Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 78


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 78


Edit: Lũy Niên

Nghe được tên của chiến đội WZQ, những người khác đều đồng loạt nhìn về phía nam sinh.

“Thật vậy hả? Gửi cho tớ ID của vị lầu chủ kia đi!”

“Trang Thâm có thể đánh thắng được anh của Lệ Hoằng, đó không phải trực tiếp nói kỹ thuật của cậu ấy so với thành viên của chiến đội còn mạnh hơn à?”

“Nói không chừng cái người mà lầu chủ kia kìa có khi là cậu ấy thật!”

Mọi người đều nhao nhao mở điện thoại lên vào id xem video, nhưng kết quả cũng chỉ tìm được video lộ tay.

Lâij có người lật được video của cuộc thi giao hữu giữa các chiến dội, người ở bên trong video đeo khẩu trang, đội mũ. Hầu như không thấy được gương mặt, nhưng nhìn vẫn có chút giống Trang Thâm.

Nhưng người giống người cũng rất nhiều, cũng không có chứng cứ đây là Trang Thâm.

“Thành viên WZQ không phải lịch làm việc hay nghỉ ngơi đều rất nghiêm ngặt sao? Bọn họ đều không có thời gian nghỉ nơi, cậu ấy thì ngược lại. Mỗi ngày đều ở trong phòng học. Thậm chí buổi tối đều làm bài tập ở đây, ở đâu ra thời gian đi đến chiến đội?”

“Nếu như người thi đấu đúng là Trang Thâm. Mà mỗi ngày không cần đi huấn luyện, nhưng lại có thể đột nhiên xuất hiện có thể thay thế cả Liên Thần thì đúng thật kỳ lạ.”

“Mặc dù nhìn lão đại cảm thấy rất lợi hại, nhưng nếu có thể làm thành viên thay thế cho Liên Thần thì tôi cảm thấy đều này không được thực tế cho lắm.”

“Nhưng người này xác thật là có chút giống lão đại!”

Mọi người ầm ĩ tranh luận cả buổi không cũng nói lên được kết quả gì, nhưng bọn họ lại không dám đi tìm Trang Thâm để hỏi.

Bọn họ không có phần dũng cảm đó.

Rất nhanh đã đến lúc tan học, Tưởng Hoài quay đầu lại hỏi rằng: “Phía bên ngoài trường học có một nhà hàng, là do bạn của bố tôi mở. Nghe nói mùi vị ở đấy không tệ. Buổi tối cũng nhau đi ăn đi!”

Thẩm Văn không có hứng thú nên vẫn rũ mắt đọc sách.

Hy vọng của Tưởng Hoài đành phải rơi xuống mặt của Trang Thâm: “Thâm ca, cậu đi không?”

Trang Thâm muốn đi ra ngoài phải đến phòng giáo viên tìm Từ Học Hải để xin nghỉ, thủ tục quá phiền phức. Nên cậu trực tiếp từ chối: “Không đi!”

Một phút sau y lại quay đầu hỏi: “Thâm ca, thật sự không đi à!”

Nếu như Trang Thâm đi, thì đoán chắc Thẩm Văn cũng sẽ đi. Ba người cùng nhau ăn dù sao vẫn tôt hơn một người.

Trang Thâm vừa làm đề vừa nói: “Không đi!”

Thẩm Văn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nói: “Đi đi, chúng ta cùng đi!”

Tưởng Hoài dùng sức gật đầu: “Đúng vậy! Chúng ta cũng đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, Thâm ca suy nghĩ lại đi!”

Trang Thâm dừng tay, qua hai giấy mới gật đầu nói: “Tôi đi!”

Cậu không muốn đi thứ nhất là vì cảm thấy rất phiền phức. Thứ hai là vì cậu đã quen ăn một mình rồi. Nhưng bây giờ thì lại không giống vậy, cậu cũng có bạn bè và cũng có thể hẹn họ cùng nhau đi ăn cơm.

Trang Thâm đi tìm Từ Học Hải để lấy giấy xin nghỉ, Từ Học Hải biểt cậu cũng chỉ là đi ăn cơm với Thẩm Văn. Không nói hai lời liền ký giấy cho cậu đi.

Mấy nam sinh cùng nhau đi tụ tập bạn bè đề tăng thêm tình cảm. Đây cũng là chuyển tốt.

