Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 103: Ma Quân


Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 103: Ma Quân


Sáng sớm ngày hôm sau, Chấp Pháp đài phía sau Thanh Vân điện tu tập đầy đủ những người tham gia đại hội lần này.


Các vị trưởng lão của các tông môn ngồi trên ghế nhìn xuống Chấp Pháp đài.

Các đệ tử đứng bên dưới theo môn phái đủ bao quanh Chấp Pháp đài.


Hôm nay là ngày thứ hai đại hội Thanh Vân diễn ra, tại Chấp Pháp đài sẽ hỏi tội và kết án tội nhân gây rối loạn hạ tu giới trong mấy năm qua trước mặt các vị trưởng lão đại diện cho các tông môn.


Mộng Y có tâm sự trong lòng nên không mấy để ý đến trên đài cao đang hỏi tội ai.

Nàng lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng những người quen, chốc chốc lại nhìn về hướng đài cao.


Nghịch Lan nhận ra Mộng Y bất thường liền giữ nàng lại hỏi “Làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Mộng Y lắc đầu, nàng nắm chặt bàn tay Nghịch Lan, mười ngón tay đan xen “Sư tỷ, lát nữa có chuyện sảy ra tỷ cũng đứng bên cạnh muội nhé?”
Nghịch Lan tuy không biết nàng lo sợ cái gì nhưng vẫn gật đầu trấn an nàng.

Từ hôm qua Nghịch Lan đã thấy Mộng Y có chút kì lạ, suốt đêm qua nàng ấy cũng trằn trọc cả đêm không ngủ.

Nghịch Lan ôm nàng vỗ về một hồi Mộng Y mới ngủ đi.


Nghịch Lan thấy Mộng Y như vậy, trong lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác xung quanh.

Đến trưa, sau khi thẩm vấn xong một tội nhân, định án giam giữ mấy ngươi năm gì đó rồi cho mọi người đến đại điện nghỉ ngơi.


Một buổi trưa thuận lợi, đương lúc sắp bắt đầu thẩm vấn người thứ hai thì bên ngoài, hướng Chấp Pháp đài đột nhiên huyên náo.

Tâm tình Mộng Y chưa thả lỏng một giây phút nào hiện tại kéo căng đến giới hạn.


Ồn ào không bao lâu đã lắng xuống, Mộng Y và Nghịch Lan đi sang bên đó xem thử thì nghe đệ tử phái khác nói rằng có người nổi điên.


Nghịch Lan hỏi “Là ai phát điên?”
Đệ tử môn phái nào đó lắc đầu “Không biết là ai, là một tội nhân.”
Nghịch Lan lễ phép đa tạ người ta rồi dẫn Mộng Y đi tìm Minh Quang.

Minh Quang ở bên ngoài đại điện, cách Chấp Pháp đài không xa, Tưởng Anh, Diệp Miên, Vân Hải cũng đã ở đây.


“Có chuyện gì sảy ra vậy?”
Minh Quang nói “Có người phát điên, khi nảy đệ nhìn thoáng qua thấy bóng dáng kia rất giống Lập Tuân.”
Mộng Y run giọng hỏi “Vì sao lại phát điên?”
“Không biết, nghe nói gần đây hắn rất bình thường, khi nảy không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên làm bị thương một đệ tử, chạy ra đây rồi bị bắt.”
Mộng Y âm thầm lau mồ hôi, cốt truyện bắt đầu, tình tiết đầu tiên đó chính là có người phát điên.

Nhưng nàng không nghĩ đến người phát điên đó lại là Lập Tuân! Nguyên tác không nhắc đến!
Liệu có liên quan đến ma tộc không? Có liên quan đến Atlan không?
“Được rồi, các vị trưởng lão cũng sắp quay lại, trở về thôi!”
Mộng Y vẫn còn đang chìm trong suy tư đi theo Nghịch Lan.


Không quá một khắc sau, tất cả mọi người lại tập hợp ở Chấp Pháp đài.

Lần thẩm vấn này tội nhân chính là Lập Tuân và ba gia tộc lớn ở vùng Ngũ Nguyên.


Lập Tuân lúc này xuất hiện trước mặt mọi người rất bình thường, hoàn toàn không giống với kẻ vừa một khắc trước phát điên đánh người.


Tội danh của bốn người được đọc ra, không ai chối bỏ hay phản kháng, cuối cùng trong quá trì bàn bạc giữa các vị trưởng lão phán ba vị gia chủ mấy mươi năm tù giao tại địa lao bên dưới Thanh Vân điện.

Còn về Lập Tuân, tội nhẹ hơn một chút, chỉ giam giữ mấy năm, sau khi được thả còn được bồi thường.

Tuy nhiên Lập Tuân còn phải bị phế đi một thâm tu vi thu hút tà ma.


Ngay lúc này đột nhiên trong đám đệ tự dưới đài vang lên tiếng xôn xao.

