Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 26: Tà Ma Quấy Phá
Lúc Nghịch Lan và Mộng Y xuống lầu đã nhìn thấy Minh Quang và Diệp Miên bên dưới.
Lúc này đại sảnh đông đúc khách nhân, âm thanh trò chuyện ầm ĩ.
Cả đại sảnh lớn chật ních người, người qua người lại thật náo nhiệt.
Diệp Miên và Minh Quang ngồi ở một góc không được chú ý lắm nhưng ở vị trí này lại dễ dàng nghe thấy mấy người xung quanh tám chuyện trà dư tửu lâu.
Minh Quang nhìn thấy Nghịch Lan và Mộng Y liền im lặng ngoắt tay bảo hai người đến.
Mộng Y và Nghịch Lan xuống tới nơi mới chú ý đến một bàn năm sáu nhân sĩ giang hồ ngồi phía trước đang nói về chuyện tà ma tác quái trong Viên Châu thành gần đây.
Hai người ngồi xuống, không cần nhắc nhở đã thức thời im lặng vểnh tai nghe tin tức từ miệng mấy nhân sĩ giang hồ kia.
Minh Quang khái quái nói lại thông tin hắn và Diệp Miên nghe được lúc hai người chưa đến.
Tuy nói nhiệm vụ chia riêng ra nhiều đội nhưng cũng không phải đơn độc mỗi đội hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bọn họ nhận được hoặc ít hoặc nhiều cần các đội khác liên kết hoàn thành.
Nói trắng ra chính là một đội thì không thể hoàn thành được nhiệm vụ, cần tất cả các đội đồng thời phân cùng một nhiệm vụ tham gia cùng làm việc mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy nên Minh Quang không ngại chia sẻ thông tin mà bọn họ biết được cho đội Mộng Y nghe.
Phía Nam thành Viên Châu có một hộ gia đình quý tộc họ Trương, họ Trương là cũng được xem là thiên tuế gia vùng Viên Châu này.
Trước kia họ Trương hống hách chẳng xem ai ra gì nhưng cũng không ép buộc bá tánh khổ sở gì nên cho dùng tính cách tồi dân của Viên Châu cũng bỏ qua.
Một năm trở lại đây Trương gia đột nhiên có vận hạn, làm chuyện gì cũng không tốt, đầu tư buôn bán toàn bị lỗ vốn.
Người dân thành Viên Châu được Trương gia bảo hộ, Trương gia gặp chuyện bọn họ cũng sống không tốt.
Không biết là do số bọn họ xui xẻo hay Trương gia đắc tội người khác, một năm nay Trương gia càng ngày càng suy sụp.
Mới mấy tháng trước đây, oán hồn từ chiến trường Thiên Ma cổ đột nhiên dao động kịch liệt thoát khỏi kết giới xông vào thành Nam Cương và Viên Châu.
Mỗi đêm tối bọn họ không dám bước chân ra đường dù là nửa bước.
Ban ngày còn phải chú ý khắp nơi, mang theo bùa trừ tà, bình an…!
Này thật đúng là đã nghèo lại gặp cái eo!
Bốn người bọn họ nắm được tình hình một năm trở lại đây của Viên Châu.
Minh Quang thấp giọng lên tiếng thảo luận “Sư tỷ, tỷ nói xem chuyện họ Trương là có người cố ý sắp đặt hay là do bọn họ xui xẻo?”
Nghịch Lan lắc đầu “Không biết được, cần phải điều tra Trương gia này trước.
Nhưng mà nhiều chuyện liên tục sảy ra như vậy cũng không đơn thuần chỉ là trùng hợp.”
Minh Quang gật đầu “Nơi tà ma quấy phá nghiêm trọng nhất là Trương gia và những nơi thuộc đất đai họ Trương, cho dù họ Trương này không phải bị tính kế cũng là do ác giả ác báo.”
Nghịch Lan suy nghĩ một chút, lãnh đạm lên tiếng “Lát nữa đệ và Diệp sư muội đến xem Trương gia trước.
