng giống Liên Gia Ngôn!

Thẩm Văn lấy điện thoại di động mở ra, rũ mắt lạnh nhạt đáp: “Để tôi giúp em tìm!”

Anh ngay lập tức tìm được thông tin cá nhân của thành viên trong chiến đội, liếc nhìn sinh nhật của Liên Gia Ngôn,

Sinh nhật còn chưa đến, vẫn còn hai tuần nữa. Ngay cả tuổi tác cũng giống.

Thẩm Văn nhìn sinh nhật của y, có chút cảm thấy buồn cười mà kéo khóe môi.

Bạn cùng bàn anh, hiện tại muốn lấy tiền của anh để mua đồng hồ cho người con trai khác?


Trang Thâm với Liên Gia Ngôn mới quen biết được bao nhiêu ngày chứ?

Như thế nào đi chăng nữa, cũng không sánh bằng anh cùng với Trang Thâm mà…

Nhưng anh không thể nào nghĩ đến, sinh nhật Liên Gia Ngôn còn chưa đên mà Trang Thâm đã suy nghĩ tặng y đồng hồ gì. Đây tuyệt đối không phải việc mà bạn cùng bàn anh của anh sẽ làm.

Trang hâm cúi đầu xem tiếp, sau khi đánh xong một chuỗi dài chữ mới nói: “Nếu cậu có đề cử gì thì nói với tôi nhé!”

“En muốn giá như thế nào?” Thẩm Văn hỏi lại.

Trang Thâm suy nghĩ một hai giây rồi mới trả lời: “Cỡ 600 vạn.”

Thẩm Văn im lặng một lát mới lười biếng dựa vào tường chậm rãi nói: “Em cũng thật hào phóng.”

Trang Thâm cũng không chối. Trang Trần Húc cho nguyên chủ rất nhiều tiền. Tuy rằng cậu nói không cần tiền của y, nhưng Trang Trần Húc trước sau như một vẫn luôn chuyển tiền cho cậu.

Đối với 600 vạn cậu nghĩ như vậy là đủ, có đắt hơn nữa cũng không có ý nghĩ gì.

Nhân tình của Trang Trần Húc, cậu nhất định còn trả.

Thẩm Văn gửi cho cậu một loạt danh sách đồng hồ giá từ 2 vạn đến 600 vạn. Tương đối thích hợp với đàn ông trưởng thành lại dịu dàng.

Gửi cho cậu xong, anh tắt điện thoại bỏ vào ngăn bản. Anh cúi thấp đầu mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt.

Người anh thích, muốn lấy tiền tiền của anh mua đồng hồ cho người con trai khác.

Hơn nữa, anh còn đích thân đề cử đồng hồ cho người mình thích.

Lúc Tưởng Hoài từ bên ngoài trở về liền phát hiện bòng không khí có gì đó rất kỳ lạ.

Thẩm Văn ngồi đọc xanh, bất kể là thứ gì cũng đều giống với bình thường. Nhưng tại sao lại co cảm giác bâu không khi rất lạnh nhỉ? Thật đáng sợ!

Trang Thâm nhận được tin nhắn của anh, không chỉ cảm ơn anh còn nói: “Lần sau đến sinh nhật cậu! Tôi cũng mua cho cậu một cái, nếu thích cái nào thì nói tôi nghe với nhé!”

Thẩm Văn im lặng hai giây, mới quay lại nhìn cậu. Môi vốn mím chặt hiện tại lại thả ra một chút.

Tưởng Hoài đột nhiên nở nụ cười: “Không phải, Thâm ca cậu cũng đừng khẳng định như vậy! Đồng hồ mà Văn ca muốn, cậu nếu thật có tiền cũng không mua được đâu!”

Trang Thâm ngẩng đầu: “Tại sao?”

Tưởng Hoài bắt đầu phổ cập kiến thức: “Giá trị của đồng hồ đeo của hãng thời trang D của nước H được chính những đại sư chế tác nổi tiếng làm thủ công từng bước vô cùng công phu và tốn rất nhiều thời gian. Số lượng rất ít chỉ có hai chiếc. 5 năm trước ở nước ta có một người dùng 200 triệu để mua một chiếc đồng hồ ấy. Văn ca cũng đã đi tìm người bán rất lâu rồi. Nhưng vẫn không thể tìm thấy. Tiền không quan trọng, cái quan trọng là…đồng hồ của Văn ca muốn, chỉ sợ có tiền cũng không thể mua nổi…”

Thẩm Văn thản nhiên đáp lại: “Cũng không phải rất thích nó, lúc đó chỉ là tùy tiện hỏi thôi!”

