Bạn đang đọc Xuyên Và Ngược Xuyên – Chương 3: Giai đoạn chuẩn bị trước khi xuyên qua (hạ)
Edit: Windy
Beta: EU
…………….
“Triệu Mẫn Mẫn!!! Mày đủ chưa!!! Đã tám giờ rồi! Vì quái gì mày chỉ xướng mỗi một bài này?!!”
Mẫn Mẫn, bình tĩnh ngoái đầu nhìn lại: “Tụi mày không biết sao?~ Minh nguyệt kỉ thì hữu ~ (Trăng sáng tự bao giờ) chính là ca khúc kinh điển cần thiết khi xuyên qua a!……Vậy nếu không, chúng ta đổi thành ~ Biển xanh một tiếng cười~? (tuần trước đã hát đến chín giờ….)”
Bạn C: “Tao….Tao đau dạ dày……”
****************************************************
• Cảnh D:
Phòng ngủ nữ sinh:
Bạn cùng phòng A: Tụi bây nói xem……Mẫn Mẫn có phải đang yêu hay không?
Bạn cùng phòng B: Nó làm sao?
Bạn cùng phòng A: Mày để ý xem, bây giờ mỗi ngày nó đều cầm bút lông viết thơ, còn lộ vẻ chua xót kiểu như chút thu buồn mẫn xuân nữa….
Bạn cùng phòng B: Ra vậy a, thơ tình chút thu buồn mẫn xuân a……
Nghe đến đó, Mẫn Mẫn đột nhiên buông bút lông xuống trên tờ giấy Tuyên Thành ngẩng đầu lên, gầm thét: “Nói bậy! Ai lúc nào cũng viết chút thu buồn mẫn xuân chứ?! Đồ ngốc! Xác suất xuất hiện thơ tình không nhiều nha! (Đây không phải là trọng điểm mà cô nên tức giận….) Tao nói cho chúng mày, nữ chủ xuyên qua có thể không xinh đẹp, nhưng không thể không biết ngâm thơ! Mà trong đó xác suất xuất hiện cao nhất chính là uống trà ngâm thơ! Tiếp theo chính là mai lan trúc cúc ngâm, biển hồ Trường Giang và Hoàng Hà ngâm…..Đương nhiên ca tụng thái bình thịnh thế cũng không ít, quan trọng vẫn phải khiến Hoàng Thượng vui vẻ…..Làm thơ không quan trọng, mấu chốt là phải dùng đúng lúc, đầu tiên là phải nắm rõ niên đại! Ở thời đại Khang Hi, đem thơ Lí Bạch ra mà nói là mình sáng tác chắc chắn sẽ bị loại ra ngoài…..”
Bạn cùng phòng C vốn vẫn luôn trầm mặc: “Mẫn mẫn, mày là chuẩn bị xuyên qua, không phải chuẩn bị thi vào khoa văn trường đại học, bình tĩnh một chút…..”
• Cảnh E:
Trong nhà:
Mẫn Mẫn như bạch tuộc quấn trên cổ bố già: “Cha cha, dạy con chơi cờ vây đi ~ có biện pháp nào trong vòng một năm có thể thắng bác Lưu nhà bên không?”
Cha: “Cha mày cùng bác Lưu khổ chiến hơn mười năm, cũng chưa thắng được thằng chả, người ta chính là quán quân nghiệp dư của Bắc Kinh, một năm? Mày có mà đi nằm mơ!”
Mẫn Mẫn: “Cha à, có vẻ như cha thiếu ý chí chiến đấu rồi ~ ha ha….Con gái cha đây sẽ khiến cha bùng cháy lên…..Ngươi tựa như một ngọn lửa ~ oanh oanh liệt liệt thiêu đốt ta….”Ngâm nga ca hát chạy đi……..
Ngày hôm sau:
Láng giềng xung quanh:
“Tiểu Trung a~ (ba Mẫn Mẫn) tiểu tử cậu rất có cốt khí! Được đấy!”
“Triệu ca (ba Mẫn Mẫn), tôi rất bội phục anh, dám nói với bác Lưu ‘giết hắn không còn manh giáp’! Thần tượng a!”
“Mẹ nó! Lão Triệu (ba Mẫn Mẫn)! Rất trâu bò nha! Đến lúc đó anh em chúng ta nhất định đến xem cuộc chiến!”
“Cha đứa nhỏ (ba Mẫn Mẫn), từ lúc kết hôn bà đây không thấy ông như vậy! Chưa bao giờ tranh thứ gì, ông yên tâm, tôi toàn lực ủng hộ ông!”
“……Oa oa chít chít…….”
Ba Mẫn Mẫn mờ mịt…….
Mẫn Mẫn dè dặt tới gần ba, thử mở miệng thăm dò: “Chuyện đó, cha, con đã thay cha viết thư khiêu chiến gửi bác Lưu rồi, dán ở đầu ngõ hẻm…..”
