Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 41


Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 41:

Nguồn: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
————————————————————-
* tiêu đề là do editor tự đặt    : )))))))
————————————————————-
 
Hửng đông.
 
Ánh nắng xuyên qua tấm màn của sổ mỏng manh để lại những ánh sáng màu vàng đậm rơi vãi trên sàn nhà.
 
Ở trên giường, người thiếu niên tuấn lãng khẽ nhăn mày lại, chậm rãi mở mắt.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ này chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu bắt đầu đau buốt là di chứng sau khi uống say, khó chịu nhất là trên người còn phải gánh thêm một cái gì đó nặng nề, Phó Vân Thâm khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt bắt đầu chuyển dịch, đập vào mắt chính là một mái tóc đen tuyền mềm mại rối bời, thoang thoảng thơm mùi quýt.
 
Sờ vào thích thật.
 
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, mà hắn đã nhẹ nhàng đưa tay xuống vuốt ve gương mặt đang ngủ say này.
 
Cảm giác thật mềm mại thoải mái như đang sờ lớp lông  của một con mèo nhỏ, thật thoải mái.
 
Khẽ vuốt, Phó Vân Thâm mới ý thức được điều gì không đúng đang xảy ra.
 
Hai chân hắn đang bị quấn lấy đến mức chặt cứng, cả người kia ôm chặt lấy hắn như gấu Koala, đáng sợ nhất là trên Phó Vân Thâm nhận ra bản thân đang không mặc quần áo.
 
Mặt dần đỏ lên, hắn co chân đạp thẳng Thời Mộ xuống giường, rồi dựng người ngồi dậy, thấy trên người thì không có một mảnh vải che thân, sau gáy thì đau buốt, nhìn xung quanh thì lại thấy đây là phòng ngủ của Thời Mộ và điều quan trọng nhất là hắn đang ngủ trên giường của đối phương.
 
Cùng lúc đó Thời Mộ đã tỉnh lại nhờ cú đạp trời giáng của hắn. Thời Mộ chép chép miệng, đưa tay vuốt vuốt phần tóc xõa trước mặt ra đằng sau. Cô xoa xoa mắt nhìn Phó Vân Thâm, mơ màng giơ tay lên chào hỏi: “ Chào buổi sáng, cậu dậy rồi à.”
 
Phó Vân Thâm kéo kéo chăn lên che người, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
 
Thời Mộ ngáp một cái, vươn vai: “ Hôm qua cậu giày vò tôi ác quá, mệt chết đi được…..”
 
Giày vò, mệt chết đi được.
 
Hai cụm từ này dễ khiến cho đầu óc người ta liên tưởng cái không hay đấy.
 
Nghe vậy Phó Vân Thâm bất tri bất giác ( vô thức) đưa tay sờ mông mình, không đau, hắn liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
 
“ Quần áo của tôi đâu.”
 
Thời Mộ lồm cồm bò dậy: “ Quần áo của cậu bị bẩn, tôi đem đi giặt rồi phơi ở ngoài sân ấy, quần lót của cậu cũng…..”
 
….…Quần lót.

 
Nói đến đây, Thời Mộ mới giật mình nhớ ra Phó Vân Thâm đang thả rông, hắn để lộ ra lồng ngực, trên ngực với trên xương quai xanh có hai dấu răng nho nhỏ. Ờ thì khi ngủ cô không ngoan thật nhưng mà sao cô lại có thể cắn người….
 
Ánh mắt cô rối bời: “ Cậu ngồi đấy đợi tôi, tôi ra ngoài lấy quần áo cho cậu.”
 
Nói xong, cô chạy bay xuống giường bằng chân trần.
 
Nhưng sao có gì lại thế nhỉ, hình như vị trí của “ cậu nhỏ” đang ở sai vị trí, có phải bị ai động vào , cô nhíu mày, đưa tay vào chỉnh lại.
 
Hành động này quá mức, Phó Vân Thâm nhìn thấy vậy liền mím môi, sắc mặt đầy sự không vui: “ Cậu đang làm cái trò gì đấy.”
 