Thành tích của Trang Thâm hiện tại cũng rất tốt, cũng biết được những thứ phải thân không nên dính vào. Nên Từ Học Hải rất yên tâm về cậu, đối với mấy người bọn họ cũng yên tâm hơn.

Bên trong nhà hàng, đồ ăn từng món được bê lên. Tưởng Hoài vẫn theo lẽ thường ăn đồ ăn rồi uống chút bia.

Đến lúc rót rượu cho Trang Thâm, cậu đặt tay lên miệng chén nói: “Tôi không uống!”

Cậu còn tính lúc về làm bài, uống chút rượu thôi. Tuy rằng bình thường nhưng không biết ngày mai có xảy ra chuyện gì hay không.

Tưởng Hoài nói mình vừa gặp phải chuyện không được vui, nói được một nửa thì nhìn thấy Thẩm Văn đang bóc cua.

Tay anh vẫn còn đeo bao tay trong suốt, khớp xương vô cùng rõ ràng. Nhấc lên, hạ xuống đều là cảnh đẹp ý vui.

Tưởng Hoài đang khó chịu. Thẩm Văn sao có thể ăn thứ này được chứ? Anh trước nay đều chỉ ăn thịt cua đã được lột vỏ. Cua của quán này lúc mang lên vẫn còn nguyên vỏ.

Sau một phút, Tưởng Hoài nhìn anh tựa như không có gì mà đem thịt cua đã gỡ vỏ cẩn thận đặt vào đĩa của Trang Thâm. Sau khi cởi găng tay ra, lại để phần thịt còn sót lại vào đĩa của Trang Thâm.

Đũa trên tay Tưởng Hoài suýt nữa thì rơi xuống đất.

Trang Thâm cúi đầu nhìn lướt qua, hỏi: “Cậu không ăn à?”

“Không ăn, ngày hôm nay không có hứng thú!” Ngón tay Thẩm Văn đặt trên bài gõ một cái mới nghiêng đầu nhìn cậu.

Trang Thâm cúi đầu ăn thịt cua mà anh bóc, Thẩm Văn nhìn môi cậu khép mở. Nhìn vài giây rồi nhanh chóng rời mắt đi. Cố tình che giấu tinh quanh trong mắt mà nhìn thức ăn trên bàn.

Tưởng Hoài nắm chặt chiếc đũa trong tay, y lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Văn làm những chuyện như vậy. Vậy nên không thoát khỏi tình huống chấn động.


Văn ca thật đúng là nhịn giỏi. Rõ ràng là cố ý lấy lòng Thâm ca, nhưng lại giả bộ chỉ là những hành động buồn chán.

Nếu không phải yêu nhau mà cứ vậy dụ dỗ, sau này liệu bọn họ có thể vui vẻ cùng nhau ăn cơm không?

Ba người dùng tốc độ bình thường để ăn xong bữa cơm này. Vừa mới định rời đi, đèn điện trong phòng đột nhiên tắt ngủm. Khiến có căn phòng vốn sáng trưng giờ lại tối đen như mực. Đột ngột cúp điện khiến cho mọi người đều không biết làm gì.

Trang Thâm vừa mới đứng lên, trong nháy mắt không thể nào thích ứng được với căn phòng tối đen. Nên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cậu có cảm giác như Thẩm Văn khi nãy đi về trước hai bước hiện tại lại quay về chỗ cậu.

Trong bóng tối, vang vọng giọng nói của Tưởng Hoài: “Đm, xảy ra chuyện gì vậy? Hù chết tôi rồi!”

Thẩm Văn bật đèn pin trong điện thoại di động: “Đi ra bên ngoài trước đã!”

Ánh đèn chiếu sáng trên mặt đất, Thẩm Văn nhìn Trang Thâm nói: ” Ra ngoài hỏi một chút chắc là mạch điện ở đây xảy ra vấn đề, mất điện diện rộng!”

Tưởng Hoài cũng mở đèn pin điện thoại lên để chiếu sáng, đẩy cửa phòng riêng ra:

“Sợ đến nỗi tôi còn tưởng mắt mình đột nhiên bị mù…”

Mấy người đi một vòng, bóng dáng của nhân viên lờ mờ trước mắt bọn họ. Không ít khách hàng đều đang đứng trước quầy lễ tân.

