Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 104


Bạn đang đọc Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá – Chương 104


Dính nhau cả ngày.

Đến chiều Cố Tiêu để Hứa Giai Ninh ở nhà nghỉ ngơi.

Hắn có hẹn đi ra ngoài với Tô Thế Dự.
Lần này mục tiêu là một xưởng sản xuất khí ga.

Bởi vì có chuyện lần trước.

Cố Tiêu không yên tâm, để Phương Nhan ở nhà cùng Hứa Giai Ninh.

Cô vốn dĩ định từ chối, dù sao Trương Liên Y đã bị đưa vào ngục rồi, cô lại không có ý định ra ngoài, nhưng thấy vẻ cương quyết trên gương mặt Cố Tiêu, đành nuốt lời từ chối xuống, gật đầu đồng ý.
Cố Tiêu vừa rời đi, ở đầu đường đối diện, Cố Thành cũng nhếch mép cười rồi quay về.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Liên Y đã khỏi hẳn, bí mật xuất hiện ở nhà gã.
Hai đứa trẻ bị Cố Thành nhốt vào phòng ngủ không cho phép lên tiếng.

Cố Thành muốn tiết kiệm lần sử dụng dị năng của thằng bé, nên khi gặp Trương Liên Y chỉ đội mũ che khuất tầm mắt và đeo khẩu trang.
“Làm sao mà anh che kín mít như vậy?” Trương Liên Y nhíu mày hỏi gã.
“Bị dị ứng.

Nổi đỏ khắp mặt.” Cố Thành hàm hồ kiếm đại một lý do.

Sau đó làm như quan tâm hỏi cô ta: “Tiểu công chúa đã khỏe hẳn chưa?”
Nhắc đến việc này Trương Liên Y còn rất vui vẻ khoe khoang: “Đúng như anh nói, truyền một chai nước biển là khỏe hẳn, Cha tôi lo lắng cho thân thể của tôi, thấy tôi đỡ rồi cũng không bắt quay lại nhà giam nữa.”
“Thủ tướng dù sao cũng là cha ruột của Tiểu công chúa, tất nhiên là yêu thương cô rồi.

Nếu không phải Hứa Giai Ninh kia muốn nghiêm trị cô, ông ấy sao có thể bắt giam cô chứ.”
“Anh nói đúng.

Cha tôi rất thương yêu tôi.” Trương Liên Y vui sướng gật đầu.


Nhưng nhắc đến Hứa Giai Ninh thì nụ cười trên môi cô ta lại tắt hẳn, Trương Liên Y lạnh lùng lên tiếng: “Anh nói chờ tôi ra ngoài rồi sẽ giúp tôi nghĩ cách trà thù.

Bây giờ đã nói được chưa?”
“Đừng vội.

Tiểu công chúa.

Cứ ngồi xuống trước đã.” Cố Thành rót một ly nước đặt trước mặt cô ta rồi mới chậm chãi lên tiếng: “Tôi vừa thăm dò được.

Cố Tiêu đã ra ngoài cùng Tô Thế Dự.

Thế nhưng hắn sắp xếp một tên dị năng giả cấp 4 ở lại bảo vệ cho Hứa Giai Ninh.”
Trương Liên Y nhíu mày, không vui nói: “Không phải anh lợi hại lắm sao? Một tên dị năng giả cấp 4 cũng không giết được?”
Đúng là loại đàn bà ngu xuẩn, Cố Thành âm thầm tức giận, ngoài mặt lại mỉm cười thấp giọng nói: “Tiểu công chúa không biết rồi, Thân thủ của người này rất tốt, hơn nữa còn là quân nhân.

Nghe nói tài bắn súng và trình độ võ thuật của anh ta cho dù là Tô đại tướng cũng phải khen ngợi.

Chúng ta phải cẩn thận tính toán một chút.”
Trương Liên Y vuốt cằm, nếu là người có thể khiến tên biến thái, bất cận nhân tình như Tô Thế Dự khen ngợi thì quả thật không dễ đối phó.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Cố Thành cười khẽ: “Trước tiên phải dùng kế điệu hổ ly sơn.

