Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 102


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 102

Edit: Lũy Niên

Anh đặt sách xuống dưới bàn chỉ cầm tờ giấy rơi ra kia lên xem, nhìn rất nhanh những câu chữ được viết bên trên.

“Bạn ngồi cùng bàn, Trang Thâm hạng nhất?” Những đốt ngón tay của Thẩm Văn vừa thon vừa dài lại còn sạch sẽ, cầm một tờ giấy thôi cũng như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật, anh chậm rãi đọc tên phía trên mặt giấy: “SHEN, người đứng đầu app luyện tập. Là em?”

Ánh đèn phòng chiếu sáng, anh nghĩ đến cái tên đã bắt đầu cho mọi chuyện.

Vì để tra ra kẻ đứng sau cái tên cố ý khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ đó là anh. Cuối cùng thì máy tính bị xâm nhập, suýt nữa thì phải vứt đi. Còn phải mất rất nhiều sức mới sửa xong.

Kết quả thì, cho đến bây giờ anh vẫn chưa tra được kẻ phía sau.

Trang Thâm ngước mắt lên, không chút gì gọi là gợn sóng đáp: “Là em.”

“Anh nhớ lúc đó trong trường có lời đồn người này là anh, em cũng chưa từng làm sáng tỏ nó.” Thẩm Văn rũ mắt, hỏi cậu.

Trang Thâm lời ít ý nhiều đáp lại: “Không cần thiết.”

Đúng là không cần thiết, dù gì mọi người cũng không phải nói đến cậu.

Trang Thâm nghĩ đến chuyện gì đó, nói tiếp: “Lúc ấy có rất nhiều người biết thông tin của em, em không muốn bị thịt. Cho nên tìm Tiết Trì Mặc nhờ cậu ấy giúp làm loạn.”

Những lời Thẩm Văn muốn nói nhất thời cắm cọc ở cổ họng.

Đôi mắt màu trà của Trang Thâm nhìn anh, bình tĩnh nói: “Thật ra vẫn có người muốn tra ra em.”

Thẩm Văn: “…”

“Trước giờ vẫn luôn có cậu ấy hỗ trợ, nếu không…thông tin của em có khả năng bị lộ.” Trang Thâm cảm thấy việc mình làm lần trước hoàn toàn chính xác.

Đối phương bị Tiết Trì Mặc tấn công, cậu hoàn toàn chẳng có điểm gì đồng tĩnh.

Vô duyên vô cớ dùng thủ đoạn phi pháp để điều tra cậu, bị tấn công cũng là đáng.

Thẩm Văn: “…”

Đương nhiên anh không thể nào nói rằng anh cho rằng cố người cố ý giả trang thành anh để thu hút sự chú ý của người khác cho nên mới muốn đi điều tra cậu.

Trang Thâm thuận miệng hỏi một câu: “Chuyện này chắc không mang đến phiền phức cho anh đâu ha?”
Dù sao thì mọi người lúc đó chỉ suy đoán là Thẩm Văn, cũng không có thông tin đầy đủ để xác nhận. Hơn nữa cứ coi như tất cả mọi người đều nghĩ người kia là Thẩm Văn đi chăng nữa thì cũng làm gì có ai dám đi nói chuyện với anh.

“Không phiền phức.” Thẩm Văn đặt giấy chứng nhận ở trên bàn, nói: “Cách làm của em rất đúng.”

Anh bị bay mất một cái để ghi chép thôi, không đáng để nói với Trang Thâm. Thật sự lãng phí sức lực.


Nhưng chuyện Thẩm Văn quan tâm đến lại là một chuyện khác: “Hiện tại là vòng đấu loại, bao giờ thì phải thi đấu tiếp?”

Trang Thâm không quá quan tâm đáp: “Nghỉ đông đến Kinh Thành để tham gia doanh trại mùa đông.”

Ánh mắt Thẩm Văn rơi vào tờ giấy khen, chỉ chốc lát rồi rời đi.

Nếu như cậu đến tham gia vào doanh trại mùa đông, thì bọn họ sẽ không có thời gian bên nhau vào kỳ nghỉ đông. Còn có trước đây cũng đã nói, qua tết chiến đội sẽ đi huấn luyện nên cũng muốn đi theo.

Thẩm Văn: “Đến Kinh Thành cũng được, anh có thể đến tìm em.”

“Em không tính đến đó.” Trang Thâm không suy nghĩ mà bác bỏ, cậu nói thẳng: “Phiền phức, không muốn tham gia vào doanh trại mùa đông. Hết tết em sẽ đi huấn luyện với chiến đội luôn.”