“Nửa khu này đều bị mất điện. Hiện tại thì chúng tôi cũng đang nghĩ cách, chúng tôi sẽ cố gắng cung cấp cho mọi người đèn tích điện…”
“Trường học chắc cũng bị mất điện.” Thẩm Văn dừng lại, nhìn về phía Trang Thâm: “Em có muốn đến nhà tôi không?”

Trang Thâm nhìn về hướng trường học của bọn họ. Ngôi trường dù có to nhưng hoàn toàn không có chút ánh sáng.

Ánh mắt Tưởng Hoái quét qua lại giữa hai người. Lập tức mở nhóm lớp, nhìn mấy lần nói: “Đúng vây! Trường học cũng không có điện! Nghe noi vừa trường học có chạy máy phát, nhưng được mấy phút thì lại tắt. Dừng rất nhiều liền, hiện tại tình hình trong lớp cũng không khá lên.”

Trang Thâm cũng bật điện thoại nhìn qua nhóm lớp.

[ Có chuyện gì vậy? Mất điện đến bao giờ? ]

[ Tốt nhất là một buổi tối! Vậy thì hôm nay không cần làm bài tập!! ]

[ Không muốn! Ký túc xá mất điện thật quá đáng sợ! ]

[ Hiện tại cho dù là phòng học hay phòng khác cũng giống nhau. Cứ hai phút lại mất điện, tớ lười cầm sách luôn. ]

[ Tớ yêu mất điện. Lớp chúng ta hiện tại đang hát, bầu không khí vô cùng vui vẻ! ]

“…”

Thẩm Văn cầm điện thoại di động nhìn bạn học của mình tám gẫu trong lớp. Nhìn lại đôi măt màu trà kia, hỏi một câu: “Lần trước emđã đến nhà tôi rồi, bên kia không bị mất điện. Nhà của tôi cũng có rất nhiều đề thi, em ở đấy nếu chán có thể làm đề cũng được.”

Trang Thâm tắt điện thoại di động.

Ánh mắt của Thẩm Văn nhìn Trang Thâm vô cùng dịu dàng, ngay cả lời mời đến nhà cũng có thể nói đến mức khiến người khác không thể từ chối nổi.

Dường như, cho đến cuối cùng thì Trang Thâm vẫn gây phiền phức cho Thẩm Văn. Hơn nữa Thẩm Văn còn mới tỏ tình cậu, mà hiện tại vẫn đến nhà anh thì quả thật không được tôt cho lắm.

Trang Thâm vẫn còn đang suy nghĩ, Tưởng Hoài đứng bên cạch đề nghị: “Chuyện này…tôi cùng đi nữa! Nhà của Văn ca nhiều máy tính, chúng ta có thể cùng nhau chơi gảm. Ngày hôm nay, ba chúng ta cũng nhau chơi chung ha!”

Tưởng Hoài nhìn mặt Thẩm Văn hơi nhíu lại, thân tình biểu lộ: “Tôi nhất định sẽ giúp cậu!”

Thẩm Văn nâng khóe môi, rồi nhìn sang phía Trang Thâm: “Em đừng cảm thấy như đang chiếm tiện nghi của tôi. Tôi còn ước bản thân mình có thể ở cạnh em lâu hơn một chút.”

Lời này quá rõ ràng, nhưng mà Trang Thâm nhìn Tưởng Hoài cũng đi nên đồng ý lời mời của anh.

Tưởng Hoài nhìn hai người đi chúng với nhau, y cảm thấy tâm mình quá mệt mỏi mà thở dài một hơn. Y đúng là anh em tốt. Vì tình yêu của anh em mà không tiếc hy sinh mình.

Nhà của Thẩm Văn vẫn như vậy, mở cửa liền có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo trong nhà.

Anh vừa bật điều hòa vừa nói: “Nhà tôi chỉ có rượu, em nếu muốn uống nước thì chỉ có nước khoáng thôi.”

Lời này là anh nói với Trang Thâm.

Anh mở chai rượu vang đỏ mà trước đó thuận tay liền mua mấy chai. Sau đó thì cứ đặt ở đây, cứ thuận mắt thì mua cũng không để ý quá nhiều.

Tưởng Hoài hỏi: “Rượu nho trắng lần trước còn không?”

“Còn, muốn uống tự đi lấy!”

Trang Thâm làm sao cũng không chú ý đến câu chuyện của họ.

Cậu vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy bức tranh đang dựa vào một góc tường ở phòng khách, dù cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt.

