Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 1: Phủ Dung 3000 Năm Trước
“Cũng thật đáng thương cho nữ chủ…”
Mộng Y gập cuốn tiểu thuyết dày cộm lại, nhỏ giọng than thở.
Cuốn sách mà Mộng Y cầm trên tay có tựa đề là «Minh Quang», một trong những bộ tiểu thuyết hot nhất hiện nay trong giới trẻ.
«Minh Quang» là văn ngựa đực kể về quá trình tu luyện và thu phục em gái của nam chủ.
Kết không nói cũng biết chính là nam chủ đi đến đỉnh cao nhân sinh, trái ôm phải ấp dàn hậu cung trãi dài khắp tu chân giới sống cuộc sống viên mãn hết cuộc đời.
Văn ngựa đực hiện nay không phải hiếm nhưng lại không có bộ nào được giới trẻ yêu thích vượt qua «Minh Quang» mới ra mắt tháng trước, xuất bản đã hai lần.
Huống hồ tác giả cũng chỉ là dân nghiệp dư, mới vào nghề.
«Minh Quang» được độc giả yêu thích như vậy là bởi vì nam chính quá mức anh tuấn, được tác giả viết vô cùng khí phách, loạt vào hàng nam thần của chúng độc giả.
Ngoài ra còn có nữ chủ vô cùng xinh đẹp, hiền lương, vì nam chủ mà bỏ đi tương lai sáng lạng của mình, một lòng phò trợ nam chủ.
Dàn hậu cung ba ngàn giai lệ mỗi người một vẻ, đều là vưu vật trong tam giới.
Mộng Y là một trạch nữ cuồng tiểu thuyết, một tác phẩm đình đám như «Minh Quang» đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi!
Lại nói tới trạch nữ Mộng Y này, cô nàng từ nhỏ đã hướng nội, tính cách quái gở lại tự ti.
Ở trường lớp luôn không có bạn bè, ở nhà cũng chẳng nói chuyện với người thân.
Sau này Mộng Y biết đến các loại tiểu thuyết ngôn tình, văn kinh dị, văn huyền nghi…!Đủ loại liền cự tuyệt với thế giới bên ngoài, cắm đầu vào thế giới ảo tưởng của mình.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô nàng chuyển hẳn ra ngoài sống.
Hiện tại Mộng Y vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa tìm việc làm.
Gia đình cô nàng cũng khá giả, cô nàng liền lười đi làm luôn.
Mộng Y mua «Minh Quang» từ chiều qua, quyết tâm thức suốt đêm đọc hết cuốn sách.
Cô nàng rã rời nằm ịch trên giường.
“Nghịch Lan vốn có thể rời khỏi Minh Quang, vì sao lại chôn vùi cuộc đời tại Thanh Sơn chứ!”
Nghịch Lan chính là vị nữ chủ trong «Minh Quang», mà Minh Quang cũng chính là nam chủ của bộ tiểu thuyết này.
Mộng Y tháo cặp kích mắt dày cộm ra, xoa xoa mắt lầm lầm “Nghịch Lan mọi mặt đều tốt, chỉ duy nhất không tốt là thích phải nam chủ!”
Mộng Y đã sớm buồn ngủ, cô nàng tùy tiện kéo chăn đắp ngang hông, không màng bây giời đã chín giờ sáng, ngủ một giác thật say sưa.
“Tìm xem còn có ai sống sót không?”
“Mau tìm bên kia…”
“Mau lên…”
Mộng Y bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh, chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn cô nàng đã cảm nhận được bản thân bị vật gì đó đè nặng trịch, toàn thân đau nhức không thôi, ép Mộng Y đến thở không nổi.
Nhà hàng xóm làm gì mà ồn ào thế nhỉ?
Mộng Y thoáng nghĩ nhưng lại cảm thấy có chút không đúng.
Thứ đè lên người cô nàng tựa như gạch đá tựa như gỗ, Mộng Y có thể cảm nhận được trên người nàng khắp nơi đều chảy máu ướt nhẹp.
Mộng Y đột nhiên hoảng hốt nghĩ, có lẽ nào trong lúc nàng ngủ khu chung cư động đất, sụp đổ.
Trong thời khắp sinh tử con người bỗng nhiên có sức mạnh lẫn nghị lực kinh người.
Mộng Y cố gắng dùng hai tay bị thương đẩy đống đất đá xung quanh ra, yếu ớt kêu “Cứu mạng…”
“Có ai không…!Cứu với…”
Những người đang đi lại phía trên đào đống đổ nát cứu người nghe được tiếng kêu cứu nhỏ bé của Mộng Y, bọn họ vội vàng hô lên.
“Mau, bên này còn một người sống!”
Mộng Y đã sớm bị đống đổ nát đè đết mất hết tri giác, đôi tay vì đào đất kêu cứu mà be bét máu.
Không lâu sao, Mộng Y được người ta đào lên từ đống đổ nát.
Cô nàng chưa kịp nhìn đến khung quanh xung quanh đã ngất mất.
Mộng Y không biết bản thân đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì xung quanh tối đen như mực, toàn thân đau nhức như bị người ta dùng dao khóe ra từng miếng thịt.
Cô nàng cảm giác được, trên mặt cũng đau rát.