Thẩm Văn không nói gì, đối với những chuyện như thế này anh cũng không can thiệp vào quyết định của đối phương. Hơn nữa, thực lực của Trang Thâm không cần dựa vào thi đấu hay những chuyện như vậy để chứng minh.

Cậu cho dù có dùng cách gì cũng có thể lấy được thứ mình muốn.

………………………………………

Nhiệt độ không khí ngày càng thấp, rốt cuộc thì trường học cũng phải mở điều hòa.

Tất cả cửa sổ đều đóng kín không để gió lùa vào, nhiệt độ phòng cũng trở lên hơi nóng.

Ngồi bên dưới học sinh ai cũng đều buồn ngủ, không ít người ngồi thẫn thờ.

Từ Học Hải buông giáo án xuống, đảo mắt nhìn học sinh trong phòng nở nụ cười, nâng giọng nói: “Kỳ thi cuối kỳ, trường học còn tổ chức một hoạt động toàn trường mang tính giải trí…”

Y vừa nói, những học sinh đã sớm biết thông tin này đều không nhịn được mà nhỏ tiếng thảo luận: “Nói là hoạt động thì là hoạt động, đâu cần phải thêm hai chữ giải trí đâu? Chỗ đấy mà giải trí hửm?”

Từ Học Hải nghe được tiếng trò chuyện bên dưới, cười híp mắt nói: “Nội dùng của hoạt động này chính là thi đấu giải bài tập. Hiện tại các em đều có thể đăng ký tham gia. Khi thi đấu, những người tham gia sẽ được tự động ghép cặp với nhau. Ở ngay sảnh thi đấu ngay trước mặt mọi người. Hơn nữa, những người đam xem cũng có thể đơn phương khiêu chiến với người tham gia thi đấu. Đương nhiện, đối với những học sinh giành được chiến thắng sẽ được nhà trường trao phần thưởng cùng rất chứng nhận.”

Học sinh phía dưới: “Ah–”

“Lúc nào có thể tan học chứ?”

“Có thể không đi không? Còn không bằng ngồi trong phòng học đọc tiểu thuyết.”

“Ngày hôm đó canteen có cái gì ăn không?”

Từ Học Hải nhìn học sinh của mình bàn tán ngày càng lớn, y cố gắng nở nụ cười ánh mắt đảo qua toàn bộ xung quanh lớp học, nhìn thẳng về phía cuối lớp: “Lần thi đấu này, trong lớp chúng ta có mấy bạn có thể chuẩn bị sẵn sàng giành vinh quanh về cho lớp.”

Một số học sinh nhìn theo ánh mắt của y quay về phía sau, tất cả đều rất chỉnh tề rơi về phía góc lớp.

Người ngồi bên trong cùng đang chống cằm, không có việc gì mà ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt chỉ có một biểu cảm không quan tâm.

Người ngồi bên cạnh anh bị một đống sách che mất, hình như là đang ngủ.


Nói chung là hai cái vị này hoàn toàn không nghe y nói.

Khuôn mặt Từ Học Hải dịu dàng, nhìn về phía Trang Thâm nói: “Em bên cạnh gọi em ấy dậy. Tùy rằng mở điều hòa, nhưng không nên ngủ như vậy.”

Quả nhiên là không giống học tra. Ngủ không bị giáo viên trách mắng mà ngược lại rất dịu dàng.

Dưới có học sinh trực tiếp nói: “Thầy, tại sao Trang Thâm ngủ mà thầy không nói cậu ấy?”

Từ Học Hải giống như khi trả lời câu hỏi của học sinh thường ngày, dịu dàng nói: “Thầy không quản được em ấy/”

Bạn học nói: “Chuyện này không công bằng! Bọn em ngủ gật thầy không chỉ phê bình bọn em, mà còn giao thêm bài tập cho bọn em…”

Từ Học Hải nói trọng điểm: “Nếu như em có thể thi đuọc thành tích giống em ấy, thầy cũng không để ý đến em.”

Bạn học cùng lớp nghẹn: “,,,”

Từ Học Hải cười híp mắt: “Chỉ cần em đi học ngủ vẫn có thể thi được điểm cao, thầy nhất định sẽ mặc kệ em. Em cảm thấy cách của thầy thế nào?”

Bạn học: “,,,Được.”

Học sinh bên dưới thi nhau cười vang, phụ họa nói: “Vì để có thể ngủ một cách quanh minh chánh đại trên lớp em cũng phải học tập thật giỏi mới được. Tranh thủ kiểm tra được điểm cao!”

“Em cũng muốn ngủ mà không bị thầy mắng nữa, từ hôm nay trở đi em sẽ nâng thành tích lên.”

