Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 110: Đã Qua Trăm Năm


Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 110: Đã Qua Trăm Năm


Mộng Y chờ ở ngoại môn suốt một canh giờ, một trong số đám nữ đệ tử mang nàng về e dè tiến vào “Xin lỗi, ta đã nhờ người truyền tin vào nội môn rồi nhưng mà Minh Quang sư huynh và Diệp Miên sư tỷ đang có việc không nhận được lời nhắn.

Bọn ta không có cách nào khác.”
Mộng Y thất vọng “Ah.

.

.

Vậy trưởng lão chủ quản ngoại môn đâu rồi?”
“Trưởng lão bế quan rồi!”
Mộng Y đỡ trán, trời muốn diệt nàng mà!
Một nữ tử khác vội vã chạy vào “Tống sư huynh ở nội môn đến kìa, huynh ấy cũng khá thân thiết với Minh Quang sư huynh, tỷ hỏi thử xem.”
Mộng Y không biết Tống sư huynh trong miệng các nàng là ai nhưng cũng chạy ra ngoài xem, hy vọng là người quen.


Quả nhiên trời không phụ lòng người, Tống sư huynh mà bọn họ nói cư nhiên là người quen! Hắn chính là vị đệ tử Thiên Tông đầu tiên nàng gặp khi xuyên đến, cũng chính là một trong số các vị sư huynh sư tỷ đưa nàng và Diệp Miên về Thiên Tông.

Còn là tiểu đệ của nam chủ!!!
Mộng Y mừng rỡ chạy lại “Tống sư huynh! Tống sư huynh!”
Tống sư huynh nghe thấy có người gọi thì dừng bước, hắn nhìn thấy nàng ăn mặc kì quái thì hơi nghi ngờ “Ngươi là?”
“Muội là Mộng Y, huynh nhớ muội không? Là Mộng Y bên Mộc Quan Đường!”
Tống sư huynh giật mình quan sát nàng “Mộng Y?”
Mộng Y điên cuồng gật đầu.


Đám đệ tử ngoại môn hơi bất ngờ, người này thì ra là đệ tử của Thiên Tông sao?
Tống sư huynh cau mày, đột nhiên soạt một tiếng rút kiếm kề vào cổ nàng, âm thanh mang theo uy hiếp “Nói! Ngươi là ai?”
Mộng Y ngơ ngác nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình “Muội.

.

.

Muội là Mộng Y mà.”
“Mộng Y sư muội đã chết rồi! Ngươi còn dám lừa gạt ai? Khuôn mặt của ngươi cũng không giống muội ấy!”
Năm đó tại núi Thanh Vân cũng có mặt Tống sư huynh.


Là hắn tận mắt nhìn thấy Mộng Y tan thành mây khói.


Mộng Y sững sờ, nàng vội lấy tay che lại nửa mặt “Huynh nhìn xem, muội thật sự là Mộng Y!”
Tống sư huynh hơi nheo mắt, kiếm không bỏ xuống, vẫn còn nghi ngờ nàng.


“Huynh nhớ lần cứu giúp thôn trang bị núi sập chứ? Khi đó muội bị quấn từ đầu đến chân, mặt bị hủy dung, là các huynh đưa muội và Diệp Miên về Thiên Tông.

.

.”
Tống sư huynh cau mày.


“Có chuyện gì vậy?” một nữ tử vận y phục đệ tử nội môn đi đến, nhìn thấy Mộng Y thì ngẩn ra.


“Mạn Lang sư tỷ, ta là Mộng Y! Các người tin ta được không?!”
Mộng Y vì quá gấp mà khiến cổ bị lưỡi kiếm cắt đến chảy máu.


Mạn Lang có chút nghi ngờ nhìn nàng “Mộng Y?”
“Đúng là ta!”
“Mộng Y đã chết trăm năm rồi.”
“Đúng.

.

