Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 4: Nữ Chủ Đại Nhân
Sau khi Diệp Miên và Mộng Y đến Thiên Tông hai ngày, hai người được gọi đến kiểm tra linh căn.
Diệp Miên được Huyền Cơ đường chủ để ý đến thì không thể nào là phế vật.
Trong tiểu thuyết cũng từng đề cập qua, Diệp Miên là nhị linh căn có thiên phú về trận pháp và vẽ bùa.
Thân thể Mộng Y đang sở hữu-A Trần là tam linh căn khó tu hành.
Mộng Y cũng không quá bất ngờ, nàng là người hiện đại, cho dù là thiên căn chưa chắc nàng đã tu luyện được!
Diệp Miên chưa qua thử luyện nên ở lại ngoại môn tu luyện cho đợt thử luyện năm sau.
Mộng Y hiểu biết một chút thực vật cổ, nàng cũng khá nhạy cảm với các loại thực vật nên được phái đến chỗ Mộc Quan Đường phụ việc, học hỏi y thuật.
Mộc Quan Đường này do một vị trưởng lão tính cách quái dị chủ quản.
Mộng Y nghĩ thầm, cao nhân hay tiên y quả nhiên có tính cách kì lạ!
Mộng Y và Diệp Miên ở Thiên Tông một năm, cũng đã sắp đến đợt thử luyện của đệ tử ngoại môn.
Những đệ tử vượt qua tử luyện đều được tiến vào nội môn, nhưng hầu như chẳng được mấy người.
Mộng Y học y thuật không học pháp thuật nên cũng chẳng tham gia, chỉ có mình Diệp Miên tham gia thử luyện.
“A Trần, hai tháng nữa thử luyện diễn ra rồi!”
Mộng Y nhặt thảo dược khô bỏ vào rổ nhỏ, lơ đễnh đáp “Ta biết.”
Diệp Miên nhìn Mộng Y muốn nói lại thôi, hồi lâu cuối cùng cũng mở lời “A Trần, cậu không muốn thử sao? Qua được thử luyện liền được vào nội môn đấy!”
Mộng Y cười trừ “Thử luyện quá sức với ta rồi! Ta là tam linh căn, huống hồ một năm nay chẳng chăm chỉ tu luyện.”
Diệp Miên bĩu môi “Chẳng lẽ cậu muốn ở đây mãi, mặt cậu…”
“Chẳng phải ta đang theo Phương trưởng lão học y đây sao? Được rồi, cậu chăm chỉ tu luyện đi, ta chờ tin vui từ cậu!”
Diệp Miên tựa vào cây gỗ nhìn Mộng Y phân loại thảo dược “Ta sẽ cố gắng! À mà này, hôm nay ta gặp được một vị sư huynh cực kì đẹp trai.
Cứ có cảm giác hào quang chiếu rọi ấy!”
Mộng Y dừng công việc, ngước đầu nhìn nàng ấy “Sư huynh?”
Chẳng lẽ là nam chủ Minh Quang?
“Ừ! Hình như huynh ấy là đệ tử thân truyền, y phục nhìn rất đẹp!”
Theo trong cốt truyện, trước khi thử luyện Diệp Miên tình cờ gặp được Minh Quang.
Một lần gặp liền nhất kiến chung tình, đây cũng là lí do nàng ấy cố gắng vượt qua thử luyện tiến vào nội môn.
Ở Thiên Tông, đệ tử ngoại môn không được tùy tiện đi vào các phong chính trong Thanh sơn.
Mộng Y cười “Vậy cậu phải cố lên để gặp mặt vị sư huynh kia thường xuyên rồi!”
Diệp Miên đỏ mặt, ngượng ngùng cười “A Trần lại chọc ghẹo ta! Cơ mà vị sư huynh kia thật sự rất cuốn hút!”
Mộng Y lắc đầu cười, nam chủ còn không cuốn hút sao?!
“Thôi, ta trở về luyện tập đây.
Tam nhân đường chủ mà phát hiện ta lại trốn đến đây thì nguy!”
Mộng Y mỉn cười phất tay “Đi đi.”
Diệp Miên vội chạy đi, vẫy tay với nàng “A Trần, đi đây! Chờ tin tốt của ta!”
Mộng Y nhìn theo bóng dáng khả ái dần khuất.