Anh nghiêng đầu, thanh âm cũng cao lên hơn một chút. Âm cuối còn mang theo vẻ lười biếng, anh thấp giọng nói với cậu: “Bất kể là em tặng gì cho tôi, tôi đều thích nó!”
………………………………………………………………………

Cuối tuần, trong đại sảnh khách sạn có rất nhiều người. Trang Trần Húc đang nói chuyện với lãnh đạo của tập đoàn nào đó. Trợ lý cầm điện thoại của y đi qua bên này, nói nhẹ hai câu vào bên tai của y. Trang Trần Húc lộ ra vẻ áy náy với bạn của mình, y cười nói: “Em trai của tôi tới rồi! Tôi đi xuống đón thằng bé, lát nữa nói chuyện tiếp ha!”

“Mau đi đi, xuống đưới đón thẳng bé! Sinh nhật của ông, ông làm chủ!” Y cũng được xem như một nửa bạn của Trang Trần Húc, nên biêt Trang Trần Húc có một được em trai hiện tại đang học cấp ba.

Trang Trần Húc mới đi được hai bước, lại có ba người đi đến trước mặt y. Chính là ba người nhà của y.

Trang Nhược Doanh vừa thấy y liền mềm mại kêu một tiếng: “Anh, sinh nhật vui vẻ!”

Trang Trần Húc gật đầu, tuy rằng biểu cảm của y rất lễ phép nhưng cũng rất lạnh lùng: “Cảm ơn!”

Y nói với trợ lý của mình: “Cậu tiếp đãi mọi người đi!”

Ả nhìn Trang Trần Húc có vẻ rất vội vàng, trong lòng Trang Nhược Doanh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi trợ lý của y: “Anh của tôi có chuyện gì vậy?”

“Trang Nhị thiếu gia đến, Tiểu Trang tổng đi đón cậu ấy!”

Sắc mặt Trang Nhược Doanh trong nháy mắt không còn tốt nữa.

Hôm nay ả mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, khoác áo ngoài màu trắng. Trên mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp, nên không làm lộ sắc mặt hiện tại của ả. Thế nhưng, bởi vì vẻ uể oải hiện lên trong mắt ả nên thoạt nhìn không có tinh thần là bao.


Trong thời gian này ả ta vẫn luôn bị mất ngủ, thậm chí có bài ngày còn thức đến sáng.

Làm cách gì cũng không thể ngủ được, mấy ngày gần đây Trang Nhược Doanh đều phải nhờ đến thuốc ngủ mới có thể ngủ được.

Chỉ cần ả nằm lên giường, trong đầu lại hiện lên những chuyện xảy ra ở trường.

Mọi người ai cũng biết ả ta cầm đầu bạo lực mạng Trang Thâm. Bọn người trong trường đều xa lánh ả ta, thậm chí khi đi trên đường còn chỉ trỏ tránh ả ta như tránh ôn dịch.

Trang Nhược Doanh chưa từng nghĩ có một ngày ả ta sẽ bị như vậy. Nếu như ả ta không tham gia vào đội cổ động viên sẽ nói không chừng sẽ chẳng có ngày hôm nay.

Nếu như Trang Thâm không tham gia vào đội bóng rổ, người của Ngôi Sao không qua đấy xem thì sao có thể nói ra chuyện này.

Lúc ả ta còn đang ngây người, bên cạnh đã truyền đến tiếng bàn tán.

“Đó là Nhị thiếu?”

“Nhìn dáng dấp kia, khí chất cũng rất hoàn hảo!”

“Nghe nói cậu ta không học vấn cũng không nghề nghiệp. Nhìn chắc là bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối nát…”

Trang Thâm đi cùng với Trang Trần Húc vào trong, dọc đường có không ít người chào hỏi bọn họ. Tất cả đều nhìn mắt mũi của Trang Trần Húc, khen Trang Thâm hai câu.

Trang Trần Húc đưa cậu đến khi ghê ngồi, nói: “Bên cạnh có đồ ăn và nước uống, muốn ăn gì thì cứ ăn.”

Động tác của anh hơi dừng lại, anh nhìn liếc túi quà trên tay Trang Thâm. Lại im lặng không nhúc nhích cũng không nói chuyện.

