Đọc truyện Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung – Chương 27: Bí mật của thiên hoa đảo
Vào phòng, đóng cửa, Hoa Thượng Nhi đẩy Nguyên Tiểu Bảo đang bị trói thành một đoàn lên giường ngọc rồi bò lên người hắn, một tay từ tốn cởi bỏ y phục một tay hơi vuốt ve vùng ngực Nguyên Tiểu Bảo, miệng cười khanh khách đầy ma mị:
-Đừng giãy dụa, ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ ngay thôi.
Nghe những gì Hoa Thượng Nhi nói, cảm nhận những gì Hoa Thượng Nhi làm, Nguyên Tiểu Bảo một mặt mộng bức, trong lòng xoắn xuýt không thôi, rốt cuộc cô nương này muốn làm gì mình đây?
Nhìn thế nào cũng giống sắp sửa làm chuyện đó a.
Nghĩ tới đây, Nguyên Tiểu Bảo cuống quýt hét lên:
-Dừng… dừng lại, ta không muốn, ta có ý trung nhân rồi.
Bị câu nói Nguyên Tiểu Bảo làm cho bất ngờ, Hoa Thượng Nhi tạm dừng tay lại nũng nịu hỏi:
-Ngươi chê nhân gia xấu? Hay chê nhân gia lẳng lơ? Nhân gia… vẫn là xử nử đó.
Tính tình Nguyên Tiểu Bảo vốn thành thật lắc lắc đầu nói:
-Kì thực ngươi rất đẹp, ta cũng biết ngươi là xử nữ, nhưng ta không muốn làm điều gì có lỗi với người ta thương, vẫn xin ngươi tự trọng một chút.
Nghe vậy Hoa Thượng Nhi đứng dậy chỉnh lại y phục đổi giọng đầy khinh bỉ:
-Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện đó với ngươi? Nực cười, ngươi xứng sao?
Nguyên Tiểu Bảo lần nữa bị Hoa Thượng Nhi làm cho ngơ ngác hỏi lại:
-Vậy ngươi cởi y phục của ta ra làm gì?
Đáp lại câu hỏi của Nguyên Tiểu Bảo là một nụ cười lạnh trên gương mặt Hoa Thượng Nhi.
Nụ cười này khiến Nguyên Tiểu Bảo rùng mình, xem ra Hoa Nguyệt nói không sai, trong tay chủ mẫu Thiên Hoa Đảo có rất nhiều thủ đoạn lạ lùng, từ phong bế đấu khí đến khinh công tuyệt đỉnh đều không phải việc người bình thường có thể làm được.
Nguyên Tiểu Bảo hơi do dự nghĩ:
-Liệu có nên thoát ra luôn không? Thôi, cứ diễn kịch một lát nữa xem nàng muốn làm cái gì, dù sao ta vẫn cần nàng nói ra phương pháp vượt Ngẫu Hồ, dùng vũ lực bắt ép chẳng may nàng liều mình cá chết lưới rách đối với ta không có lợi ích gì cả.
Mới nghĩ một thoáng, Hoa Thượng Nhi đã làm xong khâu chuẩn bị, nàng cột chặt Nguyên Tiểu Bảo vào giường rồi đốt lên một cây nến thơm nói:
-Chúc ngươi vui vẻ.
Sau đó Hoa Thượng Nhi đi ra khỏi phòng khóa chặt cửa dưới ánh mắt khó hiểu của Nguyên Tiểu Bảo.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua….
Nguyên Tiểu Bảo ở bên trong phòng điên cuồng giãy dụa hét lớn:
-Mẹ nó, xuân dược hạng nặng, nữ nhân này đủ tàn nhẫn.
Đúng vậy, cây nến thơm Hoa Thượng Nhi đốt lên chính là một loại xuân dược cực kì mạnh không thua gì lọ xuân dược bảy màu Nguyên Tiểu Bảo luyện chế ở Ma Thú Sơn Mạch, dưới tình trạng bị phong bế đấu khí căn bản không thể giải được.
