Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 117
Edit: Lũy Niên
Sau livestream Trang Thâm hấp dẫn không ít nhan khống đến. Trước đây dựa vào kỹ thuật đã có không ít, hiện tại càng muốn đến đây nhìn thấy cậu.
Đáng tiếc phần lớn người không mua được vé, không có cách nào để vào trong. Vì vậy tất cả mọi người đều tập trung ở chỗ bọn họ gửi xe, đứng xa xa nhìn bọn họ cũng coi như là làm tròn nguyện vọng.
Lần này không phải cách màn hình điện thoại di động, Trang Thâm đứng cách bọn họ không xa. Tiêng hét của mọi người càng lúc càng lớn.
“Trời ạ, những cô gái này khỏe thật sự.” Tóc xanh mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ bị dọa cho sợ: “Tình huống như vậy Liên Thần trước đây cũng từng có! Nhưng mà hình như không có khoa trương như thế này…”
“Hiện tại xem ra, fan nữ của Bạch Thần chắc là nhiều nhất…”
Trang Thâm mới đến không lâu, nhưng so với những người lâu năm như bọn họ thì cậu hot hơn rất nhiều.
Trang Thâm nhìn không ít người giơ điện thoại di động, phấn kích nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt các cô, người này so với người kia còn nóng bỏng hơn.
Trang Thâm đeo khẩu trang lên, cũng đội mũ lên cúi đầu xem điện thoại.
Trang bị che chắn từ đầu xuống cuối nghiêm ngặt giống như một chú mèo đang cuộn tròn lại.
Thẩm Văn cảm thấy thú vị, nhìn bên cổ lộ ra ngoài của cậu nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, khó chịu?”
Anh biết Trang Thâm không thích nổi tiếng, cậu thích yên tĩnh. Nếu không…cũng sẽ không bày khuôn mặt không thích này ra.
Giọng nói của Trang Thâm từ bên trong khẩu trang truyền đến, có chút buồn bực: “Không cần thiết.”
Cậu đến đây để thi đấu thể thao điện tử, không cần thiết phải dựa vào khuôn mặt để hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Thẩm Văn nhìn thoáng qua phía bên ngoài.
Các cô gái thấy xe bọn họ lái vào bên trong, còn đứng ở bên đường hưng phấn hét lên.
Đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy cái bóng của xe, các cô gái mới từ từ bình tĩnh lại cùng những người bên cạnh bàn tán.
“Người ngồi bên cạnh Bạch Thần là ai vậy? Sao tớ chưa thấy bao giờ?”
“Hình như không phải thành viên trong chiến đội. Nhưng mà có thể ngồi cạnh Bạch Thần thì chắc chắn người này cũng phải có quan hệ gì đó với chiến đội?”
“Hơn nữa có thể ngồi bên cạnh Bạch Thần thì quan hệ chắc cũng rất tốt. Tớ nhìn thoáng qua từ xa, có cảm giác dáng dấp của người này cũng rất đẹp…”
“Không biết vì sao trong đầu tớ lại hiện lên tên W.”
“Tớ cũng có cảm giác này! W lợi hại như vậy rất có thể là người hậu cần.”
Trong khán phòng, Lệ Hoằng cùng mấy bạn học ngồi cùng nhau.
Đàn em ngồi bên cạnh hỏi hắn: “Anh Hoằng, nãy anh nói với mấy người kia cái gì vậy? Trang Thâm làm gì anh?”
Hiện tại tâm trạng của Lệ Hoằng không được tốt, một đường đè nặng cơn giận trong lòng.
Vốn dĩ hắn ta dựa vào quan hêj mới có thể lấy mấy tấm vẻ để phát miễn trong nhóm. Nhưng đảo mắt không nghĩ đến một sau lại có một Trang Thâm không biết từ nơi nào lấy được mười chiếc vé, trực tiếp đánh hắn bay xuống dưới.
Hơn nữa đối phương hoàn toàn không lên tiếng, phát trong nhóm hay gì gì đó đều chỉ có Tưởng Hoài.
Lúc vào cửa ngẫu nhiên gặp được Tưởng Hoài, hắn ta muốn nhân cơ hội để nghe xem rốt cuộc Trang Thâm dùng thủ đoạn gì để có thể lấy được nhiều vé cùng một luc như vậy.
Không nghĩ đến người này căn bản không đến.
