Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 9


Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 9:

Nguồn convert: hoanguyet ( wikidich)
Editor: Nguyệt Lượng.
————————————————————————
Hắn ta ngồi ở chỗ cuối lớp, một tay chống cằm, trông có vẻ đang rất buồn chán, ánh nắng ấm áp màu vàng chanh rơi trên mái tóc, hắn ta hơi rũ mắt, vắng lặng, làm như những điều xảy ra xung quanh đều không liên quan tới hắn.
 
“ Thời Mộ, em ngồi ở…..”
 
“ Em ngồi ở kia được không ạ.” Cô chỉ tay xuống chỗ trống phía trên Phó Vân Thâm.
 
Cô chủ nhiệm Lưu khẽ nhíu mày, thấy vị trí trước và bên trái Phó Vân Thâm đều trống bởi không có ai dám ngồi cả. Cô Lưu cảm thấy có người muốn ngồi cùng Phó Vân Thâm quả thật rất tôt, nhưng chỉ sợ là…
 
“ Thời Mộ, cậu ngồi cùng với mình đi.” Một nữ sinh trong lớp đứng dậy, tóc mái nhuộm đỏ rực, tai đeo khuyên, vẻ mặt đầy ngạo mạn, đâykhông phải là diện mạo của dân ăn chơi: “ Chỗ tôi ở gần với bục giảng hơn, ngồi đây nghe giảng tốt hơn.”
 
“ Đúng vậy nha, Phó Vân Thâm là hung thủ giết người đấy, nếu cậu ngồi cùng cậu ta, nhỡ cậu không cẩn thận mà chọc điên cậu ta thì sao.”
 
“ Đến lúc ấy, cậu phải đi báo danh ở nhà xác là cái chắc.”
 
Nói xong, cả lớp cười ầm lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Phó Vân Thâm ngước mắt nhìn lên, ánh mắt trở nên thâm trầm lạnh lẽo như khối hàn băng, liếc nhìn quanh một lượt khiến mọi người trong lớp đều ớn lạnh.
 
Chủ nhiệm Lưu gõ mạnh thước vào bàn, lớn tiếng quát: “ Trật tự! Trật tự! Các cô các cậu không được nói linh tinh, Thời Mộ muốn ngồi ở đấy thật sao.”
 
Mọi người đều khinh thường không nói, nhưng cũng không tiếp tục gây phiền toái gì nữa.
 
“ Thời Mộ, vậy em ngồi chỗ đó đi.”
 
Cuối cùng, Thời Mộ cũng thuận lợi mà ngồi trước Phó Vân Thâm, lợi dụng lúc cô giáo Lưu xoay người viết lên bảng, cô ngoái đầu lại, hướng Phó Vân Thâm làm mặt quỷ.
 
Phó Vân Thâm lạnh nhạt chống cằm nhìn cô mà mở to hai mắt sửng sốt, rồi rũ mắt xuống, ngón tay thon dài lật mở từng trang sách, yên tĩnh đọc.
 
Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, tất cả học sinh đều lao nhanh ra khỏi phòng học, chạy thẳng tới căn tin.
 

Thời Mộ đang thu dọn sách vở, nữ sinh với mái tóc nhuộm đỏ ở mái đi tới: “ Thời Mộ, cậu có muốn ăn trưa cùng bọn tôi không?”
 
“ Không được.” Cô lắc đầu, “ Tôi có hẹn với bạn cùng phòng rồi.”
 
Triệu Nhã Nhạc trợn tròn hai mắt : “ Bạn cùng phòng với cậu là ai vậy?”
 
Cô đứng dậy: “ Phó Vân Thâm.”
 
Nghe vậy mấy người đứng xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, có người ở cùng với Phó Vân Thâm , cái này không phải tự tìm cái chết sao?
 
