Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không!

Chương 13: Bài huấn luyện gian nan


Đọc truyện Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không! – Chương 13: Bài huấn luyện gian nan

“Như mọi người thấy năm nay tôi sẽ là thầy giáo của các em nên cố gắng rèn luyện để không bị trừ điểm nhé?~” Euclid vừa nói vừa liếc ta đầy thâm ý.

Thấy ghét quá! Ta chỉ muốn nhảy lên đánh hắn một trận.

Huhu… Không ổn rồi nếu Euclid mà dạy cho cái tổ này chắc chắn sẽ thảm lắm đây…

Ta không quên những gì mà hắn đã dạy ta đâu nhớ lại đã khiến ta trọng thương rồi, ta lảo đảo ngã vào trong lòng Bell.

Ta muốn chuẩn bị lại tinh thần để đối phó với hắn… Alisha ngươi là nhất, ngươi có thể đánh bại hắn! Ngươi chính là một đại Boss, ngươi bla bla…

Trong khi ta đang bị tổn thương tinh thần, tất cả mọi người đều có những biểu hiện như sau:

Bell nhìn ta đầy lo lắng.

Euclid đang vui vẻ huyên thuyên gì đó.

Mọi người nhìn như đã ngộ ra điều gì đó từ Euclid.

Yuki thì vẫn đang ở trong cõi thần tiên của chính mình.

Ta chảy mồ hôi đầy đầu, cái lớp này sẽ đi đến đâu? Ta có thể tưởng tượng tương lai của mình sau này, ta nhịn không được run nhẹ vài cái rồi rúc vào trong lòng Bell.

Bell có vẻ khá lo lắng cho ta nên không để ý đến hành động thân mật vừa rồi, thật là một đứa trẻ đơn thuần.

Yuki nhìn người chủ nhân không biết xấu hổ kia đang rúc vào trong lòng cậu nhóc ghét mình thì hơi hơi nheo mắt lại.

Euclid như nhận ra điều gì đó mới dừng nói lại và tập mọi người ở sân trống trường học.

Lúc này tinh thần của ta cũng đã được lấp đầy nên mới đứng lên và nhìn Bell với ánh mắt ý là ta không sao, không cần phải lo. Rồi cả hai cùng nhau ra ngoài.

Mọi người đều tập hợp lại ở một chỗ chờ đợi thầy giáo lên tiếng.

Euclid kiểm tra lại số lượng học sinh rồi mới giải thích cách tập luyện.

“Chúng ta có ba buổi để học ba môn quan trọng của một Kị sĩ, một buổi là một môn, ta sẽ giảng giải các môn quan trọng, môn thứ nhất là “làm quen với vật nặng” là một Kị sĩ các em phải quen với sức nặng huống chi chúng ta còn mặc giáp. Như cái tên mỗi người các em sẽ đeo trên mình túi cát từ 1kg đến 200kg, chỗ gắn thì khi thấy được cái áo các em sẽ biết tôi sẽ không giải thích thêm và phải đeo cái túi đó chạy một vòng quanh sân này rồi sẽ gắn thêm một cái túi nặng hơn túi thứ nhất 1kg, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi túi 100kg được gắn vào nếu quá buổi sáng thì phải dừng lại để chuẩn bị tiếp tục học môn buổi trưa.”


Nghe đến đây mọi người phải hít một khí lạnh, không có thời gian nghỉ mà phải tiếp tục luyện? Như vậy không phải là bắt ép người ta phải chết sao?

Vài học sinh lên tiếng phản đối.

“Thầy! Như vậy sao con người có thể chịu nổi chứ huống chi tổ chúng ta cũng có con gái.” Ý nói là con gái ở đây chỉ để tán con trai chứ không đi học gì => lẳng lơ.

Ta nheo mắt nhìn người đang nói, hay lắm! Ta để ý ngươi rồi đấy. Bell giận dữ tính lên tiếng giành lại công đạo cho chủ nhân của mình nhưng bị ta ngăn lại rồi ta liếc nhìn Euclid đầy thâm ý.

Ha! Ta trả ngươi cái nhìn hồi nãy ngươi nhìn ta này!

Euclid cũng nhìn ta bằng con mắt chứa đầy ý cười đó rồi nói với người học sinh đó.

“Có khi người ta cũng hơn em đấy.” Euclid cười nói không để cho học sinh nam đó nói lại thì đã giảng giải môn thứ hai.