Còn không phải bức tranh cậu tự giao cho Khâu Lăng. Rồi tại triển lãm tranh được người ta dùng 10 triệu để mua lại sao?

Trang Thâm: “….”

Cậu lúc đó luôn suy nghĩ lại không ngờ được người trên trái đất này nhiều như vậy, thế nhưng người mua nó lại là Thẩm Văn. Còn có người thứ hai nguyện ý dùng 10 triệu để mua tranh của cậu vẽ sao?


Sự thạt quá rõ ràng, quả nhiên không có người thứ hai! Thẩm Văn tốn 10 triệu để mua bức tranh của cậu vẽ.

Thẩm Văn đi đến bên cạnh, nhìn thấy cậu luôn nhìn chằm chằm bức tranh trên tường. Liền đoán là Trang Thâm cảm thấy hứng thú với bức tranh này, anh đứng bên cạnh cậu hỏi: “Em cảm thấy bức tranh này như thế nào?”

Trang Thâm không trả lời, dùng đôi mắt long lanh nhìn anh hỏi ngược lại: “Cậu tốn bao nhiêu tiền để mua bức tranh này?”

Thanh âm của Thẩm Văn rất nhạt: “Chỉ là một chút tiền mà thôi. Đào được ở bên trong triển lãm, nếu em thích tôi có thể tặng cho em!”

Trang Thâm: “…”

Suy nghĩ phỏng đoán của cậu đúng không sai, Thẩm Văn thật sự dùng 10 triệu để mua bức tranh cậu vẽ.

Trang Thâm: “Tôi không thích!”

Tự nhận lấy bức tranh mà chính mình vẽ, là muốn cậu chờ được người hữu duyên rồi dung 10 triệu bán đi lần nữa à?

Trang Thâm có cảm giác suy nghĩ của mình hơi ngốc, lập tức rời ánh mắt đi: “Bức tranh này không đáng giá để cậu mua nó.”

Thẩm Văn nhíu mày, ở đáy mắt hiện lên vẻ kỳ lạ: “Không phải có đáng giá hay không! Mà là tôi thấy nó đẹp, nên dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không đáng kể!”

Trang Thâm dừng động tác lại, cũng không trả lời anh.

“Em cảm thấy bức tranh này tôi nên treo ở đâi? Tôi cảm thấy có thể treo ở phòng ngủ, về là có thể nhìn thấy nói.” Thẩm Văn suy nghĩ nói.

Trang Thâm đi về phía sau, trả lời: “Đừng treo ở phòng ngủ!”

Thẩm Văn cũng không rõ vì sao! Anh luôn cảm thấy bạn cùng bàn của anh khi nhìn thấy bức tranh này lại không được vui vẻ cho lắm.

“Vậy, không treo ở phòng ngủ thì treo ở phòng khách. Cũng giống nhau cả thôi.”

Tưởng Hoài mở một chai rượu, đang cầm cốc vắt chân tinh tế mà thưởng thức nó. Nhìn thấy hai người đi qua đây, hỏi: “Các cậu uống thử!”

Thẩm Văn không nhúc nhích, thanh âm lười biếng: “Không uống, tôi muốn đi làm bài tập.”

“…Làm cái gì?” Tưởng Hoài cảm giác như lỗ tai mình có vấn đề: “Cậu, làm bài tập?”

Thẩm Văn từ lúc nào mà làm bài tập về nhà vậy? Hơn nữa, anh lúc nào cần phải làm bài tập? Bất kể là ai nhìn thấy anh làm bài tập đều sẽ bị giật mình giống y như Tưởng Hoài bây giờ.

Thẩm Văn không bị ai cướp mất thân thể chứ?

Thẩm Văn nhàn nhạt nhìn y một cái, mới hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể làm bài tập?”

Anh nhìn về phía Trang Thâm nói: “Tôi với bạn cùng bàn làm bài tập, cậu cứ từ từ uống đi!”

Tưởng Hoài: “….”

Y nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, trong đầu xuất hiện hàng chữ lớn – Tình cảm tốt thì ngay lập tức làm bài tập cùng nhau.

Y quyết định đoạt tuyệt tình nghĩa anh em với hai người bọn họ, một mình uống rượu!!!

Bên trong phòng đọc sách, Thẩm Văn mở ngăn tủ chứa bộ toàn bộ đề thi ra nói: “Em thử xem, kiến thức trong này cũng không tệ lắm đâu.”