Thời Mộ ngây thơ thành thật trả lời: “ Cậu nhỏ bị lệch, phải chỉnh lại.”
 
CMN.
 
Trong lòng Phó Vân Thâm thực sự muốn nổi điên.
 
“ Mới sáng sớm đừng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, cậu đi lấy quần áo cho tôi nhanh.”
 
Câu nói này làm cho Thời Mộ rất không vui.
 
Sửa sang lại quần áo cho mình, cô quay sang, từ trên cao nhìn xuống nhìn Phó Vân Thâm: “ Chả lẽ “ cậu nhỏ” của cậu không bị lệch bao giờ hả?  Chả lẽ cậu cũng chưa từng bị mắc kẹt khi mặc quần hả? Như thế này thì có gì mà ghê với chả tởm, đây không phải chuyện thường mà thằng con trai nào cũng gặp phải sao, tôi bị thì tôi nhận, vậy nên mong vị thiếu niên như cậu cũng có thể nhìn đúng vào sự việc rồi hãy nói.”
 
“.……..” Phó Vân Thâm bị kháy đến mức không nói lên lời, bởi……..hình như hắn cũng từng bị như vậy….
 
Không đúng, vấn đề đây phải là cái này.
 
Đầu Phó Vân Thâm càng đau, hắn đưa tay sờ gáy, một cục u to tướng, trong lòng càng thêm buồn bực: “ Có người đánh tôi?”
 
Ờ thì là cháu trai của anh em tốt, tất nhiên là cô sẽ không bán đứng cậu ra rồi, vì thế nên mặt không đỏ tim không loạn mà tỏ ra vẻ hoảng hốt: “ Hôm qua cậu bắt chước làm khỉ con trộm đào, chúng tôi ngăn không kịp, sau đó cậu bị ngã đầu đập xuống đất. Có phải cậu thấy không thoải mái không, hay chúng ta đi đến bệnh viện khám nhá, không thể cứ để như vậy được.”
 
Phó Vân Thâm vừa kéo chăn lên che ngực vừa lắc đầu ngầy ngậy: “ Tôi không sao, cậu làm ơn đem quần áo của tôi đến đây đi.”
 
“ Ừm.”
 
Thời Mộ đi ra ngoài.
 
Thấy Chu Thực vẫn còn đang ngáy khò khò ở trên ghế sopha, chân tay vung tứ phía, tướng ngủ khó coi chả khác gì Thời Mộ cô là bao. Cô ghét bỏ liếc nhìn cậu ta, Thời Mộ xoay người đi ra ngoài thu quần áo đã khô của Phó Vân Thâm lại, sau đó đi vào phòng tắm lấy quần lót.
 
Nhưng mà……….
 
Cô công chúa nhỏ kia có thèm giặt đâu.
 
Chiếc quần lót màu đen bị cô ấy vứt ngâm trong chậu nước. Thời Mộ nhìn, có lẽ chiếc quần kia bị ngâm một đêm chắc đã bốc mùi lên rồi. Cô để đống quần áo xuống, thay nước rồi cho thêm bột giặt vào vò qua mấy cái.
 

Lúc ấy, do đợi Thời Mộ quá lâu nên Phó Vân Thâm đã quấn khăn tắm đi ra.
 
“ Cậu lại làm trò gì đấy?”
 
Cho tới khi hắn bước vào, hắn mới thấy cảnh Thời Mộ đang ngồi xổm giặt quần lót của mình.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ này chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau sự trầm lặng trong nháy mắt, sự xấu hổ chạy thẳng lên não, cả khuô mặt Phó Vân Thâm đỏ lên như con mực phơi khô, bước thật nhanh đến giật lấy chiếc quần, thẹn quá hóa giận mà gầm lên với Thời Mộ: “ Cậu đang làm cái gì đấy? Biến thái.”
 
Thời Mộ bị hắn gào vào mặt thì thấy hơi chết lặng, xen lẫn ủy khuất: “ Hôm qua cậu uống say không giặt, mà để ngâm cả đêm, cậu định ủ nó thành mắm hả?”
 