“Mày nói cái gì?!!” Ba Mẫn Mẫn run rẩy thiếu chút nữa không thở nổi, loạng choạng bắt lấy Mẫn Mẫn, “Mày…..Mày viết cái gì?” Ông trời a, vì cái gì ông lại phái tiểu ma vương như vậy xuống làm con gái tôi a??? Ba Mẫn Mẫn khóc ròng…..
Mẫn Mẫn mặc kệ cha loạng choạng sắp sụp đổ, bình tĩnh trà lời:
“Thật ra cũng không viết điều gì mất mặt cả, chỉ là:
Thằng nhãi Lưu kia! Ông ức hiếp tôi nhiều năm (rác rưởi đầy hành lang, quần áo nhà ông chiếm hết ban công nhà tôi…..)! Việc vặt chồng chất, phẫn khí khó tiêu! Một năm sau tôi với ông ở trước ngõ hẻm phải đánh cờ vây phân thắng bại! Người thất bại phải phụ trách quét tước hành lang một năm! Tôi Triệu Trung thề, chắc chắn phải giết ông không còn manh giáp! Ngày này sang năm, không gặp không về!—-6/2/2005, Mẫn Mẫn viết thay……Ối! Cha! Cha làm sao mà ngất đi rồi?!”
Tóm lại, dưới tình thế đã đâm lao thì phải theo lao, ba Mẫn Mẫn bắt đầu đặc huấn cờ vây, Mẫn Mẫn là người duy nhất có thể cùng luyện, một bên cầm sách dạy đánh cờ, lại thêm sở học của ba Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn ngày tiến ngàn dặm…..
Sự thật:
Mẫn Mẫn: “Phải biết rằng, đây là hoạt động giải trí tao nhã duy nhất ở cổ đại ~! Không thể giết thời gian cũng có thể giả bộ thâm trầm đúng không?”
• Cảnh F:
Bạn bè A: “Mẫn Mẫn, chúng tao biết là mày đang chuẩn bị xuyên qua, nhưng vì sao ngay cả tiếng Pháp cùng tiếng Nhật mày cũng học?”
Mẫn Mẫn: “Chị hai à, chị nông cạn quá ~ làm sao mày biết được tao chắc chắn sẽ xuyên qua Trung quốc cổ đại mà không phải là ngoại quốc cổ đại? Mời tham khảo tác phẩm (Tiếng nói của cơ vũ kinh Bình An thời Tống?) Tao đây là chuẩn bị cả hai tay, hai tay đều phải chắc thôi ~”
• Cảnh G:
Trong giờ học Tư tưởng chính trị:
Thầy: “Triệu Mẫn Mẫn! Không lắng nghe bài giảng mà xem sách lung tung gì ở dưới đấy! Con gái thời nay thật là, hở một tí là xem ngôn tình, còn có cái mĩ gì đấy (cái đó gọi là đam mĩ), đúng là một thế hệ ngày càng không có khí chất, trò xem xem như vậy nghĩa là gì? Khí chất ở đâu ra?……Mau đem quyển sách kia lên đây!”
Mẫn Mẫn cầm sách lên bục giảng.
Trên bìa sách in rõ ràng chữ thiếp vàng to:
Thầy giáo ngây người…….
Giờ học lịch sử quan hệ quốc tế sau chiến tranh:
Thầy: “Bạn học Triệu Mẫn Mẫn, em cúi đầu đọc sách gì đấy?”
Mẫn Mẫn: “”
Thầy: “……”
Giờ học môn kinh tế chính trị chủ nghĩa Mác:
Thầy: “Này! Nữ sinh bên kia! Cô đang đọc gì vậy? Đi học làm gì không biết! Vừa rồi tôi giảng lý luận kinh tế em nghe có hiểu không?!”
Mẫn Mẫn: “Em hiểu, em đang đọc >”
Thầy: “……”
Giờ học lý luận của Đặng Tiểu Bình:
Thầy: “Triệu Mẫn Mẫn, em đang đọc gì đấy? Tôi vừa mới giảng về tinh hoa trong lý luận của Đặng Tiểu Bình, em có hiểu không?”
Mẫn Mẫn: “Em đang tìm hiểu sâu hơn, đây là ”
Thầy: “……”
Giờ học văn học cổ Trung Quốc:
Thầy: “Cho nên nói, người hiện đại thật là! Đều quên hết nguồn cội! Các trò nói xem, có ai trong các trò biết phân biệt được ngũ cốc không? Có ai biết lúa nước hình dạng thế nào không?…….Này, bạn nữ bên kia, đang nhìn gì đó?”
Mẫn Mẫn: “”
Thầy: “…….”
Lớp cao đẳng toán học:
Thầy: “Các trò đừng cảm thấy phiền phức khi tính toán những con số này! Lý luận đề là để phục vụ thực tiễn! Hôm nay là công thức trên giấy ngày mai là nhà cao tầng!…….Triệu Mẫn Mẫn, em đang xem sách gì đấy?”
Mẫn Mẫn: “”
Thầy: “……”
Cho nên nói, trên lớp học mà có sai sót đến mức này, cũng là một loại cảnh giới……..