Trang Thâm nhìn vào tủ tìm kiếm. Mỗi một bộ đều xem rất kỹ càng, không lâu sau liền ra được một quyển ưng ý. Cậu nâng mắt nhìn về phía Thẩm Văn: “Cậu mua nhiều vậy?”

“A, trước tính chuẩn bị phụ đạo cho em nên mới mua.” Thanh âm của Thẩm Văn vô cùng bình thường, mặt không đổi sắc đáp: “Không nghĩ đến một quyển cũng không dùng đến.”

Trang Thâm nhìn lướt qua tủ sách: “Nếu thành tích của tôi kém, cậu muốn tôi làm hết đống này?”

Những thứ này dùng thực lực của cậu hiện tại cũng phải làm đến mức nóng nảy cả người.

Những quyển sách kia đối với Thẩm Văn thì cũng chỉ là lý do thôi, nên lười biếng đáp: “Tất nhiên là không phải!”

Anh đi lên một chút, thanh âm lúc này có chút thấp. Giống như đem bí mật thầm kín nói ra với người mình tin tưởng nhất: Tôi không nỡ để em phải mệt mỏi như vậy, chỉ muốn chuẩn bị cho em những thứ cần thiết!”

Trang Thâm nắm chặt đề trong tay, đẩy ghế ngồi xuống.

Cậu không rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào. Giống như vốn dĩ lúc đầu bình tĩnh nhưng đột nhiên vì chuyện gì đó mà nhiễu loạn. Làm cho cậu mỗi lúc một phiền muộn.

Cậu cảm nhận được Thẩm Văn ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn gò má của cậu nói: “Cho tôi một tờ đi! Tuần sau tôi cũng muốn kiểm tra sát hạch, hiện tại muốn thử luyện cảm giác một chút!”

Trang Thâm cúi đầu mở bộ đề kia ra, đưa cho anh một tờ: “Cậu chuẩn bị cho kỳ thi tháng?”

“Có muốn cùng nhau so tài một chút không?” Thẩm Văn nhìn cậu cười cười, lười biếng nhìn đề trước mặt. Lấy bên cạnh hai cái bút rồi đưa cho cậu một cái. Bởi vì khi đưa bút anh tiến lại gần cậu nên thanh âm lại vô cũng rò ràng: “Như lần trước, nếu như em được điểm cao sẽ có thưởng.”

Trang Thâm mở bút máy, nhìn về phía bài thi nhẹ giọng đáp: “Có thể!”

Với thành tích của chính mình trước giờ cậu chưa từng sợ bất kỳ người nào. Hơn nữa, thực lực của Thẩm Văn như thế nào cậu cũng không biết rõ, trước giờ vẫn luôn muốn biết anh đáng sợ ở đâu.


Trang Thâm nhìn lên bài thi vừa muốn đặt bút viết lại nghe được anh nói: “Nếu như tôi thắng em, em có thể đồng ý với yêu cầu của tôi chứ?”

Trang Thâm đặt ngòi bút lên giấy, như nghe được ẩn ý anh cất giấu bên trong lời nói của mình: “Hửm?”

“Ví dụ…” Thẩm Văn chậm rãi nói: “Để cho tôi ôm lấy em, em hôn tôi một cái chẳng hạn.”

Trang Thâm trả lời rất nhanh: “Không được!”

Mấy chuyện này nếu dùng điểm thi để quyết định, cậu không thể chấp nhận được nó.

Ánh mắt của Thẩm Văn không lộ rõ tâm trạng của chính anh, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười rõ ràng.

Lần trước, khi Trang Thâm uống say đã đồng ý cho anh ôm cậu. Hiện tại, không hề nghĩ ngợi mà đã từ chối. Đúng là Trang Thâm lúc say vẫn dễ nói chuyện hơn rất nhiều.

Trang Thâm đã bắt đầu làm bài. Thẩm Văn cũng chỉ có thể thu lại tầm mắt, chậm rãi bắt đầu làm.

Nửa giờ sau, hai người đồng thời cũng làm xong đề số học đầu tiên. Trang Thâm lại rút một tờ đề trong bộ đề cương kia ra, hỏi người bên cạnh: “Cậu có muốn nữa không?”