“Vào buổi trưa chúng ta sẽ học môn thứ hai đó chính là tập cùng đúc kiếm, với một người Kị sĩ, kiếm chính là sinh mệnh của họ vậy nên trong môn này tôi sẽ không hy vọng ai đạt được điểm tuyệt đối.”

Đúc kiếm? Cái này có vẻ khó rồi đây. Ta chưa bao giờ tham gia vào quá trình rèn đúc cả.

“Và môn cuối cùng là vào buổi chiều đó là “bịt mắt Chưa nói xong thì đám học sinh ồn ào lên.

Bịt mắt? Tính chơi trốn tìm à? Ta trợn mắt nhìn Euclid.

“Ta vẫn chưa nói hết mà, trò bịt mắt này đương nhiên là không như các em nghĩ đó chính là bịt mắt để tăng thính giác cùng thị giác vào không gian đen tối, một người Kị sĩ phải thích ứng với hoàn cảnh xung quanh cả hai giác quan phải luôn luôn được nâng cao. Năm nay chúng ta chỉ học chừng này đến năm sau tôi sẽ coi ai có thể chịu đựng được đến lúc cuối.”

Euclid cuối cùng cũng đã hoàn thành bài giảng thuyết của mình nên thở phào một cái rồi cùng mọi người đến nơi ở của tổ Kị sĩ, do ta là nữ nên hắn phân công cho ta một căn phòng riêng gần với hắn. Ta nghi ngờ nhìn Eucild, chỉ thấy khuôn mặt vui vẻ rất muốn ăn đòn của hắn nên tạm dừng rồi cùng mọi người bắt đầu buổi học đầu tiên.

Môn đầu tiên “làm quen với vật nặng” mọi người đều làm theo những gì Euclid đã nói và từng người bắt đầu chạy bộ.

Ta cùng Bell gắn lên áo 1 bao cát nặng 1kg vào bộ áo đã được chuẩn bị sẵn rồi bắt đầu chạy.

Ta nhìn bao cát nhỏ ở trên thân ghi 200kg kia, có hạt cát nào lại nhỏ mà nặng đến thế không??? Ta bắt đầu thấy thế giới này không được bình thường.

Vòng chạy đầu tiên có vẻ khá đơn giản nhưng dần dần theo sức nặng của bao cát mà phải lết đi.

Từng người bắt đầu bỏ cuộc, thế là hơn 2/5 lớp đã chuyển sang tổ khác. Ta lạnh lùng đứng nhìn họ rồi mới đuổi theo Bell. Tất cả mọi người kể cả ta có vẻ gian nan dĩ nhiên là trừ một người ra rồi. Người đó hiển nhiên là Yuki, hắn dùng tốc độ nhanh gió thổi chạy hết một vòng rồi đến vòng khác, chuyện này như tát vào mặt ta một cái.


Và hiện tại hắn đang ngồi ở trong một góc nhìn ta đang chạy…

Ta cắn cắn môi cố gắng chạy nhanh hơn nữa.

Haizz… Tại sao những cái túi này lại nặng như vậy, nếu như có thể ở một mình ta chắc chắn mình đã hét lên như bức tranh The Scream rồi.

CầN TA GiÚP KHôNg?

KHÔNG!!!!

KhÔnG ThÌ ThÔI, CÓ CầN PhẢI HéT LêN NhƯ ThẾ KhÔnG!

Alisha: Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau của ta.

Iori: Con nhỏ này cáu gắt cái gì? Ôi, lỗ tai xinh đẹp của ta.

NhƯ VậY cŨnG TỐT, đỂ NgƯƠi ChịU KhÓ mỘt ChÚt ĐỂ KhÔNG Có VIệC GÌ LẠi DựA VàO Ta.

Alisha: Iori-sama, ngài đừng như thế, kẻ hèn mọn này đã biết lỗi rồi mà…

Cùng Iori nói chuyện đã khiến ta quên đi sức nặng và chạy như bình thường mặc dù vẫn còn rất nặng nhưng do suy nghĩ của hiện tại đã đặt ở trên người Iori nên trông ta bây giờ như một rối, mặt ta hiện đang tỉnh bơ chạy rồi gắn thêm rồi chạy.

Tất cả mọi người đều khá hốc mồm nhìn hành động của ta. Mấy người nhìn gì? Không lo chạy đi!

Cuối cùng cũng đến giữa trưa, ta mới cùng Iori dừng cuộc nói chuyện lại. Đến khi lấy lại ý thức ta mới cảm nhận được sức nặng trên người và thế ta gục xuống một cách thảm hại.