Mộng Y tìm cách ngồi dậy nhưng vẫn không thể, cô nàng quơ quào tay chân, chưa kịp nhấc tay đã cảm nhận cơn đau rát kinh người.
Chân Mộng Y đá phải cái gì đó, ngay lập tức thứ kia to mồn quát lại “Khốn khiếp, không có mắt sao? Đá trúng ông rồi!!!”
Mộng Y vô tội trừng mắt, xung quanh tối như vậy cô nàng làm sao nhìn ra? Huống hồ nàng chỉ dùng lực rất nhẹ, nàng còn bị thương đây này!
Sau tiếng quát của tên kia, xung quanh đột nhiên xuất hiện ánh lửa.
Chính là đột nhiên từ không trung nổi lên những ngọn lửa nhỏ, không phải bất kì ai thắp lên!!!
Mộng Y giật thoắt, gặp quỷ rồi??!!
“Ồn ào như vậy làm gì?! Đêm hôm khuya khoắt còn cho ai ngủ không?!”
Mộng Y nhìn theo hướng có tiếng phát ra, phát hiện một nam nhân mặc y phục màu trắng xám ngồi ở phía xa, trên tây cằm thanh kiếm dài gõ lên thùng gỗ bên cạnh.
“Im lặng chút đi!”
Xung quanh cũng có vài tiếng kháng nghị, lúc này Mộng Y mới phát giác xung quanh toàn là người nằm la lết trên mặt đất, trên thân quấn toàn băng vải trắng.
Mộng Y đần ra.
Cô nàng xác định bản thân gặp quỷ rồi!!!
Tên bị Mộng Y chạm phải la lớn “Là ả động vào chân ta trước, trên chân ta có chỗ nào lành lặn? Không phải muốn đau chết ta sao?!”
Mộng Y mở to mắt, hình như không phải mộng.
Nàng nhìn qua tên đang kêu gào, phát hiện thân dưới hắn quấn đầy băng vải, chân nàng còn đặt ở ngay hiện trường, đè lên cổ chân gã!
Mộng Y lúc này mới nhìn kĩ xung quanh, bọn họ dường như ở trong một cái lều trước to như lều chỉ huy trong quân sự, chỉ có điều lều được phủ bằng vải bố đã sớm bạc màu.
Xung quanh nằm la lết người, ai cũng bị quấn băng vải, không phải bị thương chỗ này thì bị thương chỗ kia, chính cả Mộng Y cũng bị băng thành cái bánh chưng.
Bọn họ đều mặc y phục rất quái dị, rách rưới!
Nhìn qua nam tử mặc y phục trắng xám, Mộng Y có thể chắc rằng bọn họ đều mặc y phục cổ trang.
Còn có…!
“Ấy? Cô bé này tỉnh rồi sao? Còn tưởng sẽ không qua khỏi, bị thương đến thành thế kia rồi!”
Mộng Y chấn động, nàng nhận ra bọn họ không phải nói tiếng quốc ngữ, mà là một loại ngôn ngữ của quốc gia diệt vong từ mấy ngàn năm trước!!!
Mộng Y hồn xiêu phách lạc, há hốc mồn trợn mắt kinh ngạc.
Nàng lại xuất hiện cái ảo giác gì đây??!!
Nam nhân kia nhìn qua Mộng Y rồi lắc đầu, hắn ta hảo tâm kéo chân nàng xuống khỏi cổ chân tên bị nàng động trúng.
“Nghỉ ngơi sớm đi!”
Nam nhân hô một tiếng rồi trở lại vị trí của mình gác đêm.
Những đốm lửa nhỏ trong không trung cũng tắt ngóm.
Mộng Y trừng mắt nhìn chằm chằm bóng tối trước mặt, trong lòng cô nàng dâng lên nổi sợ hãi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Vì sao nàng lại ở đây?
Đây là đâu?
Là mộng sao? Nàng muốn tỉnh lại!
Mộng Y hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại trí nhớ của mình.
Nàng nhớ rõ đêm qua sau khi đọc xong »Minh Quang« nàng liền ngủ đến không biết trời trăng mây gió.
Đến khi tỉnh lại phát hiện bản thân bị đè trong đống đổ nát.
Tỉnh dậy lần nữa liền ở đây!
Chuyện này là sao?
Mộng Y chớp chớp mắt, chẳng lẽ…!Nàng xuyên không?
Y phục cổ trang! Cổ ngữ!
Vì sao Mộng Y biết bọn họ nói không phải là quốc ngữ của nàng sao? Mộng Y học đại học ngành khảo cổ học chuyên môn giải ngữ-là một bộ môn duy nhất chỉ có ở học viện A thành phố C giảng dạy.
Cô nàng từng học qua một ngôn ngữ cổ thuộc về triều đại cách đây hơn ba nghìn năm.
Triều đại của loại ngôn ngữ này là Phủ Dung quốc!
Mộng Y chỉ từng học qua chữ Phủ Dung chứ chưa từng học qua cách đọc.
Ấy vậy mà khi bọn họ nói chuyện nàng lại hiểu, trong đầu liền xuất hiện ngôn ngữ Phủ Dung.
Phủ Dung quốc đã bị diệt hơn ba ngàn năm trước, vì sao hiện tại còn có người nói loại ngôn ngữ này.
Chỉ có thể là nàng đã xuyên không!!!