Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 114
Edit: Lũy Niên
Nhưng ngày thứ hai đến hội trường, Trang Thâm vẫn không mặc lễ phục mà anh chuẩn bị.
Cậu chỉ lên nhận phần thưởng, cũng không đi lên thảm đỏ. Không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Trang Thâm vẫn chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, khoác bên ngoài một chiếc áo lông trắng nhìn giản dị không màu mè cũng không logo rồi đi ra cửa.
Thẩm Văn cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Bình thường mới là đẹp. Không cần hóa thân hoa lệ, Trang Thâm cũng có thể trổ hết tài năng.
Yêu cầu phong cách của Trang Thâm luôn tiết kiệm, chỉ cần thoải mái thì vẫn nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Cuộc thi mỹ thuật Lục Giang lần này được mỹ thuật Giang thành cùng hợp tác với viện bảo tàng tổ chức, những người dự đều được phát một tấm vé đi thăm quan viện bảo tàng. Nhưng chỉ được quan sát miễn phí tại khu vực cung cấp, những chỗ khác thì mất phí. Xem như là một cách để hấp dẫn người xem.
Sau khi vào bên trong, Trang Thâm đi đến vị trí của mình. Ở bên trên hàng đầu tiên trong khán phòng có môt số lãnh đạo cùng với những người bậc thầy lát nữa trao giải. Cậu ngồi ở hàng thứ hai, chỗ ngồi gần phía bên ngoài. Vị trí của Thẩm Văn nằm ở hàng thứ chín.
Cửa chính, Trịnh Húc theo dòng người tiến vào. Gần như dùng ánh mắt đầu tiên để tìm chỗ Trang Thâm ngồi.
Lần là khen thưởng xuất sắc, Trịnh Húc không có cơ hội lên sàn. Vị trí của hắn ta ở hàng thứ tư.
Bước chân tiến vào bên trong chợt dừng lại, không thể tưởng tượng nổi đứng im tại cửa. Khuôn mặt vừa khiếp sợ vừa hoài nghi.
Rõ ràng hắn ta đã gửi bản vẻ của Trang Thâm cùng với Ẩn Danh qua cho Khâu Lăng. Theo lẽ thường mà nói thì Khâu Lăng nhất định sẽ nhìn ra được Trang Thâm đang sao chép. Với chuyện xâm phạm bản quyền như vậy, y nhất định sẽ không cho phép bản thân học sinh mà mình giúp đỡ qua đây nhận thưởng.
Hình tượng của Khâu Lăng luôn là một thầy giáo phân biệt đúng sai rõ ràng, đáng ra sau đó sẽ sửa lại thứ hạng của Trang Thâm sau khi biết sự thật. Cũng sẽ công bố hành vi của Trang Thâm.
Vì sao Trang Thâm còn ngồi ở đây?
Trịnh Húc đi đến bên cạnh cậu, bình tĩnh lên tiếng: “Cậu còn dám đến đây? Cậu không phải còn muốn đi đến đây nhận thưởng chứ?”
Trang Thâm nâng mắt, kỳ lạ nhìn hắn: “Vì sao tôi không dám đến đây?”
“Cậu đừng cho là tôi không biết! Kỳ thi cậu vẽ bức tranh kia! Bức tranh kia thời gian trước được trưng bày ở triển lãm là bức ký họa chưa hoàn thành của Ẩn Danh! Cậu cho rằng chỉ thêm màu sắc có thể biến nó thành của riêng mình sao?”
Xung quanh có người đi đến, Trịnh Húc đứng trên cao nhìn xuống cậu. Trên mặt đều là vẻ cao cao tại thượng, xem thường cùng sự chán ghét được biểu hiện rõ ràng, hắn chỉ trích: “Loại người như cậu, căn bản không xứng ngồi ở chỗ này!”
Trang Thâm: “…”
Trang Thâm vốn không muốn để ý đến hắn, nhìn hắn kích động như vậy nên nhàn nhạt đáp lại một câu: “Cậu nói mấy bức tranh kia đều là tác giả Ẩn Danh vẽ? Đều là do tôi vẽ.”
Sắc mặt Trịnh Húc thay đổi một trận, nhíu mày lại nhịn không được bật cười: “Còn tất cả đều cho cậu vẽ? Da mặt cậu cũng không cần phải dày như vậy chứ? Cậu vẽ cũng không tệ ắm nhưng muốn leo lên bắp đùi của Ẩn Danh thì thôi đi. Dạng như cậu được bao nhiêu điểm trong lòng cũng không rõ?”