Ở đội ngũ của một môn phái nào đó có đệ tử rút kiếm chém đồng bạn của mình, tiếng kêu sợ hãi vang lên, đệ tử bị đả thương trừng mắt không dám tin nhìn đồng bạn của mình.


Các vị trưởng lão vội đi xuống “Có chuyện gì?”

Ngay lúc đó, đồng thời nhiều đệ tử rãi rác trong các môn phái đột nhiên rút kiếm điên cuồng chém giết người bên cạnh, tiếng kêu vang lên khắp nơi.

Cả một đoàn người hoảng loạn.


Các vị trưởng lão thấy tình thế bất ngờ sảy ra vội vã bay xuống.

Các đệ tử bình thường kéo những đệ tử bị thương lui về phía sau, ngăn ra một khoảng cách với đám đệ tử đội nhiên hóa điên.


“Bọn họ bị khống chế rồi!”
Không biết là ai hô lên một tiếng như vậy, tất cả mọi người đều rút kiếm ra đề phòng xung quanh.

Ai mà biết được người vừa đứng bên cạnh mình có tự dưng đâm mình một cái hay không chứ?!
Toàn trường lâm vào hỗn loạn.


Gia chủ Đồng thị vội hô lên “Tất cả rút vào đại điện!”
Dẫn đầu là người của Đồng thị chạy vụt đi, tất cả đệ tử minh mẫn đều lùi về Thanh Vân đại điện.

Nhưng ngay lúc này bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, xung quanh bọn họ lượn lờ ma khí, chứng tỏ đám hắc y nhân là ma tu!
Một số ma tu chặn đường đám đệ tử rút lui và đại điện bắn đầu giương cung bắn tên vào đám đệ tử.

Mũi tên mang theo ma khí xét gió lao đến, đám đệ tử bất đắc dĩ phải vung kiếm chặn lại.

Rốt cuộc đám đệ tử cũng bị ma tu bao vây chặt chẽ.


Nghịch Lan cầm Tâm Sa kiếm đánh bay những mũi tên xé gió lao đến, nàng ấy kéo Mộng Y ra phía sau, che chở nàng.

Mộng Y biết lúc này không thể tới chỗ nam chủ, bởi vì đám ma tu này một phần nhằm vào Minh Quang mà đến, có khi bên đó còn nguy hiểm hơn.

Cuối cùng gọi ra cây nấm nhỏ, kéo Nghịch Lan lui vào trong đám đông đệ tử.


Lúc này đột nhiên đám ma tu dừng tay, các đệ tử thấy bọn họ đột ngột dừng chiến càng thêm đề phòng, không dám lỗ mãn lao ra.


Mà các vị trưởng lão lúc này đã giải quyết xong mấy đệ tử nổi điên, trở về đầu chiến tuyến bảo vệ đệ tử của mình.


Đám ma tu ở phía trước đột nhiên tách ra một con đường nhỏ, ở phía cuối con đường có một nam tử đeo mặt nạ, toàn thân hắn y chìm trong ma khí đi đến.

Phía sau hắn là bốn người, ba nam một nữ cũng vận hắc y đeo mặt nạ, có thể dễ dàng thấy được bốn người này là thuộc hạ của nam nhân kia.


Mộng Y nhìn chằm chằm nam nhân hắc y, hai chữ Ma Quân vờn quanh trong đầu.


Nam nhân đi đến trước mặt các vị trưởng lão, hướng gia chủ Đồng Thị chào hỏi “Đồng gia chủ, lâu rồi không gặp!”
Đồng gia chủ đối với hắn ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, phải biết tên ma quân này đã không ít lần cho Đồng thị ăn quả đắng.

Không chỉ riêng Đồng thị, hầu hết các tông môn ở hạ tu giới đều ghét cay ghét đắng hắn ta.

Nhưng khổ nỗi bọn họ không đánh lại người ta, cho dù có cố sức đánh bại cũng sẽ tổn thất nặng nề.


“Các vị không cần khẩn trương, hôm nay bản tôn đến chỉ để lấy lại một vật tiện thể đem đi vài người thôi.”
Đồng gia chủ hừ lạnh nói “Đạo tu và ma tu nhiều năm nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các ngươi tìm tới núi Thanh Vân gây chuyện có phải là không xem các tông môn vào mắt hay không?!”
Ma Quân cười “Sao lại không để vào mắt? Hiện tại bản tôn đang chào hỏi đấy thôi, nếu không bản tôn đã sớm đánh đến rồi!”
Cuồng vọng!
Lâm gia chủ ngăn lại Đồng gia chủ đang tức tối muốn xông lên, hướng ma quân hỏi “Vậy rốt cuộc ngươi muốn lấy lại vật gì?”
Ma Quân chậm rãi phun ra mấy chữ “Thiết Huyết kiếm.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.