Trang Trần Húc biết đây là quà của Trang Thâm, tuy vui mừng nhưng cũng ngại mở miệng trước.

Y vẫn chưa nhận được quà của Trang Thâm, nên vừa nhìn thấy túi quà trong tay cậu ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc.

Trước đây, Trang Trần Húc tổ chức sinh nhật nếu không phải ở nhà thì cũng như hôm nay. Mời một số bạn bè hoặc họ hàng.

Có thể vì lẽ đó, mà mấy năm gần đây Trang Trần Húc không muốn đên sinh nhật của anh. Bình thường đều gọi điện thoại chúc anh hai câu.

Trang Trần Húc cũng biết tính cậu, nên cũng không để ý gì nhiều. Chỉ cần có thể nhận được lời chúc của em mình thì đã rất hạnh phúc rồi.

Nhưng anh không nghĩ tới, hôm trước chỉ là thuận miệng nói Trang Thâm không những không đồng ý còn chuẩn bị cả quà cho anh. Hơn nữa, lễ vật nhìn đã biết là tỉ mỉ chọn.

Bình thường khi khách mời mang theo quà đến đây thì quà sẽ được đặt ở cửa ra vào do nhân viên công tác bảo quản hộ. Nhưng Trang Thâm cùng với y đi vào bằng cửa sau, nơi đó không có ai nhận. Nên Trang Thâm vẫn luôn cần theo.

“Quà sinh nhật tặng cho anh!” Trang Thâm nâng hộp quà trong tay lên, cậu nhìn một vòng nhưng lại chẳng có hộp qua nâo cả. Nên trực tiếp hỏi anh: “Để ở đâu?”

Trang Trần Húc còn muốn che giấu sự háo hức trong ánh mắt thế nhưng không giấu được ánh mắt phát sáng của mình, y kiềm chế kích động nói: “…Em chuẩn bị quà cho anh sao?”

Trong lời nói của anh còn ẩn chứ sự chờ mong khiến ai cũng chống lại nổi, Trang Thâm cảm thấy kỳ lạ mà gật đầu.

Nhận được một món qua sinh nhật mà vui vẻ như vậy sao?

Nhưng mà nghĩ đến xung quanh đây không có một món qua nào, Trang Thâm đang nghi ngờ những người này đến tay không. Chỉ trực tiếp bắn tiền, cho nên khi Trang Trần Húc nhìn thấy món quà này mới có thể kích động như vậy.

Trang Thâm đưa cho y, sự nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Trang Trần Húc suýt nữa bị đập nát. Y cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh, nhận lấy quà của cậu, cẩn thận từng chút một hỏi: “Anh có thể mở ra xem ngay không?”

Trang Thâm: “Tùy anh!”

Trang Trần Húc không đè được sự vui vẻ mà nở nụ cười. Lấy hộp bên trong túi ra còn vui vẻ hơn gấp bội, cho dù bên trong có một chiếc cài áo màu xanh lá cây thì Trang Trần Húc cũng rất vui vẻ mà đem nó cài lên áo.

Y mở chiếc hộp ra, nhìn thấy chiếc đồng hồ sáng lấp lánh dưới ngọn đèn. Nhìn qua đã biêt giá trị của nó không thấp, y ngẩn người: “…Em ở đâu mà có tiền mua chiếc đồng hồ mắc như vậy cho anh?”

Trang Trần Húc du rằng không thông hiểu về đồng hồ, nhưng trong công việc yếu tố đầu tiên phải lịch sự. Nên tránh không được nên thường xuyên đeo đồng hồ, y cũng đề giao cho trợ lý chọn. Vậy nên mấy kiểu dáng đồng hồ y cũng đã nhìn qua. Đồng hồ Trang Thâm đưa cho y không thể nào giá dưới hai trăm vạn.”

Trang Thâm bình tĩnh đáp lời: “Em có tiền! Đồng hồ này là do em tự mua!”

Trang Trần Húc suy nghĩ, Trang Thâm có thể dùng tiền của y cho. Hơn nữa số tiền ấy, để mua một cái đồng hồ thì đúng không có vấn đề gì.

Nghĩ đến Trang Thâm vì mua đồng hồ cho y mà có khả năng không còn đồng nào trong người. Trong lòng Trang Trần Húc lại vừa yêu vừa vui vẻ. Y chỉ hận không thể trở về ngay lập tức để bắn cho cậu 10 triệu.