Mà dính xuân dược lại bị trói chặt không có cách giải tỏa không khác tra tấn bao nhiêu.
Hơn nữa Nguyên Tiểu Bảo còn phát hiện dương khí của bản thân đang bị cái giường ngọc hấp thu, lúc này Nguyên Tiểu Bảo đã hiểu sơ sơ câu nói “muốn ngươi cung cấp dương khí” của Hoa Thượng Nhi có ý tứ gì.
Đó là trước dùng xuân dược kích phát dương khí, sau lại dùng giường ngọc hấp thu dương khí, tốc độ bòn rút dương khí cực kì nhanh, đoán chừng chỉ sau nửa canh giờ Nguyên Tiểu Bảo không có cách giải tỏa sẽ bị hút thành thây khô, thủ đoạn rất độc ác.
May mắn rằng Nguyên Tiểu Bảo vẫn có thể sử dụng linh hồn lực, chỉ cần một giây thoáng thiêu đốt linh hồn Nguyên Tiểu Bảo đã giải được xuân dược, càng cởi được trói thổi tắt cây nến thơm, nhưng để chắc ăn Nguyên Tiểu Bảo vẫn giả vờ nằm trên giường la hét:
-Thả ta ra, thả ta ra a.
Bên ngoài phòng, Hoa Thượng Nhi lẩm bẩm:
-Hừ, ngụy quân tử, xem ngươi chịu được đến bao giờ.
Đáng tiếc, chờ mãi không thấy Nguyên Tiểu Bảo hét lên bất cứ câu nào tương tự “ta muốn nữ nhân” khiến Hoa Thượng Nhi bặm chặt môi ra vẻ khó chịu, chỉ không biết nàng bực mình chuyện gì.
Qua gần nửa canh giờ, Nguyên Tiểu Bảo đã hét đến khàn cổ yếu ớt nói vọng ra:
-Giết… giết…. ta…. đi….
Sau đó, im bặt.
-Cạch.
Tính toán thời gian đã tới, không thấy Nguyên Tiểu Bảo có động tĩnh gì nữa Hoa Thượng Nhi liền mở cửa phòng bước vào thu dọn tàn cuộc, nếu không dương khí thu thập được sẽ tiêu hao hết, nàng có chỗ cần sử dụng dương khí của Nguyên Tiểu Bảo.
-Xoạt…
Cửa phòng vừa mở, Hoa Thượng Nhi đã bị Nguyên Tiểu Bảo bất ngờ nhảy ra tóm lấy cái cổ tinh xảo không cho nàng cơ hội vận dụng võ công, Hoa Thượng Nhi chấn kinh ra sức giãy dụa.
-Ngươi….
Nguyên Tiểu Bảo hơi dùng sức bóp chặt cái cổ tinh xảo lườm Hoa Thượng Nhi nói:
-Ngoan ngoãn lại cho ta, nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ loạt.
Bị hù dọa, nhưng Hoa Thượng Nhi không sợ hãi chút nào nhướn mày ngạo nghễ nói:
-Đừng hòng ta nói cho ngươi biết phương pháp băng qua Ngẫu Hồ.
Thấy vậy Nguyên Tiểu Bảo hơi bực mình, đối phó với nữ nhân cứng đầu đúng là cực kì đau đầu a, nhưng lần này Nguyên Tiểu Bảo không chịu yếu thế đem Hoa Thượng Nhi tới trước cây nến thơm cười khẩy đáp trả:
-Nga, vậy ta sẽ để ngươi dính xuân dược, sau đó nha… hắc hắc…
Hoa Thượng Nhi u oán nhìn Nguyên Tiểu Bảo nói:
-Cái gì mà không muốn làm chuyện có lỗi với người thương căn bản chỉ là dối trá, đồ ngụy quân tử.