Cằm ta chạm đất và máu đang chảy ra…

Tất cả mọi người đều nhìn ta bằng vẻ mặt thông cảm…

….

….


….

Huhu!!!! Ta bị xấu mặt rồi!!! Tại sao cái bao cát lại nặng thế này!!! Ta muốn về nhà!!!! Về nhà cơ!!! Không chịu đâu!!!

Bell hốt hoảng chạy đến bế ta rồi dùng tốc nhanh nhất chạy cái vèo đến phòng cấp cứu. Ta mặt đen ngồi một chỗ để những người này băng bó lại cái cằm của ta.

Thế là môn kế tiếp ta mang theo cái mặt đen này đến để tập luyện.

Chắc là do sự xấu hổ lần trước mà ta như được buff thêm sức mạnh thế là cầm kiếm đánh ngã hết tất cả mọi người.

Và từ đó truyền thuyết đã được diễn ra một lần nữa, ở sân trống của tổ Kị sĩ có một con điên à nhầm… Có một con quái vật mang tên Alisha đã càn quét hết thảy mọi người trong tổ Kị sĩ. Họ nói Alisha chính là truyền nhân của người đó.

Ta sẽ không bao giờ quên, cái truyền thuyết này đến mai sau vẫn nằm trong trí nhớ của ta…

Thế là mọi người bỏ luyện kiếm chuyển sang đúc kiếm, một mình ta đứng bơ vơ ngay giữa sân…

– Ở đâu đó trong lâu đài Hafurion –

“Này xxxxx, nghe nói có một cô bé đã diễn lại cảnh truyền thuyết của cậu đấy, haha.”

“Vậy ư? Tổ Kị sĩ năm nay thật thú vị.”

“Thú vị cái đầu cậu! Arthur vừa mới giao nhiệm vụ kìa, đi thôi bla bla…”

“Biết rồi biết rồi cậu cứ lải nhải mãi.”

“Cậu nói gì cơ???”

“Không có gì haha.”

Thế là hai vị Kị sĩ nào đó đuổi theo nhau trong lâu đài Hafurion.

* Vì để tăng kịch tính của truyện, tác giả quyết định sẽ che giấu tên nhân vật ~

Ắt xì! Alisha có cảm ai đó đang nhắc đến mình…

Buổi trưa trôi qua một cách êm đẹp nếu như không có con quái vật tên Alisha…

Buổi chiều đã đến, chỉ cần học xong môn này là tất cả có thể trở về nghỉ ngơi rồi. Mọi người hồi phục lại vẻ hưng phấn chạy đến phòng tập của môn “Bịt mắt” nhưng sự hưng phấn đó lại không được lâu.

Vì…


“Hự…”

“Á á á á….”

“Thánh ơi! Tôi đang ở đâu thế này??”

Từng tiếng kêu khác nhau vang lên trong phòng học.

Tất cả mọi người đều mang trên mặt một cái khăn bịt mắt và phải tránh khỏi những cái bẫy mà Euclid đã dựng sẵn.

“Cố gắng vượt qua nào ~ Đừng để những cái bẫy tôi tốn công để dựng lên mà không làm được gì.” Euclid cười nói với mọi người.

Thế ra ông thầy này từ đầu buổi đến cuối không thấy bóng là do ở đây dựng cái này đấy à?? Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người trong phòng.

Ta chảy mồ hôi nhìn cái khăn bịt mắt trên tay rồi bịt mắt lại sẵn sàng bước vào “khu chiến trường”.

Tránh khỏi những cái bẫy vượt qua những mối nguy hiểm ta xoay vòng vòng như múa ba lê.

Iori:…

Euclid:…

Bell & Yuki:…

Mọi người:…

Cứ tưởng là sẽ hoàn thành tốt đẹp nhưng ông thầy Euclid lấy đâu ra một cái thiết bị gì đó ấn vào cái nút duy nhất trên đó, thế là bao cát không biết từ phương nào xuất hiện đập thẳng vào mặt ta.

Ta ngất xỉu tại chỗ. Trước khi ngất xỉu ta thề sẽ trả thù Euclid nếu không ta không mang họ Elizer…

Một buổi học cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều vui mừng chạy vào phòng của mình để nghỉ ngơi.

Ta được Bell cùng Yuki khiêng về phòng…

Đến sáng tỉnh lại ta cũng vẫn cảm thấy cơn đau trên mặt.

Euclid… Ngươi được lắm!!!

——–Ngoài lề ——–

Trang: Sai chính tả xin hãy báo với ta một tiếng, cảm ơn nhiều *bắn tym*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.