“Anh hiện tại có thể đeo luôn không?” Trang Trần Húc giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nhận được quà, không kiềm được mà đụng vào nó.

Trang Thâm gật đầu: “Đương nhiên là được!”

Trang Trần Húc lấy đồng hồ ra, sau đó chậm rãi đeo lên tay. Khoảng khắc mà da tay cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trước đồng hồ tuy chỉ ngắn ngủi nhưng lại làm y cảm thấy chua xót.


Ở trong sinh nhật của y, y có thể nhận được quà thì chính em trai mình.

Cũng không phải là quà tặng cho có, đồng hồ này rất đăt giá cũng rất phù hợp với khí chất của y.

Trang Trần Huc giống như muốn đem hình dáng của chiếc đồng hồ này khắc sâu vào trong đầu. Không đeo vào quá nhanh, động tác của y rất chậm rãi.

Rốt cục cũng đeo xong, ở nơi cổ tay trái hiện ra chiếc đồng hồ sang trọng. Y rất thích nó, thích đến nỗi không có gì có thể tả được.


“Tiểu Thâm, trước tiên em cứ ở đây nghỉ ngơi rồi kiếm chút gì ăn! Đợi một lát, anh sẽ trở lại ngay!” Trong mắt Trang Trần Húc tràn đầy sự yêu mếm giành cho đứa em trai này. Y xoa đầu cậu nói: “Có chuyện gì thì cứ nói với anh!”

Trang Thâm dạ, sau đó tùy ý ngồi trên ghế salon.

Tiếp sau đó Trang Trần Húc vẫn luôn lịch sự, khi trò chuyện cũng không có động tác gì. Nhưng khiến ai cũng chú ý đến đồng hồ trên tay y. Lấy đồ lúc nào lúc lấy bằng tay trái, ánh đèn chiếu thẳng vào chiếc đồng hồ suýt nữa thì khiến những người nhìn vào nó bị chiếu lóa.

Những người cùng y nói chuyện chỉ đơn giản đúng ba nội dung —

Hy vọng Trang Trần Húc sinh nhật vui vẻ.

Khen đồng đồ của y đẹp,

Khen Trang Thâm hiểu chuyện.

Những lời này khiến cho Trang Trần Húc rất vui vẻ, mọi người nói chuyện với nhau cũng rất hòa hợp.

Ở khu ăn uống bên kia, hai con mắt của Trang Nhược Doanh đều trừng đến nỗi đỏ cả lên.

Ả ta không rõ vì sao Trang Thâm lại đến dự sinh nhật của Trang Trần Huc, còn tiêu hoang đến vậy. Tặng cho Trang Trần Húc một cái đồng hồ nổi tiếng xa hoa nhue thế.

Rõ ràng trước đây trong các bữa tiệc. Người luôn được nhắc đến trong nhà, luôn được khen ngợi chính là ả ta mới phải. Khi nhắc đến Trang Thâm đều là không đàng hoàng không có sự nghiệp.

Những ủy khuất mà ả ta phải chịu trong trường đều xông thẳng lên đầu, trong lòng Trang Nhược Doanh rất tức giận.

Ả ta chưa bao giờ hận một người như vậy! Rõ ràng ả ta cũng là một thành viên của gia đình này. Tuổi của ả ta nhỏ nhất! Vì sao Trang Thâm không thể đối xử với ả ta tốt hơn? Nếu như trước đây không vạch trần chuyện của ả ta. Trang Nhược Doanh ả có thể bị toàn trường cô lập hay sao?

Trang Nhược Doanh cảm nhận được cái gì gọi là uất ức, tức giận. Những đau khổ thi nhau xông ra khiến cho khóe mắt ả có chút nước.

Trang Thâm đang cầm một đĩa bánh ngọt lên ăn, cậu đang nghĩ tay nghề của vị đầu bếp ở đây thật tốt. Vừa mới buông đĩa xuông, đã nhìn thấy Trang Nhược Doanh tức giận đi đến bên cạnh cậu.

Ả cầm một ly nước trái cây, quay đầu nhìn Trang Thâm khóe miệng mang theo ý cười: “Bây giờ anh có phải đang rất vui không?”

“?” Trang Thâm rất lâu rồi không nhìn thấy ả ta, thiếu chút nữa thì đã quên trên đời có người này! Trang Nhược Doanh cố tình công kích, không hải cậu nhìn hông ra. Mà chỉ là không hiểu được cô em gái không chung máu mủ này của nguyên chủ đang tự tưởng tượng ra cái gì mà thôi.