Lần đầu tiên thấy Hoa Thượng Nhi bày ra vẻ mặt u oán như tiểu tình nhân giận dỗi, nàng lại càng nhắc đến Vân Chi đánh thẳng vào điểm yếu khiến Nguyên Tiểu Bảo không diễn kịch được nữa trở về chính mình ho khan nói:
-Khụ, đùa ngươi chút thôi, mặc dù ngươi rất tàn nhẫn nhưng ta sẽ không tra tấn hay làm nhục ngươi, chỉ là ta thật sự rất muốn biết phương pháp băng Ngẫu Hồ, ngươi không thể nhượng bộ được một chút sao. Ta thề chỉ cần ngươi nói ra ta sẽ rời khỏi Thiên Hoa Đảo ngay.
Trải qua năm lần bảy lượt tiếp xúc, Hoa Thượng Nhi càng lúc càng thấy Nguyên Tiểu Bảo không giống người Hồn Tộc, thành kiến với Nguyên Tiểu Bảo bất tri bất giác giảm bớt rất nhiều.
Bất quá chung quy lại chỉ có người Hồn Tộc mới xuất hiện ở nơi này, Hoa Thượng Nhi đột nhiên bất chấp Nguyên Tiểu Bảo đang bóp chặt cổ mình cười phá lên:
-Ngươi nói ta tàn nhẫn? Người Hồn Tộc các ngươi cũng có tư cách nói người khác tàn nhẫn? Ngươi… căn bản không hiểu tàn nhẫn là như thế nào đâu. Muốn chém muốt giết, muốn làm nhục cái gì thì làm đi, ta nhất quyết không hé môi nửa lời.
Trong lời nói của Hoa Thượng Nhi có một số điểm mông lung, Nguyên Tiểu Bảo không khỏi nổi lên tò mò hỏi:
-Hồn Tộc là cái gì? Không, quan trọng hơn hết ta muốn biết tại sao ngươi lại cứng đầu đến mức không tiếc hết thảy chỉ để không nói cho ta biết cách băng qua Ngẫu Hồ? Rõ ràng ta với ngươi mới gặp nhau một lần không có thù oán gì hết a.
Nghe vậy Hoa Thượng Nhi trợn mắt hỏi lại:
-Ngươi không phải người Hồn Tộc?
Nguyên Tiểu Bảo nửa nói dối nửa nói thật trả lời:
-Trong một lần bị ngã xuống núi trí nhớ của ta trở nên rất mơ hồ nên ta không biết mình có phải người Hồn Tộc hay không nữa, ta chỉ biết sau đó đi bậy đi bạ liền lạc vào một khu rừng, lại băng qua khu rừng đó tới được Ngẫu Hồ, cuối cùng trôi dạt vào Thiên Hoa Đảo gặp được ngươi.
Tới đây Nguyên Tiểu Bảo buông cổ Hoa Thượng Nhi ra mới nói tiếp:
-Đây là thành ý của ta, nếu ngươi tin ta hãy trả lời câu hỏi trước đó của ta đi.
Được thả tự do, ánh mắt Hoa Thượng Nhi phức tạp nhìn Nguyên Tiểu Bảo, một lát sau nàng bắt đầu kể:
-Từ rất lâu về trước, ta và rất nhiều người khác bị Hồn Tộc bắt giữ, đám người vô nhân tính đó thực hiện vô số thí nghiệm trên người chúng ta, đến khi chúng ta không còn tác dụng bọn chúng liền rút hồn chúng ta ra đày tới Thiên Hoa Đảo để trở thành một bài khảo hạch “tộc nhân ưu tú”.
-Ngươi biết không, đã vô số năm trôi qua, chúng ta chịu quản chế của Thiên Hoa Đảo muốn chết cũng không được, chỉ có thể cam chịu sống một cuộc sống kéo dài đằng đẵng không có hy vọng, mỗi một lần có người đến tham gia khảo hạch chúng ta đều bị làm nhục, bởi vì chúng ta không thể tu luyện còn bọn hắn thì có tu vi.