Một năm nay Diệp Miên trổ mã càng xinh đẹp khả ái hơn rồi, đợi qua thử luyện liền gặp lại nam chủ.
Diệp Miên đi không lâu nàng đã thấy một đệ tử ngoại môn chạy đến bảo nàng đến vườn thuốc phía sau giúp mọi người hái thuốc.
Nàng đến vườn thuốc liền nhìn thấy Phương trưởng lão cũng chính là Mộc Quan trưởng lão ở đó, bên cạnh là một nữ tử vận y phục đệ nội môn.
Nữ tử kia có lẽ chính là đệ tử của Phương trưởng lão, nữ tam của nam chủ-Tập Yên Yên.
Mà nữ tử vận y phục đệ tử thân truyền đứng trước mặt hai người họ, khuôn mặt phù dung lạnh lùng, nàng vận áo choàng lông màu lam nhạt lúc có lúc không đáp lại lời Phương trưởng lão.
Tim Mộng Y đột nhiên đập nhanh, nữ tử kia cũng quá xinh đẹp rồi! So với nữ tam Tập Yên Yên còn đẹp hơn!
“Tiểu Y? Đến đúng lúc lắm, con đưa Nghịch Lan đi lấy thuốc đi.” Phương trưởng lão vừa nhìn thấy Mộng Y đến ngẩn ra ở đó liền gọi lại.
Mộng Y không dám tin nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp kia.
Phương trưởng lão gọi nàng là gì ấy nhỉ? Nghịch Lan? Ôi mẹ ơi là Nghịch Lan! Nữ chủ đại nhân đấy!
Nghịch Lan nhìn thoáng qua Mộng Y một cái, lãnh đạm lên tiếng “Không cần phiền sư muội đâu, tự ta đi là được rồi!”
Chưa kịp để Phương trưởng lão mở miệng Mộng Y đã nhanh hơn bước vội nói “Không phiền! Không phiền đâu!”
Lời đã ra Mộng Y liền ngẩn người, đúng là miệng nhanh hơn não!
Phương trưởng lão phất tay “Vậy để Tiểu Y dẫn đường đi!” nói rồi lão quay người đi về đại điện.
Tập Yên Yên cúi người chào Nghịch Lan rồi theo lão rời đi.
Nghịch Lan đợi hai người họ đi mới lên tiếng “Phiền sư muội!”
Mộng Y có chút xấu hỗ về chuyện thất thố ban nãy, nàng đưa dấu tay mời, đợi Nghịch Lan đi phía trước mới đi theo sau.
Xét về cấp bậc, đệ tử thân truyền cao quý hơn một đệ tử chạy việc vặt như nàng rất nhiều, mọi hành vi cử chỉ cần cẩn thận kẻo đắt tội họ.
Trong lòng Mộng Y hồi hộp lạ thường, đùa sao? Kia là nữ chủ đại nhân nàng yêu thích nhất đấy! Giống như fan gặp idol vậy! Tim cứ đập thình thịch như đánh trống.
Nghịch Lan nữ chủ vốn là thiên linh căn, tinh thông tất cả các lĩnh vực, là thiên tài ở Thiên Tông.
Nghịch Lan có thể đứng ngang hàng với nam chủ Minh Quang, là cặp đôi kim đồng ngọc nữ được trời cao ưu ái.
Nhưng đó chỉ là trước khi Nghịch Lan bị phế tu vi.
Ở quyển 1 của «Minh Quang» Nghịch Lan tỏa sáng bao nhiêu thì ở quyển 2 lại chìm bấy nhiêu.
Trong lần Tập Yên Yên bị ma tộc bắt cóc, nữ chủ vì cứu nam chủ và nữ tam mà ti vi bị phế hoàn toàn.
Tuy nữ chủ là thiên linh căn nhưng kinh mạch đã hầu như đứt gãy, khó mà tu luyện được nữa.
Ở quyển 2 xuất hiện nhiều nữ nhân thông minh, xinh đẹp, gia cảnh đều xuất sắc, nữ chủ nhanh chóng bị lu mờ.
Mọi người đều cho rằng Nghịch Lan không còn xứng với nam chủ.
“Làm sao vậy?”
Mộng Y giật mình phát giác ra đã đến phòng thuốc, Nghịch Lan đang đứng nhìn nàng.