Lệ Hoằng cau mày, giuễ cợt nói: “Không có gì, Trang Thâm chỉ là một thằng lớp 11 không có bản lĩnh gì, Cậu ta chỉ thích hợp làm một con rùa núp phía sau.”
Hắn biết chuyện chửi bới lớp 11-10 trong nhóm lớn Trang Thâm chắc chắn đã biết rồi. Nếu không…cũng không để Tưởng Hoài đi ra tát thẳng vào mặt hắn ta như vậy.
Cầm nhiều vé trên tay còn chẳng dám xuất hiện, bản lĩnh cùng hắn nói chuyện cũng chẳng có?
Lệ Hoằng nhìn về phía trước mặt, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng mấy người Tưởng Hoài đang nghiên đầu nói chuyện trên đời dưới đất.
Hàng của bọn họ so với vị trí hắn đang ngồi còn hoàn hảo hơn.
Lệ Hoằng tức giận dời ánh mắt đi, người dẫn chươg trình bắt đầu giới thiệu luật thi đấu của cuộc thi.
Cuộc so tài đầu tiên WZQ lên sân khấu.
“Lần này đây chiến đội WZQ đã tiến hành điều chỉnh thành viên. Nhưng thành viên mới gia nhập lần này không hề xa lạ gì với chúng ta cả…Cậu ấy đã từng thay thế một thành viên của WZQ, cùng lấy được thành tích ưu tú về tay. Nào chúng ta cùng nhau hướng về phía màn hình lớn…”
Lệ Hoằng tùy ý nhìn thoáng qua màn hình lớn, biểu cảm không để ý đột nhiên thay đổi.
T
rên màn hình với, ngoại trừ thành viên WZQ mà tất cả mọi người đều quen thuộc. Còn thêm một người nữa.
Mà người này Lệ Hoằng cũng rất quen thuộc.
Hai mắt Lệ Hoằng chợt mở to.
Tại sao lại có thể là Trang Thâm?
Bạn học ngồi bên cạnh hắn kỳ lạ nói: “Thành viên mới kia…Sao nhìn giống như người của trường chúng ta…?”
Thấy được sắc mặt đen xì của Lệ Hoằng, y lập tức sợ hãi ngậm miệng.
Trang Thâm rất nổi tiếng trong trường học của bọn họ. Tùy tiện lướt diễn đàn cũng có thể nhìn thấy một đống ảnh chụp.
Do dù là họ tên hay khuôn mặt đều không khó nhận ra.
Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Đôi mặt Lệ Hoằng trợn tròn. Hắn ta cùng Trang Thâm gặp mặt rất nhiều lần. so với người khác hắn càng biết rõ đây có phải Trang Thâm hay không.
Đối với cái người lúc nào cũng chỉ có khuôn mặt lạnh lùng, phảng phất giống như cái gì cũng không thể đọng lại trong mắt ấy. Ngay đến khi chỉ có cái bóng thôi hắn ta cũng nhớ.
Mấy bạn học ngồi bên cạnh cũng nhớ đến nhân vật nổi tiếng trong trường học này, nhỏ giọng bàn tán: “Là Trang Thâm? Cậu ấy sao lại vào chiến đội WZQ.”
“Nhưng mà trước không phải cậu ta chơi game thấy anh Hoằng à? Kỹ thuật rất tôt, khả năng vì vậy mới được chiến đội kéo vào.”
“Ngày hôm nay tao mới biết, cậu ta lợi hại đến như vậy.”
Sắc mắt Lệ Hoằng càng nghe càng đen, cơn giận xông thẳng đến điinhr đầu. Giận dữ đến nỗi đau cả đầu.
Chuyện này từ khi nào rồi còn lôi ra nói?
Hơn nữa mấy người này rõ ràng hắn đưa sang đây xem thi đấu. Hiện tại vậy mà còn trái phải đạp hắn, ngồi bên cạnh ao ước tán thưởng Trang Thâm.
Lệ Hoằng đè nặng giọng nói xuống, không kiềm chế được cơn giận: “Câm miệng, không muốn xem thì cút cho tao! Hiện tại nói nữa thì đem vé trả lại cho tao, đi ra ngoài!”
Bên cạnh còn đang hưng phấn bàn tán thấy người giận thì không dám nói gì, xôn xao dừng lại. Nhưng con mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía màn hình.