-Mặc dù đây không phải thân thể thực sự, chúng ta chỉ đang sống bám vào những con rối nhưng nỗi đau ấy cứ giày vò chúng ta mãi khiến những người khác không chịu nổi phải lựa chọn xóa sạch kí ức quên hết tất cả. Riêng ta, ta lựa chọn giữ kí ức để trở thành chủ mẫu, để đủ sức bảo vệ những người khác.
-Từ đó mỗi khi có nam nhân đến đây ta đều hút sạch dương khí để gia tăng công lực, qua vài chục năm lại chuyển đổi thân phận một lần giữ vững ngôi vị chủ mẫu, đây là điều duy nhất ta có thể làm để bảo vệ mọi người. Ngươi nói xem, ta hay Hồn Tộc mới là người tàn nhẫn?
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Hoa Thượng Nhi đã nhiều hơn một tia nức nở, nàng… khóc.
Đừng nhìn nàng tàn nhẫn, nhưng những gì nàng phải chịu so với cái tàn nhẫn của nàng không đáng giá nhắc tới, nàng chắc chắn cũng từng trải qua đau thương, vậy mà nàng vẫn có thể quyết định giữ kí ức để bảo vệ người khác, nàng… rất cao thượng.
Hóa ra, từ “ngẫu” trong ngẫu hồ không đơn thuần là ngẫu nhiên mà còn đại biểu cho nhân ngẫu, những người sống trên Thiên Hoa Đảo chỉ là những linh hồn sống bám vào những bức tượng “người”.
Sự thật này, quá tàn nhẫn, đổi lại là Nguyên Tiểu Bảo cũng không dám chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn giữ kí ức để bảo vệ người khác.
Nguyên Tiểu Bảo không nhịn được ôm Hoa Thượng Nhi vỗ về:
-Ta… xin lỗi.
Đã rất lâu rồi mới cảm nhận được tình người từ con người chân thật, Hoa Thượng Nhi càng khóc lớn hơn.
Cứ như thế, một người vỗ về, một người khóc, mãi đến mười lăm phút sau Hoa Thượng Nhi mới bình tĩnh lại tách ra khỏi Nguyên Tiểu Bảo, nàng lấy ra một viên đá trong suốt mặt đối mặt với Nguyên Tiểu Bảo nói:
-Sở dĩ ta nói dù ngươi có tra tấn hay làm nhục ta cũng không cho ngươi biết phương pháp băng qua Ngẫu Hồ là vì phương pháp chỉ có một, ngươi phải giết người trên Thiên Hoa Đảo rồi từ những người đó rút ra một sợi linh hồn cho vào Thiên Hồn Thạch, đến khi nào Thiên Hồn Thạch đổi sang màu đen mới thôi.
-Những người trước đây đều phải giết sạch sẽ Thiên Hoa Đảo mới thông qua khảo hạch, ngươi tính toán thế nào đây?
Biết được phương pháp, bất quá Nguyên Tiểu Bảo không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại Nguyên Tiểu Bảo cực kì khó chịu.
Nói thật Nguyên Tiểu Bảo hiểu ý của Hoa Thượng Nhi là có giết các nàng cũng không chết hoàn toàn được, nhưng hắn không cách nào xuống tay với các nàng, các nàng… đều là những người đáng thương, hắn không muốn tổn thương các nàng thêm nữa.
Sau một hồi trầm ngâm Nguyên Tiểu Bảo mở miệng hỏi:
-Không còn cách nào khác sao?
Hoa Thượng Nhi lắc đầu:
-Không có.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo ngao ngán lắc đầu quay người rời khỏi cung điện để lại Hoa Thượng Nhi ánh mắt tràn đầy phức tạp phía sau.