Vẻ mặt người thiều niên kia vẫn xám xịt: “ Ai cần cậu quan tâm, cậu đi ra ngoài đi.”
 
Cô cắn môi, bực mình, vẩy qua loa nước trên tay, hừ lạnh đi thẳng ra ngoài nhưng vẫn thấy tức. Suy đi tính lại một lúc, Thời Mộ quay người lại, đung sức vỗ một cái cái đét vào mông vểnh cao kia của hắn.
 
“ THỜI MỘ———-”
 
Hắn tức muốn sùi bọt mép. Sau khi thực hiện được ý muốn, Thời Mộ chạy nhanh như thỏ vào phòng ngủ.
 
Hắn che mông, chỉ biết căn răng nghiến lợi: “ Cậu chờ đó cho tôi!”
 
Mới sáng sớm mà hai người đã cãi nhau ầm ĩ, cho dù có ngủ say như lợn cũng bị đánh thức.
 
Chu Thực ngơ ngác bò dậy từ trên ghế sopha, nhìn Phó Vân Thâm: “ Thâm ca, cậu bình thường không đấy?”
 
Do chuyện tối hôm qua mà Phó Vân Thâm lại một mực không biết gì nhưng khi xem xét vấn đề, hắn cũng lờ mờ đoán được việc này cũng chả là điều tốt lành gì. Hắn chỉ cúi đầu bắt đầu vò qua quần lót, tức giận nói: “ Tôi vẫn luôn bình thường.”
 
Phải nói là rất không bình thường mới chính xác.
 
Chu Thực bĩu môi nhưng không dám nói lời ấy ra ngoài.
 
Quần lót được giặt sạch sẽ rồi nhưng sao trong lòng hắn vẫn thấy có gì đấy không đúng nhỉ, bình thường có thằng đàn ông con trai nào lại để bạn cùng phòng ngồi giặt quần áo cho mình bao giờ.
 
Phó Vân Thâm xoắn xuýt hai giây, đến cuối cũng vẫn vất chiếc quần kia vào thùng rác.
 
Hắn đứng ở cửa nhìn Chu Thực: “ Lúc này cậu có rảnh không?”
 
Chu Thực: “ Bây giờ tôi muốn đi vệ sinh.”
 
Phó Vân Thâm: “ Nhịn đi, đi ra ngoài mua cho tôi một chiếc quần lót.”
 

Chu Thực: ??
 
Chu Thực: “ Đại ca, cậu không có bệnh gì chứ, sao lại bảo tôi đi mua quần lót cho cậu hả?”
 
Sắc mặt Phó Vân Thâm lạnh đi: “ Bằng không, tôi sẽ không có gì để mặc cả.”
 
Cậu ta trợn tròn con mắt, rất lâu sau mới hỏi: “ Không phải chứ, quần lót của cậu đâu?”
 
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, Phó Vân Thâm mới bất đăc dĩ nói: “ Mất rồi.”
 
“ Vậy bây giờ cậu đang thả rông ấy hả, mau mau cho tôi xem có phải hay không đi.” Chu Thực chạy qua, ánh mắt đầy sự kích động. Khi thấy cánh tay đầy sự đen tối sắp chạm đến người, Phó Vân Thâm liền lạnh lùng đánh mắt nhìn cậu ta.
 
Chu Thực cười hì hì: “ Đù thôi đùa thôi, tôi đây không có hứng thú với đàn ông nhá, chẳng qua là mới sáng sớm cậu đã tìm tôi nhờ đi mua quần lót, cậu thử đi tìm Mộ ca mượn tạm đi.”
 
Không đợi cho Phó Vân Thâm tiếp lời, Chu Thực đã chạy thẳng vào phòng ngủ của Thời Mộ: “ Mộ ca, cậu cho Thâm ca mượn quần lót! Cậu ấy sắp quang đĩnh* rồi kìa!”
(光腚- quang đĩnh-Không mặc quần áo, mông trần, không mặc quần áo, chủ yếu ám chỉ trẻ em.)
 
Thời Mộ: “……….”
 