Cái người tên Trang Thâm này nói tiếp thì rất thần kỳ, đến trường học thì mang đến đến gió lớn. Nếu không phải truyền kỳ Thẩm Văn quá mạnh thì chức vị giáo bá nhất nhất sẽ thuộc về cậu.
Đánh nhau giỏi, thành tích cũng tốt. Hiện tại lại ngồi trong chiến đội nổi tiếng toàn quốc, thay thế đại thần thi đấu thể thao điện tử?
Người này rốt cuộc là cái giống gì?
Lệ Hoằng vốn cho là hâm dọa một chút thì có thể kết thúc loại hành hạ này, không nghĩ đến phía sau vẫn còn.
Lần này Trang Thâm không mang bắt cứ thứ gì trên mặt, gương mặt hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Thời khắc mà cậu xuất hiện trong khán phòng bất giác bộc phát ra những tiếng hét chói tai điên cuồng. Toàn bộ hội trường triệt để tràn ngập tiếng hét của các cô gái.
“Bạch Thân–!”
“A a a a a nam thần của em! Anh rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt rạng rỡ rồi!”
“Bạch Thần xông lên cho em!”
Xung quanh tất cả đều cổ vũ vì cậu, ngay cả những fan hâm mô của Liên Gia Ngôn cũng bị thanh thế này che mất.
Mặc dù có một ít là nhan không, nhưng nhiều người vẫn bị kỹ thuật của cậu làm cho chết phục.
Lệ Hoằng tuy là biết trong WZQ có người như vậy. Nhưng cũng giống như mọi người không rõ người kia có dáng vẻ ra sao.
Bây giờ biết người bí ẩn kia là Trang Thâm, thật sự một giết mình một dao làm cho thời gian quay trở về lúc vào cửa khi này.
không phải, hắn cũng không cần tốn giá cao để mua vé. Hiện tại có muốn hay không cùng phải xem hết trận thi đấu này. Đơn giản giống như tự mang đá đập vào chân mình.
Lần này không chỉ có Liên Gia Ngôn thi đấu mà có cả Trang Thâm nhưng chiến đội khác không có bất kỳ phần thắng nào, hoàn toàn bị bọn họ áp lên mặt đất ma sát.
Nhất là lúc chiếu đến hình ảnh của Trang Thâm, các cô gái trên khán đài đều hét lên.
Trang Thâm đeo tai nghe hết sức chăm chú, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn nhìn. Không ai có thể nhịn được mà rời khỏi khuôn mặt cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp, sắc bén. Làn da trắng gần như trong suốt.
Hết lần này đến này đến lần khác, người như vậy ở bên trong game giết người quả quyết. Kỹ thuật xao siêu khiến người khác không nhìn ra được cậu ra tay như thế nào.
Đến khi thi đấu kết thúc, Trang Thâm tháo tai nghe xuống đứng lên. Trong tiếng hét của mọi người mà nhàn nhạt đi về phía hậu trường.
Giống như cậu nói, chỉ là đến thi đấu thể thao điện tử.
Ký giả đến phỏng vấn lập tực đi theo. Trước đây bọn họ chủ yếu là đi phía sau Liên Gia Ngôn, hiện tại bắt được lưu lượng chỉ nhìn Trang Thâm.
“Bạch Thần! Chờ một chút, chúng ta còn phỏng vấn…” Ký giả chạy đến muốn bắt lấy cậu.
Thẩm Văn chờ cậu qua đây, dung tay chặn ở phía sau cậu: “Thật ngại quá, có vấn đề gì chờ chúng tôi nghỉ ngơi sau đó hãy hỏi.”
Thẩm Văn cố gắng trả lời lễ phép. Hơn nữa khuôn mặt của Trang Thâm cũng không muốn phỏng vấn, cậu chỉ muốn lặng lẽ tìm một chỗ nào đó. Ký giả chỉ có thể lùi về sau, chờ đợi bên ngoài.
Bọn họ hiện tại thật sự cần nghỉ ngơi.
Trang Thâm tiến vào phòng nghỉ, giơ tay xoa xoa điểm giữa hai lông mày.
“Mệt?”
Thẩm Văn rũ mắt, giọng nói dịu lại nghe rất thoải mái. Hương thơm bạc hà lại gần, sự tức giận dưới đáy lòng Trang Thâm cùng dần biến mất.