Ta và Mộng Y đi đến nhưng nơi bị tà ma vấy phá khác trong thành xem qua một chút.”
Minh Quang gật đầu tán thành “Cứ như vậy đi, trước khi trời tối tập hợp lại tại khách điếm này.”
Nghịch Lan gật đầu, nàng ấy dẫn theo Mộng Y ra khỏi khách điếm trước.
Người đi đến một con phố nhỏ nhìn có vẻ khá âm u, người qua đường ít ỏi.
Con phố này ban đêm thường bị mấy thứ không sạch sẽ quấy phá, nhiều người đã không chịu nổi rời đi rồi, chỉ còn ít người nghèo khổ cắn răng ở lại.
Dù sao Viên Châu cũng không phải lần đầu tiên bị tà ma quấy rối, chuyện đã sảy ra mấy lần, bọn họ cũng biết chuyện này sẽ tiếp tục sảy ra nữa nên ngoài cố gắng cũng không thể làm gì khác.
Mộng Y nhìn ngỏ nhỏ có chút âm u, sắc mặt người qua đường cũng không quá tốt, bất giác da gà da vịt nổi đầy lên.
“Sư tỷ, tà ma…!Thứ hay xuất hiện ở Viên Châu rốt cuộc là cái gì? Ma tộc sao?”
Nghịch Lan nhìn biết nàng sợ nên giảm chậm tốc độ để Mộng Y sánh vai cùng đi với nàng ấy “Tà ma cũng chỉ là một cách gọi thôi, không nhất thiết là ma tộc.
Muội biết đấy, ma tộc đã bị phong ấn sâu trong lòng đất, số lượng ma tộc ở lại nhân gian rất ít ỏi.
Thứ quấy rối con người nhiều nhất chính là quỷ, cũng chính là linh hồn ma tộc, con người và thiên tộc chết đi.”
Nghịch Lan hơi dừng một chút lại nói “Thông thường những ma tộc, con người và thiên tộc chết đi mang theo oán niệm thì rất dễ trở thành lệ quỷ lưu lại nhân gian hại người.
Tà ma quấy rối Viên Châu chính là oán linh, lệ quỷ hình thành từ mấy trăm năm trước ở chiến trường thiên ma.
Cũng có ma tộc lưu lạc nhân giới và một số oán linh mang theo chấp niệm tồn tại trong thời gian ngắn.”
Mộng Y lúc hiểu lúc không gật đầu.
Nàng từng theo ngành khảo cổ học nhưng chủ yếu chỉ học mỗi môn ngôn ngữ cổ.
Nàng biết trong quá khứ có rất nhiều điều huyền huyễn tồn tại.
Mộng Y không xác định được rốt cuộc thế giới này là một cuốn tiểu thuyết hay thực chất chính là lịch sử của Huyễn Lam lục địa.
Mộng Y xuyên qua lây như vậy vẫn không thể phân rõ được.
Đương lúc Mộng Y suy nghĩ chuyện trong lòng thì bên chân bị một đứa trẻ con va phải.
Đứa trẻ ngã ngồi xuống đất, không biết là hoảng sợ hay lí do gì mà ngơ ngác nhìn Mộng Y.
Mộng Y có chút lúng túng đỡ đứa bé ngồi dậy “Cô bé, không sao chứ?”
Đứa trẻ mở to đôi mắt tròn lắc đầu “Không…!Không sao ạ.”
Mộng Y phủi nhẹ y phục nó mỉm cười “Không sao là tốt rồi, lần sau đi lại nhớ nhìn đường nhé.
Đừng bất cẩn như vậy.”
Đứa trẻ khịt khịt mũi nhỏ giọng nói “Muội vội đi tìm tỷ tỷ…!Đa tạ tỷ ạ!”
Mộng Y vỗ vai nó rồi để nó rời đi.
“Đứa trẻ đó có chút bất thường.”
Mộng Y quay đầu nhìn Nghịch Lan, khó hiểu hỏi “Bất thường ạ?” nàng lại không cảm thấy có gì lạ cả.
