Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 11: Thử Luyện Vụ Ẩn Sơn Phá Trận Pháp
Mộng Y thật sự muốn khóc đến nơi rồi, cái quái gì mà tình huống nam chủ gặp phải cùng tiểu tình nhân lại rơi trên đầu nàng.
Lúc Minh Quang, Tưởng Anh và Nghịch Lan đi đến chính là nhìn thấy cảnh Mộng Y bộp một phát dán một lá bùa trừ tà lên bức tranh treo lủng lẳng trên bàn.
Mà lúc lá bùa dán lên Mộng Y cũng không nghe thấy tiếng cười ghê rợn kia nữa.
Ba người vừa tiến đến có chút ngây ngẩn, ấn tượng về Mộng Y trong lòng bọn họ chính là một tiểu sư muội thích đập bùa, đập bùa mọi lúc mọi nơi không màng hoàn cảnh.
Mộng Y nhìn thấy Nghịch Lan liền vọt tới sau lưng nàng ấy trốn, nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn họ liền yếu ớt giải thích “Khi nảy…!Muội nghe thấy tiếng cười rùng rợn của nữ tử…!Trong lúc hoảng sợ nên nhất thời tay nhanh hơn não.”
Mộng Y kể lại hoàn cảnh nàng gặp phải từ lúc Nghịch Lan rời đi cho bọn họ nghe.
Minh Quang suy tư một chút rồi đi đến gỡ bùa chú ra.
Kì lạ là bọn họ chẳng nghe thấy cái gì cả nhưng cố tình lại chỉ mình Mộng Y nghe thấy.
“Các người không nghe thấy gì à?”
Ba người đồng loạt nhìn về phía Mộng Y lắc đầu.
Mộng Y “…”
Cái vận sh*t chó gì vậy!!!
“Muội bình tĩnh, ngoài tiếng nữ quỷ cười còn nghe thấy gì nữa không?”-Minh Quang trấn an.
Mộng Y kéo chặt ống tay áo Nghịch Lan, thấy có nam chính nữ chính đều ở đây nên không sợ hãi nữa.
Nàng cố ý lắng nghe một chút lại hồi tưởng tình tiết ớ nguyên tác.
Tuy không nghe rõ nữ quỷ nói gì nhưng mạnh dạn đem chuyện trong sách Minh Quang nghe thấy nói ra.
Nữ quỷ cũng là nữ nhân được vẽ trong tranh và trên bích họa là một nữ nhân ma tộc tham gia trong trận chiến thiên ma mấy trăm năm trước.
Nàng ấy chết trận, đôi mắt bị hủy, nơi này vừa vặn là nơi thờ cúng nàng lúc còn chiến tranh.
Thoát khỏi căn phòng này rất dễ, ngay đôi mắt của nữ tử trong tấm bích họa có một cơ quan, chỉ cần dùng binh khí chém vào đôi mắt thì tấm bích họa liền sụp đổ lộ ra lối thoát.
Lại nói đến Thiên Tông dám để đệ tử đi vào chỗ thờ cúng ma tộc cấp cao sao? Hai căn phòng này cũng chỉ là dựng lên dựa theo nơi thờ cúng nữ tử kia thôi.
Đây là giả lập!
Mộng Y muốn ngửa mặt lên trời Ha ha hai tiếng, đã giả lập mà còn cần phải làm cho thật sự đáng sợ như vậy không? Điều đáng để tâm chính là tuy biết không phải thật nhưng nàng vẫn sợ! Ai biết cái vận may ngủ một giấc cũng xuyên như nàng lại gặp cái hiệu ứng bươm bướm gì hay không!
Minh Quang cầm linh kiếm pháp bảo của mình, một nhát chém vỡ nát đôi con ngươi huyết sắc của nữ tử trong tấm bích họa, vừa nhanh vừa chuẩn vừa dứt khoát.
Không hổ là nam chính đại nhân!
Minh Quang lấy ra một con hạc giấy đặc trưng của Thiên Tông dùng để truyền lời cho người khác, hắn thì thầm vào hạc giấy rồi truyền nội lực vào thả hạc giấy rời đi.
Hạc giấy nhiễm linh khí tỏ ra ánh sáng màu bạc dịu nhẹ, nói vỗ cánh như vật thật rồi bay đi.
