Đọc truyện Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không! – Chương 42: Lừa gạt
Tiger ngâm mình trong nước nóng nhìn Eric đang nhắm mắt tận hưởng hơi nóng đang bốc lên.
Anh tự hỏi sau khi tắm xong sẽ làm gì rồi chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Tiger giơ bàn tay của mình lên trời rồi nhìn ngắm nó.
Không hề thấy gì hết… những gì anh thấy toàn là một màu đen. Quá khứ lẫn kiếp trước của Alisha, anh không hề cảm nhận được nó, mọi thứ cứ như là không tồn tại.
Dù anh có chạm bao nhiêu lần hay nắm thật lâu đôi bàn tay đó thì vẫn không thấy được.
Tại sao lại như thế? Tại sao chỉ có một mình Alisha là anh không thể thấy được?
Được sinh ra với một năng lực đặc biệt có thể nhìn thấy được quá khứ lẫn kiếp trước của người khác, năng lực này đã giúp anh rất nhiều lần, những thứ đen tối của những người đó anh có thể thấy rõ và dùng chính nó để hạ gục lại họ.
Minta, anh cũng đã thấy, kiếp trước hay quá khứ của cậu ta đều là một người cô đơn.
Một người cô đơn thì dĩ nhiên vẫn cần phải đề phòng, dù gì kiếp trước của cậu ta cũng là một lãnh chúa cô độc.
Với đội trưởng Eric thì không cần quan tâm, anh không cần phải dùng năng lực này để đề phòng con của một nam tước thấp hèn.
Thở dài, anh thu lại cánh tay của mình rồi đứng lên đi đến chỗ Eric nói với hắn ta mình ra trước nhưng chưa kịp nói thì tiếng la của Alisha vang lên bên tai anh.
Hồi phục lại tinh thần, anh nhanh chóng nhìn sang hàng rào gỗ thì thấy Alisha bế trên tay Minta đang nhảy qua, theo sau họ là một con quái vật to lớn.
Tại sao quái vật lại xuất hiện ở ngay đây!?
Đó chính là suy nghĩ của anh lúc này.
Ta chạy nhanh đến chỗ Eric rồi thả Minta xuống, báo cáo với Eric xong ta ra phía sau lưng hắn rồi đợi lệnh.
“Đội trưởng, chúng ta phải làm gì đây?”
“Dĩ nhiên là giết nó rồi, cô không còn câu hỏi nào khác để hỏi hay sao Alisha?”
“Không…”
Minta lấy lại được thăng bằng nhìn hai người đang nói chuyện với nhau thì lên tiếng nói.
“Tôi sẽ dừng chân nó bằng ma thuật mọi người hãy mau đi lấy vũ khí của mình đi.”
Eric ngạc nhiên nhìn Minta.
“Minta, cậu biết sử dụng phép thuật à!?”
“Một chút.”
“Được rồi mọi chuyện nhờ cậu, chúng tôi đi lấy kiếm đây.”
Eric cùng Tiger chạy vào bên trong lấy kiếm, ta đứng đằng sau Minta nhìn cậu khai triển phép thuật.
“Gió ơi! Xin hãy cho tôi mượn sức mạnh, phong thuật cấp 5 khai triển.”
Ta đứng hình nhìn cơn gió mà Minta triệu tập.
C-Cấp 5 lận ư!? Sao cậu ta lại không qua tổ pháp sư mà ở lại tổ kị sỹ thế nhỉ?
Suối nước nóng này có vẻ khá kiên cố nên không bị cơn gió của Minta phá hư.
Ta nhìn con quái vật bị cơn gió của Minta bao bọc, nó hình như không di chuyển mà chỉ đứng im một chỗ.
“Iori?”
“Sao thế?”
“Có thể dùng nắm đấm gây sát thương được không?”
“Điều này ta không chắc chắn cho lắm. Ngươi có chắc là không muốn dùng kiếm không?”
“Kiếm của ta ở bên kia, ngươi kiêu ta lấy kiếm kiểu gì bây giờ?”
“Ta có lấy giùm mà ~”
“Ngươi có thể chạm vào đồ vật?”
“Dĩ nhiên không ~”
“…”
“Con quái vật kia được xếp vào hạng A, ngươi dám chắc là sẽ dùng tay để tấn công?”
“Không còn cách nào khác… Minta cũng sắp kiệt sức, ta không thể để cậu ta chết được. Ít ra ta có thể cầm chân nó trước khi hai người kia quay về.”
“Nếu ngươi đã nói thế thì ta sẽ cho ngươi một ít sức mạnh của ta.”
“Cảm ơn ngươi Iori.”
“Hừm! Nếu ngươi chết ở đây thì ta cũng chết luôn không phải sao?
Cười nhẹ với hắn ta một cái, ta chạy lên phía trước rồi dừng Minta đang cố gắng dùng thêm phép thứ hai.
Cậu nhóc này tính giết chết chính bản thân mình luôn à?
“”Làm tốt lắm Minta, mọi chuyện cứ giao lại cho tôi.”
Minta chưa kịp lên lời thì Alisha đã chạy đến chỗ con quái vật.
“Iori?”
Ta nhẹ nhàng gọi tên hắn.
“Ta luôn ở phía sau ngươi.”
“Tập trung nào Alisha, ta sẽ truyền… sức mạnh vào cơ thể ngươi.”
“Ta biết rồi mà.”
Iori…
Hắn vẫn luôn ở cạnh ta.
Dù là nơi nguy hiểm đến đâu hay ta sẽ chết đi nữa thì Iori vẫn ở bên cạnh ta.
Biết sao được…
Ta chính là nơi chứa đựng linh hồn hắn ta.
Iori sẽ không rời bỏ ta vì mạng sống của chính mình.
Cứ như là bên cạnh nhau chỉ vì lợi ích.
Iori cần cơ thể ta, ta thì cần sức mạnh của hắn, cả hai cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau.
Nhưng ta đã để Iori trở thành một người quan trọng.
Truyền hết tất cả sức mạnh vào nắm đấm, ta đấm vào thân của con quái vật.
Nhưng mọi chuyện lại không như ta nghĩ, con quái vật không hề nhúc nhích một chút nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta bằng đôi mắt màu đen đó.
“Tại sao…?”
Tại sao cú đấm của ta lại không có hiệu quả?
Tại sao sức mạnh của Iori không thể nào lây chuyển được nó?
Có phải là do cơ thể con người này không?
Thật vô dụng! Thật vô dụng!
Trước khi ta kịp nhận ra mọi chuyện không ổn thì con quái vật đã dùng cơ thể của nó đè lên ta.
Lần này ta thật vô dụng, chỉ biết đứng nhìn kẻ thù của mình chiến thắng.
Không biết có trùng hợp hay không mà hoàn cảnh bây giờ rất giống lúc ta đánh nhau với Viros.
Hắn có thể hạ gục ta mà không tốn một chút sức lực nào.
Viros và con quái vật này đều giống hệt nhau.
Iori…
Ngươi lại lừa ta một lần nữa.
Ngươi không hề truyền sức mạnh của ngươi vào cơ thể ta đúng chứ?
Lúc đó kể cả bây giờ.