Từ Học Hải nghe lời của bọn họ mà chỉ biết lắc đầu cười cười.

Trong phòng trò chuyện ầm ĩ, nhưng y không ngăn cả. Chỉ đứng nhìn những gương mặt thanh xuân mang đầy vẻ hăng hái nhiệt huyết.

Thẩm Văn đưa tay vốn là muốn đẩy cậu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lộ ra của Trang Thâm tay lại dừng lại.

Khuôn mặt của Trang Thâm rất tinh tế, lông mi rũ xuống vừa mềm mại lại vừa cong. Đổ bóng xuống làn da mịn như tuyết trắng.

Tay của Thẩm Văn đổi hướng rơi lên trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa: “Dậy đi thôi.”

Trang Thâm nhíu mày, mở mắt.

Bởi vì nằm rất lâu nên gò má trên mặt đều trở lên hồng, khuôn mặt lạnh nhạt. Mặt không thay đổi mà ngồi dậy, hơi ngẩn người nhìn lên bục giảng không hề phản ứng.

Thẩm Văn nhìn chằm chằm vẻ mặt này của cậu, khóe miệng mang ý cười: “Thầy Từ nói em đừng ngủ trong phòng học, cẩn thận không bị cảm.”

Trang Thâm giơ tay sờ trán mình, hơi tỉnh táo lại: “Đã nghe.”


Từ Học Hải thấy cậu tỉnh lại, cười hỏi: “Bạn học Trang Thâm, đối với hoạt động làm bài do nhà trường tổ chức em…có gì muốn nói không?”

Trang Thâm: “?”

Cậu không nghe đầu cuối, còn đang hoang mang tay đã bị Thẩm Văn cầm lấy.

Trang Thâm nhìn anh một cái.

Khuôn mặt Thẩm Văn tự nhiên nhìn về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng bóp tay cậu như là một kiểu trấn an.

Dưới mí mắt của giáo viên mà làm ra chuyện này, ngay cả một chút chột dạ cũng không có.

Từ Học Hải nói tiếp: “Nếu như em không có ý kiến gì thì thầy đăng ký cho em, em lên sân khấu trước mặt mọi người thi đấu tốc độ làm bài với các bạn khác. Em không cần sợ, chỉ cần làm một chút là được rồi.”

Trang Thâm trước đây cũng đã nhìn thấy hoạt động làm bài trong nhóm nên gật đầu.

Lòng bàn tay bị đầu ngón ai đó cạ cạ đến ngứa, muốn hất tay ra. Thẩm Văn lại đan mười ngón tay hai người lại, nắm chặt xoa xoa tay cậu.

Từ Học Hải vô cùng hài lòng, ý cười càng sâu: “Vậy được rồi, em nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi. Nhưng tốt nhất đứng ngủ ở trong lớp. Nếu khó chịu thì tìm thầy xin giấy nghỉ phép về ký túc xá ngủ.”

Ở phía trước, Triệu Hiểu Hạ cất cái gương nhỏ đi, hai tay run rẩy mở diễn đàn. Trên mặt không che giấu được hưng phấn. vội vội vàng vàng mở topic.

[ Oa oa oa oa, khi nãy Trang Thâm ngủ, thầy bảo Thẩm Văn gọi cậu ấy dậy. Tôi không cẩn thận nhìn thấy, lúc mà Thẩm Văn đánh thức Trang Thâm vậy mà….]

Chủ top: [ Xoa xoa tóc cậu ấy! Xoa đầu! Không phải đẩy cánh tay! Cũng quá là ngọt ngào đi thôi! ]

1L: [ Phát điên! rwkk! ]

2L: [ Nam sinh dùng cách này để gọi người dậy, thật sự có cái gì đó không được đúng nha? ]

3L: [ Cho nên thầy cậu thấy thế nào? ]

4L: [ Ha ha ha ha ha, thầy của chúng tôi còn bảo Trang Thâm trở về ký túc xá, không quan tâm luôn! ]

5L: [ Thẩm lão đại thật dịu dàng mà QWQ Thật sự không dám giấu các cậu, tớ cũng không xoa đầu hoa khôi giảng đường! ]

6L: [ Tôi không chỉ muốn xoa tóc, tôi còn muốn bóp mặt cậu ấy! ]

7L: [ Nhưng mà Trang Thâm đã đồng ý với thầy sẽ đi tham gia hoạt động giải đề, các cậu đoán xem liệu cậu ấy có giải 1 bài trong một giây không?