Nếu Trang Thâm thật sự là Ẩn Danh, vậy thì tại sao lúc ở trong phòng vẽ cậu một câu cũng không nói?
Hắn không tin một người có thể bán được một bức tranh hơn mười triệu lại luôn im lặng, không nói tiếng nào ngồi vẽ ở một góc cả.
Người bình thường có cái danh hiệu cũng đã sớm truyền khắp toàn bộ giới mỹ thuật này rồi.
Trịnh Húc châm chọc nói: “Nếu như cậu là Ẩn Danh, thì tôi đấy là Da Vinci chuyển thế.”
Trang Thâm mặt không đổi quay đầu lại.
Trịnh Húc có phải Da Vinci chuyển thế hay không thì cậu không biết, nhưng cậu thật sự là Ẩn Danh.
Lời cậu nói đều là thật, nhưng đối phương không tin thì cũng chẳng liên quan đến cậu.
Trịnh Húc nhìn cậu lại muốn nói dối để qua cửa, tức giận không chịu được.
Nếu như muốn hắn ta ngồi dưới nhìn Trang Thâm lên nhận thường, đơn giản đó chính là được nhục mạ ánh mắt của hắn!
Trịnh Húc nghi ngờ hôm qua Khâu Lăng không nhận được email mà hắn gửi. Hắn đi đến trong góc, mở điện thoại lên gọi điện thẳng cho Khâu Lăng.
Buổi lễ trao giải bắt đầu, người dẫn chương trình lên nói lời dạo đầu. Lại nói về lịch sử của các năm của giải đấu, thuận tiện giới thiệu một chút về viện bảo tàng mỹ thuật nên lời nói đầu có hơi dài.
Trang Thâm không có việc gì cúi đầu nhìn qua điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Khâu Lăng gửi cho cậu.
[ Thầy có chút chuyện cần xử lý, không qua chúc mừng em được. Bây giờ đang xem live trên mạng, chờ em lên sân khấu nhận thưởng. ]
Mà trên sân khấu lời nói đầu cũng đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình với tình cảm mãnh liệt mêng mông bắt đầu giới thiệu về cuộc thi mỹ thuật.
Trịnh Húc biết Khâu Lăng ở phòng làm việc, tài xế phòng nhanh đưa hắn đến. Không ngừng chân đẩy cửa bước vào.
“Thầy Khâu, thầy bận việc sao? Em có chuyện khẩn cấp đến tìm thầy!”
Khâu Lăng từ trong laptop ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn sau đó mới hỏi: “Sao vậy?”
Y đeo tai nghe bluetooth, con mắt nhìn vào màn ảnh. Một tay vuốt ve chén trà nóng bằng sứ, lực chú ý hơn nửa đều đặt trên màn ảnh.
Trịnh Húc trịnh trọng đưa điện thoại của mình ra, mở email ngày hôm qua nói: “Ngày hôm qua em có gửi cho ngài một email, ngài không thấy đúng không? Em hy vọng ngài hãy xem thật kỹ, bức tranh mà Trang Thâm vẽ trong cuộc thi này hoàn toàn dựa theo tác phẩm của Ẩn Danh vẽ lên!”
Khâu Lăng nghe được hắn nói tên của Trang Thâm, biểu cảm khẽ biến, nhíu nhíu mãy.
Trịnh Húc thấy y giao động, vội vàng nói: “Thầy, ngài từng nói việc vẽ tranh cũng phải phân rõ dựa học tập cùng giới hạn tham khảo. Trang Thâm rõ ràng không nghe theo ý của ngài nói. Hoàn toàn đem bản vẽ của người khác sao chép lại! Tuy là cậu ta trau chuốt vẽ thật sự không tệ, nhưng nội dung cốt lõi nhất cơ bản khong phải của cậu ta, cậu ta thật sự quá phận!”
Khuôn mặt Khâu Lăng hơi trầm xuống, y nhấp một ly trà nóng. Như bình thường, trầm giọng nói: “Chuyện này, em đã hỏi qua Trang Thâm chưa?”
Trịnh Húc nghĩ đến Trang Thâm nói Ẩn Danh là mình, nhịn không được cười xùy một tiếng: “Em hỏi, cậu ta thật sự không có chút liêm sỉ nào! Cậu ta còn nói Ẩn Danh là cậu ta! Thầy, trước đây em không biết cậu ta là người như thế nào. Nhưng ngày hôm nay, cậu ta vì vẻ vang mà ngay cả lời như vậy cũng nói cho được. Ngài nhất định có thể thấy rõ được cách làm người của cậu ta!