Nghịch Lan lấy ra một cái khăn tay lau vết bẩn trên bàn tay Mộng Y một lần “Trên người đứa trẻ kia có âm khí, cũng không quá nặng nhưng cũng không phải vô tình dính phải.
Hẳn là con bé gặp phải thứ gì không sạch sẽ, còn tiếp xúc với thứ đó một thời gian khá dài.”
Mộng Y vô thức rụt tay lại, thứ không sạch sẽ? Chẳng lẽ cái thứ phi khoa học kia?
“Vậy đứa trẻ kia không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Nghịch Lan thu lại khăn tay, lắc đầu “Nhìn con bé sắc mặt vẫn tốt, có lẽ thứ kia không có tổn thương nó.
Ở Viên Châu thỉnh thoảng gặp phải một số thứ cũng không phải chuyện hiếm lạ.”
Nói đoạn Nghịch Lan kéo Mộng Y đi đến một căn hộ đang mở cửa ở gần đó hỏi về tình hình gần đây cũng con phố nhỏ.
Hai người cũng không nhắc lại chuyện đứa trẻ kia.
Nghịch Lan và Mộng Y hỏi thăm một số người, bọn họ đều nói ra mấy chuyện thường sảy ra trong ngỏ nhỏ, giống như thông tin bọn họ nắm được không có gì khác cả.
Một chuyến này bọn họ xem ra đi vô ích rồi.
Hai người còn muốn ở lại ngỏ nhỏ đến tối xem xét tình hình nhưng đã hẹn với hai người Minh Quang và Diệp Miên bên kia.
Nếu như họ không trở lại sợ rằng Minh Quang và Diệp Miên lo lắng.
Huống hồ Nghịch Lan và Mộng Y vừa đến Viên Châu không lâu, không nên đường đột ở lại nơi nguy hiểm này.
Lúc hai người Nghịch Lan và Mộng Y rời khỏi ngõ nhỏ thì gặp phải đứa trẻ lúc trước va vào người Mộng Y.
Chỉ là lúc này nhìn đứa trẻ có chút sợ hãi, có chút lo lắng.
Lúc con bé nhìn thấy hai người bọn họ mắt liền lóe lên nhưng sau đó lại cấp tốc rũ xuống vội vã chạy đi.
Mộng Y nhíu mày nhìn qua Nghịch Lan “Sư tỷ…”
Nghịch Lan hiểu ý Mộng Y, nàng ấy đi lên hai bước giữ đứa trẻ lại.
Đứa trẻ giật mình hoảng sợ kêu lên một tiếng, không ngừng giãy khỏi Nghịch Lan.
“Cô bé, chúng ta không phải người xấu”-Mộng Y vội nói với đứa trẻ.
Đứa trẻ rõ ràng không giãy dụa nữa nhưng vẻ mặt tràn đầy phòng bị “Các tỷ muốn làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi muội chút chuyện thôi.”
Đứa trẻ hồ nghi nhìn Mộng Y “Tỷ tỷ nói những kẻ ra vẻ đạo mạo đều không tốt lành gì! Các tỷ hẳn là không có ý tốt!”
Mộng Y hơi ngẩn ra “Bọn ta thật sự không phải kẻ xấu! Bọn ta sẽ không làm gì muội.”
Đứa trẻ do dự hồi lâu cuối cùng nói “Vậy vị tỷ tỷ này buông muội ra trước.”
Nghịch Lan không nói gì, buông đứa trẻ ra.
Không ngờ đến lúc thả ra, đứa trẻ lách mình chạy vào ngỏ nhỏ, linh hoạt như thỏ không thể bắt được.
Mộng Y ngẩn người “Ấy…”
Nghịch Lan nhìn theo bóng lưng đứa trẻ nhíu mày “Chúng ta về khách điếm hội họp với Minh Quang và Diệp Miên trước.”
Mộng Y gật đầu, nàng cũng cảm thấy đứa trẻ kia kì quái…!Không! Cả con phố nhỏ này cũng rất kì quái, vẫn là nên trở vè khách điếm trước thì hơn!