Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 16: Thử Luyện Vụ Ẩn Sơn Quách Bình
Giữa trưa ngày hôm sau Minh Quang, Vân Hải và Tiểu Phàm mới trở lại.
Lúc ba người trở về liền thấy ba nữ tử đang nướng thịt ăn vui đến quên trời quên đất.
“Bọn ta khổ sở đi thu thập vật phẩm, các tỷ lại ở đây ăn uống vui đùa! Thật là vô tâm mà!” Vân Hải bĩu môi ai oán một câu rồi cướp đi cái đùi gà thơm phức trên tay Mộng Y.
Hắn nhe răng cười “Tiểu sư muội tốt nhất, cho ca cái đùi gà này nhá?”
Mộng Y tuy không cam lòng những cũng không lấy lại, nàng ngửi thấy mùi máu liền hỏi “Huynh bị thương sao?”
Vân Hải bày ra vẻ mặt uất ức khổ sở gật đầu “Tiểu sư muội mau xem vết thương cho ca đi, ca bị người ta đánh thật đau ah!”
Mộng Y nhìn một đại nam nhân như hắn bán manh cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng nhìn qua Vân Hải một lần, đại khái chỉ là vết thương ngoài da, thoa thuốc vài ngày liền khỏi.
Tưởng Anh vừa cắn cái cánh gà vừa hỏi “Có chuyện gì sao?”
Minh Quang và Tiểu Phàm cũng đi đến ngồi xuống, Tưởng Anh nhiệt tình chia gà rừng vừa nướng cho hai người.
Nghịch Lan xé cái đùi gà lặng lẽ đưa cho Mộng Y.
“Hôm qua bọn ta vào thiên điện lấy lò luyện đan gặp phải đội của tên họ Quách kia, vật phẩm bị hắn lấy mất rồi!”
Mộng Y đang cắn cái đùi gà thì dừng lại, có người gây sự với nam chủ? Chán sống rồi sao?
Tưởng Anh nhíu mày “Quách Bình?”
Vân Hải hừ lạnh “Không phải hắn thì là ai! Hắn chính là cố tình chống đối với Minh Quang, hạn tiểu nhân thừa nước đục thả câu!”
Quách Bình trong nguyên tác là một trong những đệ tử nội môn xuất sắc ở Thiên Tông, sư phụ hắn ta cũng là một trưởng lão có tiếng.
Hắn ỷ bản thân mình tài giỏi, có sư phụ chống lưng nên hống hách kiêu ngạo không xem ai ra gì.
Quách Bình chính là nhìn không ưa nam chủ xuất sắc hơn hắn, luôn tìm cái chết khiêu khích nam chủ.
Đỉnh điểm của kết thù là hắn thích một nữ nhân trong dàn hậu cung của nam chủ, hãm hại nam chủ rơi vào vực Vô Gián.
Hắn ta chính là một trong những tiểu phản diện dâng kinh nghiệm cho nam chủ, hơn nữa còn sống dai như gián!
Mộng Y lặng lẽ gặm gà, trong lòng thắp cho Quách Bình một cây nến.
Nếu không nhầm trong nguyên tác tên này chết không được sung sướng gì cho cam!
Tiểu Phàm bất mãn nói “Rõ ràng linh thú canh cửa là do chúng ta hạ, lò luyện đan phải là của chúng ta! Quách Bình lại dẫn người đi cướp còn đánh Vân Hải sư huynh! Nếu không phải Minh Quang sư huynh và đệ bị thương thì hắn làm sao có thể đắc ý như vậy chứ!”
Tưởng Anh hừ một tiếng “Tên đó tính vẫn không đổi, còn tưởng sư phụ hắn cao siêu gì lắm cơ.
Thượng bất chính hạ tất loạn!”
Minh Quang cười lạnh “Không để hắn đắc ý được lâu đâu.
Thôi nào, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi lên đường tìm Thanh tâm quả!”
Mọi người đều tán thành quyết định của Minh Quang.
Nghỉ ngơi một lát, ăn uống no say lại lên đường.
Thanh tâm quả đã xuất hiện ba ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hôm nay cũng đã là ngày thứ 13 từ khi thử luyện bắt đầu.
Tổ đội sáu người Minh Quang dẫn đầu xuống núi, hướng Bạch Hạc đường mà đi.
Trên đường đi Mộng Y nghe thấy nhân sâm cổ ở yên trong túi tote đã lâu không di chuyển ồn ào kêu gào.
Mộng Y không thèm để ý đến nó nhưng nhân sâm cổ không tha cứ gọi nàng mãi, ồn ào suốt một ngày, bất đắc dĩ nàng gỡ bùa trên túi tote ra, nhân sâm cổ bay lên ngồi trên vai nàng.
Nhân loại có mùi thơm này, ngươi không ngửi thấy cái gì sao!
Mộng Y “…” Nhân loại có mùi thơm là chỉ nàng sao?
“Ta tên Mộng Y! Có chuyện mau nói có rắm mau thả không ta nhốt ngươi vào lại đấy!” Mộng Y nhỏ giọng đe dọa.
Nhân sâm cổ dùng rễ khẩy khẩy mạn sa che mặt của Mộng Y Nhân loại ngươi không ngửi thấy mùi rất thơm sao?
“Ngươi lại muốn nói linh hồn ta rất thơm, muốn ăn sao?”
không phải không phải! Là mùi khác, thật thơm nhưng mà vẫn không thơm bằng ngươi!
“…”
ta nghĩ là đồng loại! Thật phấn khích!
“…” đồng loại thì phấn khích cái gì??
đồng loại hiện giờ thật hiếm, nhưng mà ăn cũng thật ngon!