Khâu Lăng nhìn khuôn mặt không tin của Trịnh Húc, bên trong còn mang theo sự châm chọc cùng đắc ý, thở dài.
Y không có nói Trang Thâm mà hỏi ngược lại hắn: “Cho nên em hoàn toàn không để cho em ấy chứng minh bản thân, mà trực tiếp phủ định lời của em ấy?”
Trịnh Húc cảm thấy với cơ hội này Khâu Lăng sẽ nhìn mình bằng con mắt khác sư, nói không chừng sẽ nhận hắn làm trò.
Không nghĩ đến Khâu Lăng lại chất vấn ngược lại hắn, Trịnh Húc cảm thấy kỳ lạ nói: “Nếu không…thì sao? Cậu ta tại sao có thể là Ẩn Danh? Tại sao là cậu ta…”
Ánh mắt Khâu Lăng rời khỏi laptop, chậm rãi nói: “Trịnh Húc, Trang Thâm có chỗ nào không tốt? Trước đây khi các em vào hiệp hội mỹ thuật để tập luyện tôi cũng đã nói rồi. Mọi người là một tập thể, không nên đố kỵ, ngờ vực không căn cứ, có thành kiến với người khác. Chỉ đơn thuần là một học viên vẽ, lời nói của tôi em căn bản không có để ở trong lòng!”
Khâu Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc, chân mày Trịnh Húc giật lên. Một cảm giác bất thường xông lên đầu.
“Thầy, ý của ngài là gì? Em chỉ không muốn Trang Thâm hưởng danh tiếng từ thành quả của người khác.”
Khâu Lăng tháo tai nghe xuống, xoay nghiêng laptop sang một bên. Phóng to màn hình nói: “Tự em xem đi.”
Trên màn hính chính là live của lễ trao giải.
Trịnh Húc nhìn chằm chằm vào màn ảnh, nghe người dẫn chương trình đọc rõ ràng từng chữ chúc mừng. Còn người khẽ run lên, thậm chí lòng bàn chân còn có chút mềm.
“Chuyện này…điều này sao có thế?” Trịnh Húc suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình, âm thanh run rẩy.
Cho nên từ trước tới giờ đều là hắn ta nhận sai?
Khâu Lăng lắc đầu nói: “Em đi ra ngoài đi, ngẫm lại xem chuyện này có sai hay không. Ngày hôm này tôi nói với em những gì.”
Nếu như trước đây Khâu Lăng đối với hắn ta như đối với người những khác khác, bình thường như nhau. Thì giờ đây y không hề muốn nhìn thấy hắn ta, đáy mắt đều là sự thất vọng.
Khuôn mặt Trịnh Húc trắng bệch, cơ thể như bị tạt một chậu nước lạnh. Lạnh từ đầu đến chân.
Đại não hắn ta hỗn độn, ngón tay run rẩy.
Bởi vì nghi ngờ không đúng mà ngay cả Khâu Lăng cũng thất vọng với hắn ta.
Trịnh Húc nghe được giọng nói vui vẻ truyền đến từ máy tính, hắn ta chỉ cảm thấy khó thở.
Bên trong hội trường trao giải.
Người dẫn chương trình vẫn còn đang giới thiệu y nghĩa chính của cuộc thi, Trang Thâm buồn chán thì chợt bên cạnh rơi xuống một cái bóng.
Thẩm Văn đi đến bên cạnh cậu, thấy cậu nhìn mình. Khóe miệng nhịn được được cong lên một nụ cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Nếu đến gần nhìn em nhận thưởng.”
Tay anh rũ xuống, nhẹ nhàng đụng vào đầu ngón tay của Trang Thâm.
Trong sự mờ mịt, hai người tới gần nhau. Tất cả mọi người đều nhìn về phía sân khấu, không ai chú ý đến sự mờ ám của bọn họ.
Thẩm Văn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nắm lấy bàn tay cậu, thấp giọng nói: “Chờ một lát nữa đừng rời đi vội, anh chuẩn bị tìm người hỏi phương thức liên lạc với Thẩm Văn.”
Trang Thâm trầm mặc một chút hỏi: “Anh tìm cậu ta có việc?”
“Em không phải thích tranh của cậu ấy sao? Anh muốn hỏi bản vẽ của cậu ấy.” Thẩm Văn không để ý đám: “Đến lúc đó hai người có thể kết bạn, trao đổi với nhau một chút.”