8L: [ Cái gì? Cậu ấy tham gia? Vốn dĩ tôi muốn xin nghỉ không đi, không nghĩ đến cậu ấy lại đi! Tôi chuẩn bị xong rồi, camera nhất định sẽ mang theo! ]

Hoạt động giải đề này đối với Trang Thâm mà nói cũng chẳng khác gì việc giải đề hàng ngày, nên cậu không để trong lòng.

Phía sau, Từ Học Hải quan tâm gọi cậu đi ra nói chuyện: “Mấy ngày nay em cũng đã quen với app luyện tập rồi! Cũng chỉ là làm bài thi bình thường thôi, chỉ đơn giản là bài thi online nội dung cũng tương tự.”

Trang Thâm gật đầu: “Dạ.”

Từ Học Hải: “Em xếp hạng hai, không cần lo lắng. Quan sát bạn đầu thi đấu với anh chị khóa trên sẽ biết.”

Trang Thâm cảm thấy Từ Học Hải còn lo lắng hơn cậu.


Tuyển thủ đầu tiên lên sân, những người còn lại đều ngồi bên khu vực khán giả.

Những học sinh đều quen biết lẫn nhau, đều thuộc top 20. Mỗi lần thi đều người chạy ta đuổi. Ngược lại, với họ Trang Thâm chỉ là người xa lạ.

Mặc dù không quen biết với người này, nhưng ở trong diễn đàn ít nhiều cũng nghe đến lời đồn về cậu.

“Trang Thâm, tớ có thể hỏi cậu một chút không? Cậu có tài khoản trên app luyện tập không? Tên gì? Hạng bao nhiêu?” Thừa dịp thí sinh số 1 còn đang thi đấu, một học thần lại gần nhỏ giọng tìm hiểu sự thật về cậu.

“Có tài khoản.” Trang Thâm đáp một câu: “SHEN.”

Lời này vừa nói ra, tất cả học thần ngồi ở đây đều im lặng.

Chuyện một giây một bài, tốc độ tai quái trong truyền thuyết chính là Trang Thâm?

Còn so cái gì nữa? Chờ lúc nữa nếu như tiến lên khiếu chiến cơ bản không có một phần trăm thắng nào cả!!!

Khi nãy, sự kiêu ngạo của học thần trong nháy mắt đều ngừng lại. Khuôn mặt lúng túng ngồi về chỗ của mình.

Hai người so tài ở phía trước đi đến đây, bọn họ vừa ngồi xuống. Người chủ trì đã tiến lên, nói: “Vòng thứ nhất, hai vị bạn học so tài vô cùng đặc sắc! Hiện tại chúng ta xin mời vị thí sinh thứ 2 lên sân khấu. Trang Thâm đến từ lớp 11-10!”

Dưới đàn, vô số tiếng mê muội rít gào hết lên. Thậm chí còn có người giơ băng cổ vụ lên.

Trên sân khấu có hai bệ thiết bị điện tử chuyên môn cho bọn họ xoát đề.

Trang Thâm đi đến trước một máy, người dẫn chương trình cất cao giọng nói: “Được, hiện tại những thí sinh khác có thể khiêu chiến với Trang Thâm! Tôi đếm đến ba, người đầu tiên đè nút ấn xuống sẽ có thể khiếu chiến với cậu ấy! Ba, hai, một…”

Không có ai bấm.

Khung cảnh im lặng đến đáng sợ.

“…Không có ai sao?” Người dẫn chương trình như đang mơ.

Đám thí sinh nhìn sang bên trái rồi lại nhìn sang lên phải, nhìn khung cảnh xung quanh nhưng không nhìn Trang Thâm.

Nhìn bọn họ không có ý lên khiêu chiến, người dẫn chương trình chỉ có thể nhìn người dưới sân khấu: “Dưới sân khấu có bạn nào đồng ý đi lên khiêu chiến với bạn học Trang Thâm không? Bây giờ có thể đi thẳng lên!”

Ngay cả đám nữ sinh vốn dĩ hưng phấn hò hét cũng ngậm miệng lại, bọn họ mặc dù yêu thích Trang Thâm nhưng trong lòng cũng có cân nhắc không ai muốn vừa lên đài đã bị cậu đè xuống đất ma sát cả.

Ai cũng cần thể diện.

Khán phòng yên lặng như tờ, bầu không khí như ngừng lại.

Người dẫn chương trình lần đầu tiên đối diện với khung cảnh này, hơi xấu hổ không biết tiếp tục như thế nà.

Một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, đánh vỡ tan sự yên tĩnh.

Mọi người thi nhau quay đầu lại.

Đi qua bên kia, một thân ảnh cao gầy không nhanh không chậm đi lên bậc thang, đứng ở trên sân khẩu.

“Tôi khiêu chiến với cậu ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.