Trang Thâm cũng không có cảm xúc gì nhiều, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện gì?”

Trang Nhược Doanh đứng trước mắt cậu so với trước kia giống như sắc bén hơn trước. Bề ngoài không thèm che giấu đi thù hận đối với cậu. Giọng nói tuy đã đè thấp nhưng giọng vẫn điên cuồng như vậy.

Ngón tay Trang Nhược Doanh rủn rẩy, ả chất vấn cậu: “Anh ngày đó cố ý post bài viết kia lên diễn đàn. Còn không phải muốn chứng kiến bộ dạng như bây giờ của tôi sao? Đúng như ý nguyện của anh, tôi bị người ta chửi rửa, bị cô lập. Hiện tại tôi đã chuyển trường rồi, lại một lần nữa bị toàn trường cô lập! Tất cả đều bởi vì anh! Vì sự sảng khoái của anh! Vì anh đã không nể mặt tôi mà công khai toàn bộ! Vì tôi đem nhưng chuyện xấu xí, thối rửa của anh nói ra bên ngoài nên anh mới làm vậy! Trang Thâm, mặc dù tôi với anh không chung huyết thống, nhưng trên hổ khẩu tôi với anh cũng coi như là anh em. Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Hiện tại anh đang rất vui đúng không?”

Trang Thâm không tiếng động lùi ra sau một bước.

Trang Nhược Doanh hiện tại có gì đó không được đúng lắm.

Không nói đến cảm xúc, nhưng mà cậu nghi ngờ Trang Nhược Doanh bắt đầu có vấn đề về tâm lý.

“Tôi không có post bài viết nào hết! Chuyện này tôi căn bản không muốn để ai biết!” Trang Thâm lúc đó cũng chẳng tổn thương gì, mà cậu cũng biết cái xấu của việc bạo lực mạng.

Mà Trang Nhược Doanh cho rằng mình bị cô lập là do đó nên không dám nhìn lại.

“Tôi đề nghị cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý!” Trang Thâm rũ mắt, khách quan mà khuyên.

“….Bác sĩ tâm lý?” Trang Nhược Doanh trợn tròn mắt nhìn cậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng khó coi. Nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Anh đang chửi tôi bị điên? Anh nghĩ tôi là người bị mắc bệnh thần kinh?!”

Trang Thâm thản nhiên nói: “Tôi chỉ đề nghị! Tình trạng hiện tại của cô không được tốt! Đi gặp bác sĩ nói chuyện gì hơn!”

Trang Nhược Doanh giơ tay lên hất thẳng ly nước trái cây vào người cậu. Giọng nói của ả mang theo tiếng khóc nức nở, ả trừng hai mắt hung tợn nói: “Trang Thâm! Anh cảm thấy mình quá độc ác hay không? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như thế?”

Nước trái cây không có hất lên người Trang Thâm. Khi nó vừa đến nơi đã được một bóng dáng của một khác ngăn lại. Người ấy chắn trước mặt Trang Thâm.

Trang Nhược Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Trần Húc đứng trước mặt mình, tròng mắt ả run rẩy.

“Choang–”

Trang Nhược Doanh buông lỏng tay, cốc theo đà trượt xuống rơi vỡ tan tành trên mặt đất. Phát ra âm thanh chói tai.

Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện với nhau! Nhìn về phía bên này.

Thanh âm của Trang Nhược Doanh run rẩy, khổ sở kêu: “…Anh.”

Sắc mặt của Trang Trần Húc như sương băng, trong mắt tuy rằng không thể nhìn thấy quá nhiều sự tức giận. Nhưng giọng nói rất lạnh lùng, y cố gắng kiếm chề.

“Trang Nhược Doanh, đi ra ngoài!”

……………………………………………………..

Hello các bác, lại là tôi editor lắm lời và chuyên mục tám nhảm cuối truyện: Như đã nói hôm qua, thì chương nếu ngắn thì có. Dài thì không. Tôi cũng nghĩ chương này ngắn nhưng không các bác ạ. Nó dài, nó khiến tôi mất gần như cả trưa + chiều. Vậy nên nó là quà giáng sinh. Đăng sớm một chút, chúc các bác giáng sinh vui vẻ, an lành nhiều niềm vui!

Mai nếu tôi không bận có khả năng sẽ có chương mới. Nhưng tôi bận thì thôi…nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.