“Sau đó dùng mười triệu để mua tranh của cậu ta?” Trang Thâm
“Mặc kệ mấy triệu, em thích là được rồi.” Thẩm Văn nở nụ cười nhàn nhã: “Ngược lại cậu ấy không bán thì anh tăng giá, cơ bản không biết ai đứng sau mua đâu. Em yên tâm.”
Trang Thâm: “…”
Thật đúng là người ngốc nhiều tiền.
“Anh không cần bỏ tiền ra cũng có thể lấy được tranh của cậu ta.” Trang Thâm im lặng một lát mới trả lời.
Thẩm Văn nhìn cậu, giọng nói lười biếng: “Lẽ nào hai người biết nhau?”
Người dẫn chương trinh cất giọng nói: “…Lần này tại cuộc thi cúp vàng thuộc về Trang Thâm!”
Thẩm Văn cũng nâng mắt nhìn về phía trên sân khấu, cười buông tay cậu ta. Nhích lại gần bên cạnh: “Đi lên nhận thưởng trước.”
Trang Thâm chi có thể nói: “Xuống sẽ nói với anh.”
Ánh đèn trên sân khấu rực rỡ chói mắt, bóng lưng Trang Thâm gầy nhưng cao ngất. Giống như một cơn gió mạnh cũng không thổi ngã được tiểu bạch dương. Giá trị dựa vào thực lực.
Bạn nhỏ ngồi cùng bàn với anh ngày càng ưu tú, nhưng chí ít anh có thể vung tiền như rác mua cho bạn trai nhỏ những bức tranh cậu thích. Đang suy nghĩ, Thẩm Văn nghe được người dẫn chương trình nói tiếp:
“Trang Thâm từng xuât hiện ở giới mỹ thuật với cái tên Ẩn Danh, tác phẩm tiêu biểu [ Hoang ],[ Ghế Trống ]…”
“…”
Nụ cười trên mặt của Thẩm Văn phai nhạt.
Khuôn mặt của Trang Thâm trầm tĩnh, không chút rung động đi đến trước bục nhận giải.
Người dẫn chương trình nở nụ cười, so sánh với cậu thì càng giống như y mới là người đoạt giải: “Xin mời thầy Lâm Khâm đến từ hiệp hội mỹ thuật Giang Thành tiến lên sân khấu trao cúp vàng!”
Thầy Lâm nhận cúp từ khay được lót vải nhung đỏ trên tay của nhân viên công tác, cười cười nói với Trang Thâm: “Hậu sinh khả úy.*”
*kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh
Trang Thâm nhận lấy: “Cảm ơn thầy.”
Thầy Lâm gật đầu, hài lòng nhìn cậu.
Trang Thâm cầm cúp, đợi người bên dưới chụp hình xong. Nhìn xuỗng chỗ ngồi bên cạnh mình.
Thẩm Văn nửa dựa vào tưởng, thấy cậu nhỉn qua khóe môi cong cong lên.
Anh mới vừa nói cái gì?
Trước mặt Trang Thâm nói muốn mua bức tranh cậu vẽ, còn thậm chí hào phòng bỏ tiền cho Ẩn Danh. Mặc kệ bao nhiêu nhất định phải mua được tranh người đó vẽ.
Nói đến đây, anh nhớ đến hội đấu giá ngày trước. Bởi vì Trang Thâm nhìn thêm một cái mà anh bỏ mười triệu để mua về. Cũng chính là xuất phát từ Trang Thâm.
Ở phía sau triển lãm tranh dùng mười triệu để cướp tranh từ tay người khác về cũng là anh.
Cũng có khó trách biểu cảm của Trang Thâm khi đó không đúng lại, trên mặt như có nhiều điều muốn nói nhưng lại thôi.
Mặc cho người nào biết tranh mình vẽ được người mình quen dùng giá trên trời để mua, biểu cảm cũng không đúng lắm.
Thời khắc này, Thẩm Văn không biết nên lộ ra biểu cảm gì.
……….
Leonardo Da Vinci, tên khai sinh là Leonardo di ser Piero da Vinci, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà phát minh và triết học tự nhiên người Ý. Ông được coi là thiên tài toàn năng nhất lịch sử nhân loại. Ông là tác giả của những bức hoạ nổi tiếng như bức Mona Lisa, bức Bữa ăn tối cuối cùng.
Tư liệu được lấy từ wikipedia