Minh Quang nhẹ giọng giải thích “Ta đã truyền tin đến Vân Hải nói bọn họ sau khi tìm đủ thành viên bị thất lạc liền tìm cách rời khỏi địa cung đi đến lối lên đỉnh núi phía sau Vụ Ẩn cốc.
Còn chúng ta nhanh chóng thu thập vật phẩm trong động, đánh nhanh thắng nhanh, tụ họp với bọn họ ở sau cốc.”
Tưởng Anh và Nghịch Lan đều tán thành.
Còn về phía Mộng Y, nàng vốn là đi cọ kinh nghiệm tùy tiện hỗ trợ, không cần ý kiến nàng.
Trong nguyên tác Minh Quang cũng đưa ra quyết định như vậy, cuối cùng sau khi lấy được vật phẩm thoát khỏi địa cung thì Tưởng Anh bị thương.
Tuy không bị thương nặng nhưng nam chủ và nàng ấy ân ân ái ái đến mù mắt chó độc thân!
Minh Quang vẫn như cũ dẫn đội, bọn họ tìm được cây nhân sâm cũng là vật phẩm thứ 3 trong danh nghạch cần thu thập sau khi vượt qua một trận pháp không tính là khó.
Có Nghịch Lan học thần hiểu trên biết dưới không môn nào không điểm tối đa ở đây chút trận pháp không đáng là gì!
Chỉ là có điều trận pháp…!Có chút dễ dàng quá không nhỉ?
Sau khi nhìn thấy cây nhân sâm trăm năm cuối cùng cũng làm sáng tỏ điều thắc mắc trong bốn người bọn họ.
Ngoài trận pháp giữ cửa bên ngoài, bên trong còn một cái trận pháp nữa! Căn bản là chỉ có thể đứng xa mà nhìn nhân sâm tỏ ra linh khí lơ lửng trên không trung không thể tới gần!
Trận pháp màu trắng bạc như ẩn như hiện như một chiếc hộp lớn bao vây cây nhân sâm bên trong, lấy cây nhân sâm trăm năm là trung tâm cách ba mét không thể đụng tới, cũng không thể đi vào.
Đến Nghịch Lan am hiểu trận pháp cũng phải suy tư, xem ra trận pháp này rất lợi hại.
Nghịch Lan giải thích về trận pháp này cho mọi người nghe, đây là trận pháp bảo vệ đơn thuần không có tính công kích, bên ngoài mạnh bên trong yếu vậy nên trừ phi bên trong tự hóa giải nếu không đừng hồng lấy được vật.
Sau đó nữ chủ, nam chủ và nữ tứ đột nhiên đăm chiêu nhìn về phía Mộng Y.
Mộng Y có chút mờ mịt, tác giả quân chỉ tả chi tiết phần thu thập sách cổ còn về cây nhân sâm này chỉ vỏ vẹn mấy chữ “Minh Quang cùng Tưởng Anh, Nghịch Lan ở trong căn mật thật suốt mấy canh giờ suy nghĩ về cách giải trận pháp lấy được vật phẩm trọng yếu.
Cuối cùng vật phẩm cũng vào tay, cả ba hoàn hảo chẳng chút thương tổn tiếp tục tìm kiếm tung tích sách cổ trong địa cung…”
Mộng Y triệt để câm nín, đừng để cho nàng biết đoạn này tác giả đại thần lười biếng nên làm qua loa, không thì nàng trở lại thế giới hiện thực liền cầm dao đến nhà hắn ta!
“Sư huynh sư tỷ nhìn ta làm gì?” Mộng Y cảm thấy có dự cảm xấu.
Tưởng Anh mỉn cười ôn hòa “Sư muội ngoan, nói tỷ nghe muội là linh căn loại gì?”
Cảm giác bất an càng mãnh liệt “Tam linh căn, lần lượt là Mộc, Thủy, Thổ.”
Tưởng Anh rõ ràng kinh ngạc “Trùng hợp như vậy?”
Nghịch Lan trầm ngâm một chút nói “Muội biết trận pháp này do ai sáng tạo nên không?”
Mộng Y thật thà lắc đầu.
“Là sư phụ muội, Phương trưởng lão.”