“Muốn!” Thẩm Văn lười biếng dựa vào bàn, thanh âm ấy nhẹ nhàng lại rất chậm. Nhìn cậu không rời cũng không chớp lấy một cái, khung cảnh yên tĩnh đến lạ: “Thứ em cho, tôi đều muốn!”

Lời này không chỉ là bình thường mà giống như nó còn mang theo tình cảm của anh bên trong, Trang Thâm mặt không đổi đưa đề thi cho anh.

Trang Thâm cảm giác tố chất tâm lý của mình thật vững chắc, vậy nên đối với Thẩm Văn mới dung túng đến thế.

Nếu như trước kia, khi nghe một nam sinh nói những lời như nói với nữ sinh với cậu. Cậu chắc chắn sẽ động thủ đánh cho hắn ta một quyền bay xa.

Vấn đề là cậu không phải nữ sinh, hơn nữa lời mà từ miệng Thẩm Văn nói ra cậu cảm thấy rất dễ nghe.

Trang Thâm cúi đầu nhìn về phía bài thi, đem tên mình như rồng bay phượng múa mà viết về. Cậu như thể đắm chìm vào bài thi.

Vừa làm xong, Tưởng Hoài đứng bên ngoài gõ cửa rồi ngay lập tức mở cửa. Ngó nửa cái đầu vào: “Các cậu vẫn còn đang làm bài à? Lúc nào thì mới có thể rảnh rỗi cũng nhau chơi game?”

Trang Thâm đóng bút lại, bây giờ cậu mới chú ý đến thời gian. Hiện tại, đã hơn 9h rồi. Cậu cũng đã làm hết tất cả các đề cũng bài tập về nhà được giao.

Trang Thâm thu gọn đề lại, đứng lên: “Bây giờ, chơi!”

“Được! Ba người chúng ta có thể cùng nhau lập thành tổ đội!”

Bên kia, Thẩm Văn có mấy cái mày tính. Ba người ngồi trong phòng thành một hàng ngang, Tưởng Hoài thêm bạn với Trang Thâm: “Trước không có chơi chung với cậu…Cái tên này sao giống với kẻ cuồng sát trên game thế nhở?”

Tưởng Hoài lại nhìn chăm chú, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ: “Không đúng, tên này rất quen! Hình như là tên của thành viên dự bị WZQ?”

Nhưng mà phía trước tên của Trang Thâm không có tên chiến đội, vậy chắc là không phải người kia đâu nhỉ?

Trước đây, lúc thi đấu ở kia bắt buộc ở phía trước phải có thêm tên chiến đội nên sau đó kết thúc cậu liền đổi.

Chủ yéu vẫn là không muốn rước thêm phiền phức, và cùng để tránh những phiền phức không cần thiết.

Trang Thẩm vừa mới đồng ý lời mời kết bạn của Tưởng Hoài, lại nhìn thấy trong phần bạn bè có một cái ID quen thuộc.

Vui vẻ.

Là W sau khi đổi tên.

Trang Thâm nghĩ đến đều gì đó, quay đầu nhìn về phía Thẩm Văn. Ánh mắt bình tĩnh, giọng nói mang theo chút lạnh: “Cậu là W?”

Thẩm Văn cùng vẻ mặt vô tội để chống lại tầm mắt của cậu: “Là tôi!”

Ánh mắt ấy sạch sẽ, không chút hoảng sợ.

Trang Thâm: “…”

“Bây giờ, cậu mới biêt?” Tưởng Hoài thấy vô cùng kỳ lạ: “Tôi còn tưởng bình thường hai người hay chơi game vơi nhau nên chứ? Hạng trong game của Văn ca cao lắm đấy. Nhưng mà cậu ta lại không thích nói toạc ra, nên những người khác đều không biết. Không nghĩ đến Văn ca còn có thể lừa được cậu lâu như vậy…”

Trang Thâm tiến vào trò chơi, cũng không trả lời.

Thẩm Văn nhìn cậu, sát lại nhẹ giọng hỏi: “Cậu giận tôi à?”

Trang Thâm: “Không có!”

Thảo nào mà từ trước đến giờ cậu vẫn luôn cảm thấy thao tác của W có chút quen.

Loại chuyện tiêu tiền không nghĩ, còn có hành vi đập trang bị. Giống y như đúc với Thẩm Văn.

“Tôi sợ nếu như em biết đó là tôi sẽ không còn chấp nhận quà tôi cho em nữa.” Thanh âm của Thẩm Văn rất trầm, lơ đãng nở nụ cười lại kiều diễm đên lại: “Đừng giận có được không?”