“A, xin lỗi sư tỷ!”
Nghịch Lan cũng không mấy để tâm, nàng ấy đưa cho nàng tờ giấy “Phiền sư muội giúp ta lấy chỗ thuốc này.”
Mộng Y nhận lấy đơn thuốc, đơn thuốc này là giúp chữa kinh mạch, bổ trợ cho việc tu luyện có lẽ vết thương một năm trước vẫn chưa trị được.
Đợi Mộng Y lấy thuốc xong tiễn Nghịch Lan đi một đoạn.
Khi đi ngang qua hậu viện đột nhiên Mộng Y dừng bước, Nghịch Lan phía trước cũng dừng lại.
Ở bàn đá nơi hậu viện, Tập Yên Yên đang ngồi, bên cạnh là một nam tử vận y phục đệ tử thân truyền giúp nàng ấy cánh hoa trên tóc xuống.
Hai người thập phần thân mật cũng khiến Mộng Y nhận ra kia chính là nam chủ trong tiểu thuyết-Minh Quang.
Mộng Y lo lắng nhìn Nghịch Lan thấy nàng ấy dáng vẻ lãnh đạm càng lo hơn.
Dù gì Nghịch Lan cũng thích nam chủ như vậy, chỉ vì bị phế mà luôn tự ti cho rằng mình không còn xứng với hắn.
“Được rồi, đưa thuốc cho ta đi.”
Mộng Y nhìn đôi nam nữ bên kia rồi lại nhìn Nghịch Lan, cuối cùng cắn răng nói “Ta tiễn tỷ thêm một đoạn.”
Nghịch Lan không có ý từ chối, nàng ấy “Ừ” một tiếng rồi đi tiếp.
Lúc này Minh Quang và Tập Yên Yên cũng phát ra có người tới.
Nam chủ Minh Quang thấy người tới là Nghịch Lan thì có chút kinh ngạc.
“Sư tỷ?” hắn lại nói “Tỷ đã khỏe hơn chưa?”
Nghịch Lan mỉn cười “Không sao rồi, chỉ còn chút di chứng, uống vài thang thuốc là ổn thôi.”
Minh Quang không biết tin thật hay giả mà gật đầu “Vậy tỷ chăm sóc bản thân tốt, lát nữa ta qua thăm tỷ, sẵn tiện đem cho tỷ một gốc linh chi cổ.”
Nghịch Lan như có như không nhìn qua Tập Yên Yên, uyển chuyển từ chối “Ý tốt của đệ ta nhận, có điều linh chi cổ quá quý báo, ta không thể nhận được.
Hôm nay ta còn phải ngâm thuốc, không tiện tiếp đệ rồi, hãy để ngày khác đi.”
Minh Quang nhận ra ý nàng liền thất vọng cúi đầu “Ta biết rồi, khi nào rảnh rỗi ta đến thăm tỷ!”
Nghịch Lan mỉn cười “Được.
Sư đệ nói chuyện với sư muội, ta đi trước.”
Mộng Y vờ làm không khí lúc bấy giờ mới vội ôm thuốc chạy theo Nghịch Lan.
Nàng tiễn nữ chủ đến đại môn Mộc Quan Đường mới dừng bước.
Nghịch Lan lúc này mới mở miệng nói chuyện “Muội là đệ tử ngoại môn sao?”
Mộng Y được Nghịch Lan bắt chuyện có chút thụ sủng ngược kinh “Vâng!”
“Muội tên gì?”
“Muội tên Mộng Y!”
Nghịch Lan gật đầu biểu thị đã rõ, nàng ấy nhìn khuôn mặt bị che sau lớp lụa của Mộng Y.
Mộng Y như biết nàng ấy nghĩ gì mà nói “Khuôn mặt của muội đã bị hủy không thể để sư tỷ nhìn được rồi.”
Nghịch Lan bừng tỉnh đại ngộ “Vậy sao.
Thôi, muội trở lại đi, hôm nay đa tạ muội!”
Mộng Y vui vẻ cười hít mắt “Được gặp sư tỷ là vinh hạnh của muội! Chút chuyện nhỏ này không đáng để tâm.”
Lúc này Nghịch Lan mới mở nụ cười “Ta đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt sư tỷ!”