.” Mộng Y giật mình “Tỷ nói cái gì cơ?”
Mạn Lang trầm giọng lập lại “Mộng Y sư muội đã chết trăm năm trước rồi, ngươi làm sao để ta tin tưởng ngươi là Mộng Y?”
Mộng Y bị lời nói của Mạn Lang giáng cho đầu óc choáng váng, nàng.

.

.


Đã chết trăm năm trước rồi á?
“Thế nào?”
Mộng Y nói lại những chuyện đã sảy ra trong quá khứ một lượt “Lần đầu tiên ta gặp tỷ là trong thử luyện Vụ Ẩn sơn, khi đó tỷ còn là bạn tốt của Vương Cầm.

.

.”
Mạn Lang nhíu mày khiên nhẫn nghe nàng kể, càng nghe lại càng trầm mặc.


“Sư tỷ, nếu tỷ còn không tin ta vậy hãy đưa ta đến Mộc Quan Đường.

Tỷ không nhận ra ta nhưng Thanh Tâm quả và cây nấm nhỏ có thể nhận ra ta!”
Mạn Lang trầm mặc “Sư huynh, thu kiếm đi.”
Mộng Y vui mừng “Tỷ tin ta rồi sao?”
Tống sư huynh biểu cảm phức tạp “Muội.

.

.

Thật sự là Mộng Y?”
Mộng Y điên cuồng gật đầu “Không chút giả dối!”
Mạn Lang quay người rời đi “Ngươi đến Mộc Quan Đường với bọn ta một chuyến.”
“Được!”
Trong lúc đưa Mộng Y đi, Mạn Lang dùng bùa truyền âm nói lại chuyện này cho Minh Quang và Diệp Miên.

Hai người họ nghe xong liền bỏ lại việc đang làm vội vã chạy đến Mộc Quan Đường.


Lúc này Mộng Y đang đứng trước mặt Phương trưởng lão và Tập Yên Yên.

Nàng mỉm cười, e dè lên tiếng “Sư phụ.

.

.”

“Tiểu Y?”
Mộng Y nghiêm chỉnh đáp “Vâng, là con đây!”
Phương trưởng lão không nói gì, im lặng nhìn nàng.

Trong đại điện Mộc Quan Đường im lặng không ai lên tiếng.


“Tiểu Y?”
Bên ngoài cửa điện vang lên âm thanh nữ tử, Mộng Y chỉ thấy một luồng ánh sáng màu xanh lục bay vào đại điện rồi hóa thành một nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi.


Nữ tử trợn tròn mắt nhìn Mộng Y, hồi lâu không động đậy.


“Thanh Tâm, tỷ chờ ta với ah~”
một luồng ánh sáng màu đỏ vụt tới, một cô bé tầm mười bốn tuổi mặc một kiện y sa mỏng manh che những chổ cần che, tóc dài màu đỏ rượu chạy vội vào đại điện.

Khi nhìn tới Mộng Y cô bé hơi khự lại rồi đột nhiên nhào đến ôm nàng “Ô ô chủ nhân, người trở về rồi! Ta nhớ người chết đi được!”
Đầu óc Mộng Y trống rỗng, nàng nhìn cô bé ăn mặt hở hang đang ôm chặt mình, khóe miệng co rút “Ngươi là?”
“Chủ nhân quên ta rồi sao? Ta là Tiểu Chi của người mà!”
Mộng Y có cảm giác bản thân bị giáng một đòn đơ người.

Nàng đưa mắt nhìn nữ tử vận lục y đang nhìn nàng, lấy can đảm hỏi “Ngươi là…!Thanh Tâm quả?”
Thanh Tâm không chút cảm xúc trả lời “Là ta, chào mừng ngươi trở về.”
Mộng Y đần ra tại chỗ, má ơi! Hai cái thảo dược linh trí nàng nuôi năm nào thành tinh rồi!!!
Thanh Tâm nhìn không nổi nửa đưa tay kéo cây nấm nhỏ ra, nhỏ giọng quở trách “Ngươi buông Tiểu Y ra! Còn có, vì sao không chịu ăn mặt đàng hoàng vào?! Nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi!”
Cây nấm nhỏ bĩu môi “Ta không thích!”
Cuối cùng thân phận của Mộng Y cũng được làm rõ.