Trang Thâm mở livestream lên, vừa chuyển hướng vừa nói: “Không có giận!”

“Bắt đầu rồi hả?” Tưởng Hoài chen lời vào: “Hai người có thể mang tôi theo được không?”

Thẩm Văn nhìn về phía màn hình, tay để ở trên bàn phím chậm rãi khống chế nhân vật: “Tôi cũng muốn được mang theo!”

Ba người đều mở voice, Trang Thâm có thể nghe rất rõ ràng giọng nói của anh.

Không chỉ cậu, mà người đang xem live cũng nghe được.

[ Chờ chút, vừa rồi là giọng của W à? ]

[ Chỉ mấy chữ này thôi cũng có thể khiến tôi hết mệt! Tôi có thể!!! Tôi có thể mang!!! ]

[ Trời ạ, đây là lần đầy tiên tôi nghe được giọng của W!!! Thanh âm ấy so với tôi tưởng tượng thì dễ nghe đến một vạn lần!!! ]

[ Giọng nói của W, đi làm diễn viên đảm bảo nổi!!! ]

[ Không phải, không ai thấy âm thanh này quen à??? Tôi mới xem xong video của lầu chủ với bạn trai cậu ấy. Giọng của W sao giống giọng của bạn trai lầu chủ thế nhỉ? ]


Kỹ thuật của Tưởng Hoài chỉ là ở trình độ phổ thông, tốc độ phản ứng so với hai người bên cạnh thì chẳng là gì. Trong khi tìm trang bị thì bên địch nhìn thấy, bị người ta bắn cho một phát.

Tưởng Hoài chạy nhanh về phía hai người: “Mau nhanh lên, các cậu có nhìn thấy người đánh tôi không? Mau giúp tôi với!!! ]

Thẩm Văn phản ứng rất nhanh, nhìn vị trí trên bản đồ của Trang Thâm. Thẩm Văn bắn môtj phát súng, một phát trúng đích.

Tiếng súng kết thúc xung quanh yên tĩnh đên nổi không còn bất kỳ âm thành gì. Bên trong tai nghe chỉ còn vang lên tiếng âm thanh trò chơi từ phía Trang Thâm phát ra.

Hệ thống thông báo người vừa bị giết.

[ Vui vẻ đã đánh bại đánh bại ta đang rất đói nha 123 ]

[ Nam sinh đang rất vui vẻ đã đánh bại ta đang rất đói nha 123 ]

Tưởng Hoài vừa được cứu khỏi chỗ chết, thở dài một hơi. Lại nhìn thấy thông báo của hệ thống thì trở lên sửng sốt. ]

Vui vẻ.

Nam sinh đang rất vui vẻ.

Không phải, hai người này đên cuối cùng là có quan hệ như thế nào vậy? Riêng ID thôi cũng phải trắng trợn thế cơ à?

Không phải không yêu nhau sao? Hiện tại, ID thậm chí cũng là couple thế này?

Y vừa rồi còn cảm thấy lạ kỳ! Thẩm Văn tại sao lại đột nhiên đổi tên. Ngay từ đầu không chú ý, hiện tại mới phản ứng kịp. Cách thể hiện tình cảm là thần không biết quỷ không hay đổi tên tình nhân với Trang Thâm?

Tưởng Hoài liếc nhìn Trang Thâm, thấy cậu không chút gợn sóng, lạnh lùng.

Chẳng lẽ Trang Thâm giống như y? Nhìn không ra chỗ nào bất hợp lý?

Thẩm Văn tuyên bố chủ quyền như vậy làm cho Tưởng Hoài không khỏi tò mò về mối quan hệ của hai người.

Trận đấu tiếp tục, Thẩm Văn nhặt được trang bị tốt. Đưa cho Trang Thâm nói: “Bên ngoài có xe, tôi đi mở!”

“Tôi không cần, cậu cầm đi!” Trang Tâm không nhúc nhích, đi ra ngoài nói: “Tôi đi mở.”

Tưởng Hoài nói: “Cho tôi đi! Vừa đúng lúc tôi không có trang bị nào tốt cả! Văn ca, cậu may mắn thật!”

Thẩm Văn đứng tại chỗ hai giây, rồi ngay sau đó dã đuổi kịp Trang Thâm.