Tôi có dị năng có thể thay đổi khuôn mặt thành bất cứ ai, nhưng việc này vẫn cần Tiểu công chúa ra tay giúp sức.”
Trương Liên Y ngạc nhiên, lại có dị năng kì lạ như thế? Vậy nếu giết Hứa Giai Ninh rồi biến thành vẻ mặt của cô ta…
Dường như biết được cô ả đang nghĩ gì, Cố Thành lập tức lên tiếng: “Tôi hiểu cô nghĩ gì nhưng dị năng của tôi chỉ có thể duy trì trong vòng hơn nửa tiếng.

Hơn nữa khuôn mặt thay đổi nhưng giọng nói lại vẫn giữ nguyên, tóm lại là chỉ đổi sang một cái mặt khác mà thôi.”
Trương Liên Y nghe xong thất vọng bĩu môi.


Thế thì dị năng này thật đúng là phế vật.
Cố Thành nhìn biểu cảm khinh thường của cô ta, trong lòng phiền chán tới mức muốn giết luôn loại đàn bà ngu ngốc này đi cho rồi.

Thế nhưng cô ả vẫn còn giá trị lợi dụng.

Ngu xuẩn mới dễ sử dụng không phải sao.
“Tôi cần cô tìm đến một nhóm cảnh vệ trung tâm với cô, nhớ rõ phải trung thành với cô.

Sau đó tôi sẽ biến thành dáng vẻ của Tô Thế Dự, cô chỉ cần bảo một người dụ dỗ tên quân nhân trong nhà đi ra ngoài, nói là tôi cho mời, hắn nhìn thấy tôi, ắt sẽ tin là thật mà đi theo.

Khi đó chúng ta sẽ tìm cách xử lý hắn rồi tới lượt cô ả kia.”
“Anh cũng đừng quên cô ta còn có một con mèo biến dị ở bên cạnh.” Trương Liên Y chưa quên sự việc mất mặt lần trước, lên tiếng nhắc nhở.
“Con mèo đó.

Tôi sẽ trực tiếp xử lý.

Còn Hứa Giai Ninh, cô ta chỉ là một người bình thường.

Tiểu công chúa là dị năng giả cấp 4 chắc hẳn giết cô ta không vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên.” Trương Liên Y hất cằm, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười độc địa nói.
“Tiểu công chúa vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Tuy Hứa Giai Ninh tuy là người bình thường nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, hơn nữa cô ta còn biết sử dụng kiếm pháp.

Là do một tay Cố Tiêu dạy.

Không nên khinh địch.”

“Hừ.

Nhanh nhẹn đến mấy cũng không thể so sánh với dị năng giả cấp 4 như tôi được.” Trương Liên Y chẳng hề đặt lời khuyên của gã trong lòng, tự tin nói.
Khuôn mặt giấu sau khẩu trang của Cố Thành chứa đầy vẻ khinh thường, đừng tưởng hắn không biết, cô ả này quen được chiều chuộng, nào có phải ra ngoài chém giết tang thi, chỉ ở trong căn cứ dùng tinh hạch được cung cấp mà thăng cấp, cho dù dị năng cao thì sao, kinh nghiệm thực chiến không có, gặp phải dị năng giả cấp 2 cô ta cũng chưa chắc đã có phần thắng.
Hai người coi như đạt chung nhận thức.

Trương Liên Y trở về tìm tới Hướng Trung.

Một tên cảnh vệ theo cô ta từ trước mạt thế, người này vốn được đi cửa sau để vào quân đội, thường dựa vào Trương Liên Y mà huênh hoang, phách lối, cho nên đặc biệt nghe lời cô ta.
Trương Liên Y gọi gã tới dặn dò.

Hướng Trung tập trung nghe, tuy có hơi khó hiểu với mệnh lệnh này nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trương Liên Y dọa không dám hỏi nhiều, lập tức dẫn theo hai gã đàn em cảnh vệ khác đi tới căn biệt thự dành cho khách quý bấm chuông.
Phương Nhan nhận nhiệm vụ bảo vệ Hứa Giai Ninh vì thế cả buổi chiều đều ngồi dưới phòng khách, không có việc gì làm nên anh cầm một cuốn sách đọc giết thời gian.

Nghe được tiếng gõ cửa, Phương Nhan đứng dậy đi tới huyền quan, anh nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy ba người cảnh vệ mang gương mặt xa lạ đứng bên ngoài chờ đợi.
Phương Nhan mở cửa, ba người gật đầu chào anh rồi nói: “Chào anh.