*
 
Phó Vân Thâm luôn đơn độc một mình, rất ít khi đến căn tin ăn cơm, bình thường là đều mua về ăn, hôm nay cũng không hề ngoại lệ.
 
Tới khi Thời Mộ đến căn tin, đã thấy Phó Vân Thâm mua xong cơm hộp, đang định đi ra ngoài, cô cũng không dám chậm trễ, tùy tiện chọn mấy món, rồi xách đồ chạy đuổi theo.
 
“ Phó Vân Thâm.”
 
Học sinh qua lại đông đúc, cô cất cao giọng gọi hắn, làm cho mọi người xung quanh đều dừng lại, nhìn cô đầy ngạc nhiên. Thời Mộ hoàn toàn không để ý tới điều đó, mà vừa chạy vừa thở hổn hển đuổi theo chân hắn.
 
Phó Vân Thâm liếc nhìn cô, mặt không đổi sắc mà bước nhanh hơn.
 
Thời Mộ chạy đuổi theo: “ Cậu đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận không đổ hết cơm canh bây giờ.”
 
Hắn vẫn lạnh lùng nói: “ Cậu cách xa tôi ra một chút.”
 
Thời Mộ bất đắc dĩ nói: “ Cậu nói gì vậy, chúng ta ở cùng phòng ký túc xá mà, tôi cách xa cậu kiểu gì.”
 
Phó Vân Thâm hừ lạnh, không nói gì.
 
Cô nheo mắt, trong đầu lóe ra một ý, Thời Mộ chạy nhanh tới trước mặt hắn: “ Phó Vân Thâm, cậu sẽ không sợ tôi là người đồng tính phải không?”
 
“.…..”
 
“ Cái đấy cậu có thể yên tâm, tôi không phải đồng tính đâu, hôm đấy tôi vào trong đấy để tìm người quen có mái tóc vàng, trông rất vạm vỡ, anh ta mới thất tình muốn mua say quên đời, tôi sợ anh ấy xảy ra việc, nên mới chạy tới đấy  khuyên anh ta trở về, với lại, không phải hôm đó cậu cũng đứng trước cửa quán sao, cái này có khác gì cũng nói cậu là người đồng tính.”

 
Thời Mộ nói nhảm một lúc, Phó Vân Thâm hơi cúi đầu xuống, cũng không biết cậu có nghe được cậu nào hay không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
 
Rất nhanh đã tới ký túc xá, bước chân của Phó Vân Thâm nện nhanh hơn không chú ý chỗ góc khuất phòng tắm có vài người đang đi ra, mà đâm sầm vào người đi ở giữa.
 
Phó Vân Thâm đầu cũng không ngẩng, nói “ xin lỗi”, vòng qua họ muốn bước vào thang máy.
 
“ Đứng lại.” Đối phương gào lên một tiếng, làm cho Phó Vân Thâm ngừng bước, Thời Mộ cũng theo giọng nói mà nhìn sang.
 
Nam sinh kia rất cao, to tầm 1 mét 8, mặt mày hung dữ, nhìn rất hổ báo.
 
“ CMN, Phó Vân Thâm, mắt mày bị mù rồi hả?”
 
Người mà Phó Vân Thâm vừa đụng phải lại là Chu Thực lớp 14 cùng khối. Nhà họ Chu là gia tộc lớn cũng là loại vừa có quyền vừa có chức. Nhất là người này lại là con trai độc đinh nên cậu ta luôn phách lối, ngang ngược như tao là bố thiên hạ mà đi nghênh ngang trong trường. Đặc biệt sau đợt huấn luyện quân sự năm ngoái xảy ra mâu thuẫn với Phó Vân Thâm, hai người cũng bắt đầu trở mặt thành thù với nhau.
 
Cậu ta đẩy Thời Mộ đang đứng chặn đường ra, đi tới trước mặt Phó Vân Thâm, nhìn cậu từ trên cao xuống: “ Mày đạp dơ giày mới mua của bố rồi, khôn hồn thì liếm sạch cho tao.”
 