Trang Thâm qua loa đáp: “Không có, khi nãy có hơi ồn.”
Thẩm Văn nở nụ cười: “Em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tiếng hét về sau chói tai, chỉ sợ ngày một nhiều.”
Trang Thâm ngồi trên ghế, khẽ gật đầu một cái.
Mấy đội viên khác cũng xôn xao ngồi xuống nghỉ ngơi, còn đang thảo luận tháo tác khi nãy ở trên sân thi đấu.
Liên Gia Ngôn đưa cho hai người hai bình nước: “Tối nay chúng ta định xong sẽ ra ngoài hát, các cậu có đi không?”
Tuy nói Liên Gia Ngôn cũng thích yên tĩnh, nhưng mà không có như Trang Thâm ngại ồn ào. Giống như cũng đồng đội đi rống cả đêm cũng được.
“Bọn họ có thể có chút ồn ào, nếu như em không chịu được thì có thể xin nghỉ. Muốn gì cũng được.”
Trang Thâm đáp: “Vậy, buổi tối tôi nhìn xem.”
Điện thoại đúng lúc sáng lên, Trang Thâm nhìn thấy tin nhắn chúng mừng của Hách Chỉ gửi đến.
Hách Chỉ vẫn luôn xem livestream, xem xong lập tức gửi cho cậu một tin nhắn chúc mừng. Trang Thâm nhìn lướt qua, nhàn nhạt đáp lại: [ Cảm ơn. ]
Hách Chỉ lập tức hỏi: [ Anh, hôm nay anh còn huấn luyện không? Em vừa nói chuyện này với mẹ, mẹ muốn gọi anh đến ăn. ]
Trang Thâm suy nghĩ giữa đi hát cùng về nhà ăn cơm, rất nhanh đã quyết định: [ Anh về nhà em.]
Hách Chỉ vui vẻ nói: [ Đươc được, em bảo mẹ làm thêm mấy món! ]
Trang Thâm nhìn về phía Thẩm Văn đứng bên cạnh cậu, suy nghĩ vài giây mới hỏi: “Anh có muốn cùng em đi ăn tối không?”
Thẩm Văn cong môi đáp: “Đi, chúng ta rất lâu không đi ăn cơm riêng rồi.”
Không nghĩ đến Trang Thâm từ chối cùng chiến đội tụ họp để cùng anh cùng nhau đi ra ngoài ăn.
Trang Thâm: “Không phải riêng.”
Khóe miệng Thẩm Văn cong lên lại hơi hạ xuống: “Hửm?”
“Em đi về về nhà mợ em ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?” Trang Thâm nâng mắt nhìn hắn, trực tiếp hỏi.
Những lời này rơi xuống khóe miệng của Thẩm Văn lại cong hơn khi nãy.
“Anh đi có thích hợp không?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng trong giọng nói khó trách khỏi có chút đắc ý.
Một người lạnh lùng như Trang Thâm vậy mà lại mời anh cùng nhau ăn cơm tối với người nhà.
Anh nhớ rõ, mẹ của Trang Thâm qua đời. Cuộc họp phụ huynh trước cũng là do mợ của cậu đi họp hộ. Rõ ràng quan hệ của bọn họ rất thân thiết.
Trang Thâm thản nhiên đáp: “Anh muốn đến thì đến, không đi thì không đi.”
Dường như mời môt người về nhà ăn hơm là một chuyện không được bình thường.
Trong ánh mắt của Thẩm Văn nhiễm ý cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp đái: “Đi, tối này cùng em về.”
Trang Thâm thấy anh đồng ý, mở điện thoại ra nói với mợ Hách thêm một câu. Dắt bạn học đến ăn cơm.
Vừa mới gửi tin nhắn đi, Thẩm Văn đứng bên cạnh cậu đột nhiên nói: “Tôi với em cùng nhau về nhà ăn, có tính là…”
Anh dừng lại, đuôi mắt khẽ nhếch lên. Tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía Trang Thâm, giống như đang chờ cậu nói tiếp.
Trang Thâm không nhận được tín hiệu anh muốn truyền đạt, trong mặt đều là nghi hoặc: “Cái gì?”
Thẩm Văn cúi người xuống, ghé vào lỗ tai cậu. Thấp giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy hỏi:
“Có tính là gặp phụ huynh?”