Tưởng Hoài vừa mới nhặt trang bị, ngẩng đầu đã không thấy hai vị đồng đội của mình đâu nữa.

Y vội vàng chạy ra ngoài, liền nhìn bọn họ ngồi trên xe rồi lái đi. Không khỏi hô to: “Ây, hai cậu có thể quan tâm một chút đến đồng đội của mình không hả? Tôi vẫn còn chưa lên xe mà?”

[ Không nên quấy rầy hai vị lão đại nói lời yêu đương nha! ]

[ Người anh em cậu cũng không khỏi quá ngốc nghếch đi! Không nhìn ra được quan hệ giữa lầu chủ của chúng ta cùng W à? ]

[ Không phải, tôi vừa mới xem video của lầu chủ cũng bạn trai cậu ấy. Tại sao giọng cả hai người lại giống nhau như vậy? Hay là tất cả nam sinh bây giờ đều mang cai giọng này à? ]

[ Tôi cũng xem, từ lúc bắt đầu tôi luôn nghĩ đó là cùng một người! ]

[ Nhưng mà…tôi có cảm giác lầu chủ ngay từ đầu không biết W! ]

[ Cố ý? Có sở thích kỳ lạ? ]

[ Các lão đại thật biết cách chơi mà! ]

Tưởng Hoài sau khi lên xe lập tức lẩm bẩm: “Hai người các cậu có thể chú ý đến tôi một chút không hả? Nói mang tôi theo, mà tôi mới ngẩng đầu lên phát đã không thấy bóng dáng!”

“Bên này nhiều người, tốc độ của cậu phải nhanh hơn!” Trang Thâm vừa lái xe vừa nói: “Các cậu chú ý xung quanh có người đánh lén!”

Tưởng Hoài hứng phấn noi: “Đã rõ! Tôi nhất định sẽ chơi thật tốt! Nhất định sẽ không để phía trang bị của các cậu! “

Thẩm Văn không để y đáp: “Không bắn trúng thì đem trang bị tháo xuống!”

Tưởng Hoài: “…Sao lại vô tình đến thế?”

[ Hahaha, đần độn! Vốn chính là miễn cường cho, hiện tại là muốn đoạt lại đây mà! ]

[ Tôi không phải đến xem gảm, tôi đến là để ăn chanh! Tiểu ca anh không nghe ra W đang tức giận à? Tại sao lại một cướp đi tảng bị mà người ta cho Bạch Thần chứ? ]

[ Thương thay phận làm bóng đèn thê thảm quá tiểu ca ơi!!! ]

Trên đường, quả nhiên y như lời Trang Thâm nói có người đánh len. Hai người rồi phía sau xe lập tức cầm súng bắn. Trong lúc di chuyển còn chuột Trang Thâm vô tình đụng phải tay đặt bên cạnh Tưởng Hoài, khiến cho nước bên trong đổ ra ngoài.

Ly thủy tinh rơi xuống thảm, nước thủy theo đó chảy xuống dưới.

“Chuyển gì vậy?” Thẩm Văn dừng di chuyển, ném con chuột sang bên. Rút mấy tờ khăn giấy nói: ” Quần áo có bị ướt không?”

“Không sao!” Trang Thâm nhận lấy lau tay.

Thanh âm của hai người truyền đến live, mọi người sau khi biết được chuyện gì đang xảy ra đều trở lên điên cuồng phóng bình luận.

[ Chờ đã…hai người nay ở một chỗ chơi game à? ]

[ Cho nên W = bạn trai của lầu chủ = hai người ở chung? ]

[ Thảo nào, giống như suy nghĩ của tôi!!!! ]

………………………………………………

Lời editor muốn nói: Về cách gọi “Thần Thần” đối với Trang Thâm. Thực chất thì trong QT là hai chữ này “Sinh thần -生神的”. Tôi dịch theo từ điển Trung – Việt cũng ra theo nghĩ từng chữ lần lượt là “Sinh Thần Bạch” tôi nghĩ không ổn! Nên tôi để “Thần Thần”. Tôi đang nghĩ đến: “Bạch Sinh Thần” hoặc “Bạch Thần”

Về phần sai hay đúng tôi là một đứa không biết nửa chữ tiếng Trung nên chịu, nếu sai thì như cũ như! Cứ nói tôi thấy sẽ sửa trong 1 nốt nhạc kể từ khi tôi nhìn thấy cmt của các bác.F


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.