Phương trưởng lão nhìn đệ tử của mình đã chết trăm năm đột nhiên sống lại chỉ thở dài vỗ vai nàng “Trở về là tốt rồi!”
Mộng Y dè dặt hỏi “Sư phụ, Nghịch Lan sư tỷ như thế nào rồi ạ? Tỷ ấy đang ở đâu?”
Phương trưởng lão cứng đờ, lão rụt tay lại thở dài.

Cùng lúc này ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân, Minh Quang và Diệp Miên sóng vai bước vào.


Diệp Miên nhìn thấy Mộng Y liền nhào tới ôm nàng, nước mắt giàn giụa “A Trần! Cuối cùng cậu cũng trở về rồi!”
Mộng Y vỗ nhẹ lưng nàng ấy, “Đừng khóc, ta ở đây rồi!”
Minh Quang nhìn thấy Mộng Y, trong mắt đủ loại cảm xúc, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng “Muội trở về là tốt rồi.”
Mộng Y cảm thấy có chút kì lạ, vì sao mọi người đối với sự trở lại của nàng đều thở dài vậy?
Diệp Miên chùi nước mắt lung tung xoay Mộng Y vòng vòng “Đúng là cậu rồi, xinh đẹp hơn này!”
Mộng Y mỉm cười xoa đầu Diệp Miên.


Nàng quay đầu nhìn Minh Quang hỏi “Nghịch Lan sư tỷ đâu? Tỷ ấy không đến sao?”
Minh Quang cứng đờ, mọi người trong đại điện không ai nói gì, kể cả Diệp Miên đang khóc sướt mướt cũng im lặng.


Mộng Y lo lắng hỏi “Làm sao vậy? Sư tỷ sảy ra chuyện gì rồi sao?”
Minh Quang thở dài “Mộng Y, Nghịch Lan sư tỷ.

.

.

Tỷ ấy nhập ma rồi.”
Mộng Y ngơ ngẩn “Huynh nói cái gì?”
“Vào trăm năm trước sau khi muội biến mất, tỷ ấy đã rơi vào con đường ma đạo.

Hiện tại chúng ta cũng không biết tỷ ấy đang ở đâu.”
Mộng Y đần người ra, tim nàng đau thắt.

Nghịch Lan nhập ma rồi?
“Ta.

.

.” Mộng Y há miệng nhưng không biết phải nói cái gì.

Qua hồi lâu nàng mới hỏi “Không có cách nào tìm được tỷ ấy sao?”
Minh Quang nói “Không phải không có, đêm trung thu mỗi năm tỷ ấy đều đến núi Thanh Vân.

Năm nay vừa vặn diễn ra đại hội Thanh Vân, có lẽ sẽ tìm được tỷ ấy.”
“Khi nào thì diễn ra đại hội Thanh Vân?”
“Tháng sau.”
“Muội có thể đi cùng không?” Mộng Y mang ánh mắt cầu mong nhìn nam chủ “Muội muốn gặp tỷ ấy.”
Minh Quang nhìn thoáng qua Phương trưởng lão, thấy lão gật đầu mới nói “Được, ta sẽ đưa muội đi.”
Mộng Y rũ mắt “Đa tạ sư huynh.”
Diệp Miên nắm lấy cánh tay nàng trấn an.

Mộng Y do dự một lát rồi nói “A Miên, ta có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được, chúng ta tiện thể hàn huyên một lát, nhiều năm như vậy ta nhớ cậu chết đi được.”
Mộng Y trầm mặc “Ta nghĩ Minh Quang sư huynh nên cùng đi thôi.”
Diệp Miên kinh ngạc “Vì sao?”
Mộng Y nhìn Minh Quang “Sư huynh không phiền chứ?”
“Không phiền.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.