Phó Vân Thâm cúi đầu, nhìn đôi giày thể thao màu xanh trắng của Chu Thực được in lên một dấu giày màu đen, trông thật bắt mắt.
 
Hắn nhíu mày, cười đểu một tiếng, buông ly trà sữa ra, lạch cạch, ly trà sữa nóng rơi thẳng lên giày đối phương.
 
Lúc ấy Chu Thực cũng gào lên vì nóng, mặt cũng đỏ lên trong nháy mắt, không cố kỵ mà nhanh chóng đạp rơi giày ra, kéo tóc Phó Vân Thâm định đập đầu hắn vào tường.
 
[ Nếu mục tiêu xảy ra xung đột với người khác, trừ X 500 giá trị huynh đệ, xin ký chủ mau chóng ngăn cản mục tiêu.]
 
Cái đệch!!!
 
Cứ tưởng chuẩn bị được xem phim hành động, nên khi Thời Mộ nghe thấy thông báo này thì ngây ra toàn tập, cô trầm mặc đưa hộp cơm cho người qua đường, không để ý tới ánh mắt mờ mịt của đối phương, xoắn tay áo vọt vào thế trận.
 
“ Dừng tay—!”

 
“ Đây là nơi để học chứ không phải là nơi đánh nhau!!!”
 
Nghe thấy vậy Chu Thực dừng tay lại, khi đấy đầu của Phó Vân Thâm chỉ còn cách tường 0.5 cm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
 
Lúc này cậu ta mới chú ý tới gần đấy có một người có vóc dáng thấp bé, chạy tới, nhưng đến lúc Chu Thực nhìn thấy mặt của Thời Mộ sửng sốt một lát, không nhịn được mà hỏi: “ Mày là nam hay nữ vậy?”
 
Thời Mộ: “…….”
 
Thời Mộ: “ Ông đây là nam.”
 
Cô nói lời này như hét lên.
 
Nếu không phải để đánh vào nội bộ của quân định thì cô cắt tóc, gắn “ chuối” giả, đi đôi giày độn thêm 5 phân làm gì, cậu ta có mù không vậy? Thế mà còn không nhận ra ông đây là nam hay nữ hả?
 
Chu Thực còn nói: “ Nhìn bộ dạng của mày đặc biết quá nhỉ?”
 
Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm phản công kéo lấy cánh tay Chu Thực, dùng lực ghì mạnh cậu ta vào tường, Phó Vân Thâm nắm chặt hai tay thành hai quả đấm như muốn đấm vào mặt Chu Thực thì có một thân ảnh thoáng qua, đứng chắn giữa hai người bọn họ.
 
“ Phó Vân Thâm, dừng tay.”
 
Là Thời Mộ.
 
Đáy mắt người thiếu niên trước mặt lóe lên khát máu nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
 
Bàn tay hắn đang nắm chặt từ từ buông ra, sửa sang lại đồng phục cho ngay ngắn, chìa tay ra với Chu Thực: “ Tám đồng.”
 
Chu Thực đần mặt ra: “ Cái gì?”
 
Phó Vân Thâm nói: “ Tiền trà sữa.”
 
“.…..”
 
“.………..”
 
CMN, rõ ràng tên này làm bẩn giầy cậu mà, còn làm bỏng chân cậu nữa, vậy mà còn dám chìa tay ra đòi tiền, mày có biết xấu hổ không hả?
 

Chu Thực vất vả lắm mới bình tĩnh nhưng giờ cơn giận lại tăng vọt lên tận não rồi, nháy mắt ra hiệu cho đàn em sau lưng, cả đám liền hiểu ý, một trái một phải lôi Phó Vân Thâm vào trong nhà tắm.
 