“…”
Mộng Y đỡ trán, cái thứ quỷ này là nhân sâm sao? Nhân sâm sao?! Ngay cả đồng loại cũng ăn!!!
Mộng Y quyết đoán chộp lấy nhân sâm cổ trên vai bỏ vào túi tote, dán bùa lên.
Nghịch Lan quay đầu nhìn nàng “Nhân sâm cổ lại làm loạn sao?”
Mộng Y mỉn cười “Vâng, tuy nhiên không có gì đáng ngại.”
Nghịch Lan “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Mọi người trong đội đều biết nhân sâm cổ luôn dính lấy Mộng Y không tha, Mộng Y không dám nói cho họ biết nàng nghe hiểu nó nói chuyện.
Mộng Y chưa biết được rốt cuộc tại sao nàng lại nghe hiểu mấy thứ có linh tính nên tạm thời không nói bàn tay vàng này cho ai nghe.
Đột nhiên hai bên bụi rậm vang lên tiếng sột soạt, tổ đội sáu người đều dừng chân lại, đề phòng nhìn xung quanh.
“Ây nha, đây không phải là Minh Quang sư đệ sao?”
Xung quanh xuất hiện mười mấy người vận y phục đệ tử nội môn của Thiên Tông, bao vây lấy sáu người Minh Quang bên trong.
“Quách sư huynh có lời mời, Minh Quang sư đệ rảnh rỗi đi cùng ta một chuyến chứ?”
Thôi xong! Lại là tình tiết pháo hôi bắt nạt nam chính rồi bị vả mặt!
Minh Quang không nóng không lạnh nói “Quách sư huynh mời thật không đúng lúc, hôm nay bận rộn không thể đến gặp!”
Tên pháo hôi cầm đầu cười mỉa mai “Haha không phải ngươi sợ Quách sư huynh đi? Đúng là tiểu bạch kiểm nhát gan”
Mấy tên pháo hôi đi theo cười haha phụ họa.
“Hừ! Đám tiểu nhân không biết ngượng miệng!”
“Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì đó!”-một tên chỉ vào Vân Hải vừa nói quát.
Vân Hải cười lạnh “Không biết các ngươi có vấn đề về tai, đáng tiếc nhân cách không hoàn chỉnh lại còn khuyết tật!”
Pháo hôi cầm đầu quát lớn “Câm miệng hết cho ta! Người của các ngươi còn trong tay Quách sư huynh, không muốn bọn họ sống nữa sao?!”
Minh Quang nhíu mày.
Vân Hải cũng im lặng.
“Muốn người của các ngươi thì mau đi theo bọn ta đến gặp Quách sư huynh!”
Minh Quang trầm giọng nói “Làm sao ta biết các ngươi nói thật hay giả?”
Pháo hôi cười lạnh “Thật hay giả thì quan trọng sao? Bây giờ bọn ta muốn bắt các ngươi thật sự dễ dàng!”
“Các ngươi bị thương, trong đội còn có hai phế vật thì đánh lại bọn ta sao?!”
“Các ngươi có cái thá gì để thương lượng!”
“…”
Minh Quang nhìn lại đội mình nhìn nhìn hơn mười tên xung quanh, quả thật họ đang ở thế hạ phong, không thể đối kháng trực tiếp!
“Vậy thì làm phiền sư huynh rồi!”
Vân Hải kinh ngạc “Minh Quang?”
“Bọn họ nói đúng” Minh Quang nhìn hắn “Huống hồ đã nhiều ngày rồi vẫn chưa tìm thấy đám người Mạn Lang, chỉ sợ họ đang ở trong tay Quách Bình.”
Vân Hải im lặng.
Minh Quang nhỏ giọng “Lát nữa tùy cơ ứng biến.”
Vân Hải hơi kinh ngạc cúi cùng cúi đầu cười “Tốt thôi!”
Đám pháo hôi nhiễu cợt một hồi rồi mới đưa bọn họ đến chỗ Quách Bình.
Đó là một khoảng đất trống cách đó không xa, từ xa đã nhìn thấy ba người bị trói nằm dưới đất.
Quả nhiên là người của đội bọn họ Mạn Lang, Vương Cầm và một vị sư huynh khác.
“Sư huynh, đã đem người trở về rồi!”
Quách Bình ngồi ở trên tảng đá, miệng ngậm cọng cỏ.
Tướng mạo hắn cũng tuấn tú tuy nhiên so với nam chủ quả là một trời một vực.
Quách Bình nhảy khỏi tảng đá cười lạnh “Minh Quang ah Minh Quang, ngươi cũng có ngày rơi vào trong tay ta!”
Minh Quang nhìn qua ba người nằm dưới đất, bọn họ vẫn có ý thức tuy nhiên trên người chật vật đến không nhìn nổi.
Mộng Y thoáng nhíu mày, cái này không đúng cho lắm! Theo trong nguyên tác lúc này Vương Cầm đã giết chết hai vị sư huynh sư tỷ, Mạn Lang bị thương nặng trốn khỏi địa cung thì gặp phải Quách Bình.
Quách Bình dùng Mạn Lang để uy hiếp Minh Quang, vì sao Vương Cầm và vị sư huynh này còn ở đây??
Tác giả quân ở đây không đúng!
Vương Cầm thường ngày vẫn luôn xoát cảm giác tồn tại, khẩu nghiệp mọi lúc mọi địa điểm hôm nay không biết vì bị thương hay vì cái gì mà im lặng đến lạ thường.
Vương Cầm ngẩn đầu nhìn tổ đội sau người bọn họ rồi nhanh chóng gục đầu xuống.
“Quách sư huynh, người muốn gì?”