Mộng Y “…” không nghĩ đến sư phụ nàng còn tài giỏi như vậy.
“Nói ra cũng có chút buồn cười, lý do Phương trưởng lão sáng tạo ra trận pháp thật ra là sợ người ta trộm thảo dược của lão.”
“Vậy chuyện này có liên hệ gì với muội sao?”-Mộng Y cứng nhắc hỏi.
Minh Quang kiệm lời lúc này cũng lên tiếng “Muốn phá trận cần có linh căn hệ mộc, vừa vặn muội cũng là người của Mộc Quan Đường.”
Nụ cười của Mộng Y cứng nhắc, tam linh căn phế vật như nàng muốn phá trận pháp…!Có phải muốn nàng lên trời luôn không? Còn có tình tiết nhân vật phụ phá trận là thế nào? Nhân vật chính đều ở đây, tiến lên đi chứ thanh niên!!!
“Hình như muội có chút không phù hợp…à không có chút lực bất tòng tâm!”
Tưởng Anh vỗ vỗ vai nàng “Muội thử xem sao, chúng ta hỗ trợ muội!”
Mộng Y hít sâu một hơi lĩnh giáo cách phá giải trận pháp từ Nghịch Lan trong lòng thầm mắng tác giả lười biếng.
Hà cớ gì nguyên tác không ai hệ mộc đều đem vật ra được đợi nàng xuyên đến liền đứng đầu đi lấy vật?! Không logic! Trừ điểm tác giả!
Mộng Y nghe theo lời Nghịch Lan dùng chút linh khí ít ỏi trong cơ thể tụ ra bàn tay chầm chậm chạm vào bức tường vô hình của trận pháp, miệng niệm khẩu quyết phá trận.
Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, trong lòng Mộng Y cũng thật căng thẳng.
Lần đầu làm chuyện ấy nàng chỉ sợ sơ sót tí thì đã du lịch âm phủ rồi!
Tưởng Anh thấy Mộng Y có xu thế chịu không nổi liền niệm pháp chú truyền linh lực cho nàng.
Mộng Y cảm giác cả cơ thể nóng như lửa đốt đột nhiên có dòng linh lực mát lạnh truyền vào khắp cả cơ thể.
Mộng Y cảm giác được trận pháp thoát rung rẩy, sau đó nơi bàn tay đặt trên trận pháp được cái gì đó cọ phải.
Nàng mở mắt liền kinh ngạc nhìn thấy cây nhân sâm như đang có linh tính bay qua bay lại trước mặt nàng, thỉ thoảng dùng mấy cái rễ chạm nhẹ vào tay nàng rồi rụt lại.
“Nó làm cái gì vậy?”
Tưởng Anh và Nghịch Lan đồng dạng nghệch ra như Mộng Y.
Nam chủ Minh Quang quang sát một lát mới rút ra một kết luận “Cây nhân sâm này có linh tính.”
Mộng Y “…”
Nghịch Lan “…”
Tưởng Anh “…!Không phải nói chỉ có thực vật cổ mới có linh tính sao?”
Minh Quang trầm ngâm một lát “Đây hẳn không phải nhân sâm trăm năm, ít nhất phải hơn năm trăm năm…!Ta không thể dò sét được…”
Vậy tức là đây chính là cây nhân sâm cổ rồi! Phải biết tính từ lúc phân tách tam giới đến nay chưa quá 500 năm đâu!
Ngoại trừ Minh Quang ba người còn lại đều mang biểu cảm không thể tin được nhìn chằm chằm cây nhân sâm kia.
Trong lần thử luyện này Thiên Tông sẽ giấu năm cây nhân sâm trăm năm cho năm đội đầu tiên thu thập được.
Vậy cây nhân sâm cổ này ở đâu mà ra?
Cây nhân sâm vẫn còn đang dò xét cánh tay của Mộng Y.
Nàng lúc này tiến không được mà lùi cũng không xong đành để mặc nhân sâm dòm ngó.
Có cảm giá như nó muốn đem nàng đi thịt! Nhân sâm cổ ai biết có biến dị không chứ!
Lúc này nhân sâm đột nhiên phát ra hai tiếng “Oa…oa…” rồi nhào vào bàn tay Mộng Y.
Trận pháp lúc này cũng ầm ầm sụy đổ.