Anh có phải là Phương Nhan không? Ban nãy chúng tôi đi cùng Tô đại tướng và Cố Thủ lĩnh ra ngoài thu thập ga, nhưng nửa đường Thủ tướng lại cho người đuổi tới gọi Tô đại tướng về có việc gấp, vì thiếu nhân lực nên Cố Thủ lĩnh muốn anh lập tức lên đường tới xưởng sản xuất ga, tài bắn súng của anh sánh ngang với Tô đại tướng, vừa lúc thay thế ngài ấy trấn giữ phía trước.”
Phương Nhan nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Nhưng tôi còn có nhiệm vụ trong người.”
“À… Là nhiệm vụ bảo vệ Hứa Tiểu thư sao? Tô Đại tướng đã quay về, ngài ấy phái chúng tôi đến đưa Hứa Tiểu thư đi tới nơi ngài ấy làm việc, coi như ngài ấy sẽ đích thân trông chừng người giúp Cố Thủ lĩnh.” Hướng Trung đã được dặn dò, trôi chảy đáp lời.
Phương Nhan nhíu mày ngờ vực, sau đó nhìn ba người lên tiếng.

“Tôi có thể trực tiếp gặp Tô đại tướng không?”
Ba người cảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên anh ta rất thận trọng, may mà bọn họ đã có sự chuẩn bị.

Hướng Trung gật đầu cười.

“Tất nhiên là được chứ.

Ngài ấy đứng ngay bên dưới.

Xin mời.”
Phương Nhan đi theo bọn họ, quả nhiên nhìn thấy Tô Thế Dự mặt lạnh đứng bên cạnh chiếc xe.

Một người cảnh vệ đang ngồi bên ghế lái.

“Tô đại tướng.” Phương Nhan lên tiếng chào y.
“Tô Thế Dự” gật đầu, nét mặt lạnh nhạt không nói gì.
Phương Nhan tính lên tiếng hỏi thì Hướng Trung ở bên cạnh lại nói trước: “Tô đại tướng, Anh Phương đây muốn gặp ngài để xác nhận về việc Cố Thủ lĩnh căn dặn để anh ấy tới giúp đoàn thu thập ga.

Ngài có dặn dò gì khác không ạ? Nếu không để anh Phương lên đường thôi.

Cố Thủ lĩnh và đoàn còn đang sốt ruột đợi đấy.”
“Tô Thế Dự” nghe xong hơi nhíu mày lắc đầu, rồi phất tay ra hiệu cho Phương Nhan tự rời đi sau đó nhấc chân rời khỏi.

Phương Nhan nhíu mày nhìn bóng dáng y, có cảm giác quái quái, chưa kịp suy nghĩ thêm thì Hướng Trung đã thúc giục anh: “Cả đoàn đều đang đợi anh Phương tới đó.

Lái xe này là Tiểu Phi, cậu ta và hai cảnh vệ này sẽ cùng đi với anh.

Anh Phương nếu không có gì cần chuẩn bị thì đi luôn chứ?”
“Tôi phải vào nói lại với Cô Hứa đã.

Anh đợi một chút.” Phương Nhan đè nén cảm giác quái dị trong lòng, đi vào nhà tìm Hứa Giai Ninh thuật lại sự việc.
“Anh có trực tiếp gặp mặt Tô Thế Dự không?” Hứa Giai Ninh nghe xong hỏi.
“Có gặp.

Anh ta vẫn như mọi khi, lầm lầm lì lì, chẳng nói chẳng rằng.” Phương Nhan nhíu mày suy nghĩ.

Tuy là vậy nhưng vẫn có cảm giác gì đó rất khó diễn tả mà anh không giải thích được.
Nếu đã thấy tận mắt, anh ta lại không phủ nhận thì chắc là đúng rồi.

Đừng lo cho em.

Có Tiểu Hắc ở đây rồi.

Mau đi thôi.

Cố Tiêu và mọi người đang chờ đó.” Nói xong Hứa Giai Ninh cẩn thận lấy ra thêm hai băng đạn và một quả lựu đạn nhét vào tay anh.
Phương Nhan nhận lấy, dặn dò cô cẩn thận rồi xoay người rời đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.