Bây giờ đang giờ nghỉ trưa, thầy quản lý chắc cũng đang đi ăn ở canwtin, học sinh đi ngang qua cũng không dám can thiệp vào, chỉ đứng ngoài nhìn ngó vài lần rồi cũng hoảng sợ mà chạy mất dép. Đồng thời nhà tắm cũng đóng cửa kín mít, thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng ầm ầm ở bên trong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
 
Thời Mộ không thấy thông báo gì của hệ thống nên cho là Phó Vân Thâm đơn phương bị đánh.
 
Cô đen mặt lại, Chu Thực cũng rất tự nhiên khoác tay lên vai Thời Mộ: “ Tên mày là gì, trước kia chưa thấy qua mày, vừa mới chuyển đến hả, mày cũng liều nhỉ dám vì tao mà đắc tội với Phó Vân Thâm, hay như thế này đi mày làm đàn em của tao, nhà tao có rất nhiều tiền, về nhà tao xin mẹ tao mua cho mày một con iphone, mày có chơi “ King of Glory”* không, đưa ID đây, tao tặng skin cho.”
( * 王者荣耀( King of Glory): vương giả vinh diệu( bản trung) là game Liên minh huyền thoại( bản Việt) do Tencent phát triển)
 
Lúc này Chu Thực đang rất đắc ý thì đột nhiên Thời Mộ xoay tay đấm một cái, Chu Thực chỉ cảm thấy bụng dưới co rút nhanh, nụ cười tươi trên mặt lập tức cứng đờ.
 
Cô lạnh mặt: “ Thả Phó Vân Thâm ra.”
 
“ Mày… mày buông tay ra đã.” Chu Thực kẹp chặt hai đùi lại, đau đớn rầm rì, “ Buông tay buông tay ra.”
 
“ Cho cậu ấy ra ngoài trước.”
 
“ Được được được.” Mạng sống của cậu ta bây giờ đang ở trong tay người ta, Chu Thực không thể không nghe theo được, liên tục gật đầu, đau đớn rên la bảo mấy người kia ra ngoài.
 
Thời Mộ liếc mắt, thấy Phó Vân Thâm còn chưa ra ngoài, trên mặt mấy người kia đều bầm dập hết cả, xem ra vẫn chưa chiếm được lợi thế gì.
 
Cô buông tay ra, Chu Thực lập tức đau tới nằm vật ra mặt đất.
 
Từ nhỏ đến giờ, cậu ta đánh nhau thắng không ít lần, nhưng con mẹ nó đây là lần đầu tiên….bị con trai “ bóp trứng”.
 
Kỳ thật cũng không trách Thời Mộ ra tay độc ác như vậy được, tại Chu Thực cao to hơn cô, cô chắc chắn đánh không lại, nếu không ra tay, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, quan trọng nhất là, giá trị huynh đệ không có dấu hiệu trừ đi!!
 
“ Chu ca, Chu ca, không xong rồi! Lão Hoàng tới rồi!!”
 
Một nam sinh thân toàn mồ hôi lạnh vội vã chạy vào báo, Chu Thực và Thời Mộ cùng ngẩng đầu một lúc, thấy thầy giáo đứng sau lưng mặt mũi hai người méo xệch, trăm miệng một lời “ chết tiệt”
 
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đoán xem đây là ai!!!
Hôm nay mình đi xem phim, gặp ngườ ta đang quay lén !! Hehehe, nếu bỏ bốn bỏ nam là người ta cũng là ngôi sao hạng A mà, tự hào quá.
Chúc mọi người tết Đoan Ngọ vui vẻ, một trăm phong bì sẽ được phát trong chương này nhá.
Ngày mai sẽ đăng tiếp lúc tám giờ tối, mua.
Thực tế, các bản cập nhật của tôi thường được đăng cố định trong hộp ký gửi, đôi khi sẽ bị lưu vào bộ nhớ đệm, nó sẽ không được hiển thị đầu tiên nên tôi rất lo lắng._(:з” ∠)_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.