Phó Vân Thâm: “…………”
 
Cũng may là hôm qua Thời Mộ cũng tiện tay mua thêm hai bộ đồ lót mới, mới chỉ mặc được một cái nên còn dư ra một bộ còn mới vẫn chưa kịp xé bao bì, chỉ có điều là chiếc quần ấy có họa tiết chấm bi, trông vô cùng ờ thì “ đẹp mắt”, không biết có vừa với Phó Vân Thâm không nữa.
 
Thời Mộ vừa tìm quần lót vừa nhìn giá trị huynh đệ của mình. Ngày hôm qua ngủ với nhau một đêm vậy mà chỉ tăng được có 500 giá trị, mà đã thế hệ thống còn nói [ Ngủ với “phiên bản nữ” của lão đại không có nằm trong bảng nhiệm vụ], “ bản nữ” của lão đại thì đang nói đến xiểu cung túa Vân Vân kia chứ ai, sao cô làm trâu làm ngực cả ngày hôm qua mà chỉ nhận được có 500 giá trị huynh đệ cơ chứ!!!
 
Cái đồ không tim chết tiệt!!
 
[ Hệ thống, cho tôi hỏi, đưa quần lót của tôi cho lão đại mặc có được cộng thêm giá trị huynh đệ không?]
 
Hệ thống: [ Nếu ngài đưa ngài mặc rồi thì sẽ được cộng, nếu là cái mới thì không có.]
 
Thời Mộ nhìn chiếc quần trên tay, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng táo bạo, nhưng rất nhanh sau đó cũng bị bóp chết ngay trong trứng nước. Nếu để cho Phó Vân Thâm biết cô để cho hắn mặc lại quần lót của cô, thì không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ lao vào riềng sả mắm tôm cô ngay lập tức.
 
“ Đưa cho cậu ta.” Thời Mộ vất túi quần lót còn nguyên mác vào mặt Chu Thực.
 
Chu Thực đón lấy, cười hì hì chạy vào nhà tắm. Cho dù Phó Vân Thâm rất không muốn, nhưng trong lúc này hắn chả còn lựa chọn nào khác cả, với cả hôm nay phải quay về trường nữa, không thể cứ để quang đĩnh như thế này mà đi được.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ này chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng khi nhìn thấy chiếc quần lót tứ giác có mấy họa tiết chấm bi trắng đen dưới mông, thì vẻ mặt Phó Vân Thâm lại đen lại.
 
Hơi nhỏ, bó chặt lấy cơ thể, không thoải mái chút nào cả, có lẽ có thể suy ra rằng, thằng nhóc kia chỉ cùng lắm hơn được 10cm là căng, không thể dài hơn nữa.
 
 
Vì hôm nay phải quay lại trường nhưng balo vẫn còn để ở nhà Phó Vân Thâm nên không còn cách nào khác, sau khi ăn sáng xong ba người phải gọi xe chở đến tiểu khu ấy để lấy balo. Do đang là ban ngày mà Thời Mộ sợ sẽ chạm mặt trong nhà họ Thời nên cô chỉ đứng ở ngoài cổng khu ngậm kem đứng một mình.
 
Chu Thực cũng lười đi vào, đứng bên ngoài cùng với Thời Mộ luôn.
 
Có lẽ đây là tiểu khu dành cho giới nhà giàu nên có rất ít người xe ra vào, mà có ra vào cũng toàn là mấy loại xe sang trọng, mặt trời ngày càng chói chang, Chu Thực híp mắt lại đánh giá xung quanh khu.
 
Bỗng cậu ta hô ầm lên như tìm thấy lục địa mới, kéo tay Thời Mộ: “ Gái xinh kìa.”
 

Thời Mộ đưa mắt nhìn theo hướng cậu chỉ.
 
Dưới ánh mặt trời, một cô gái tóc búi cao mặc váy đắt tiền, có nét tươi tắn, khí chất ngời ngợi.
 
Thời Mộ cười nhạo: “ Tôi mà mặc váy thì chắc chắc đẹp hơn cô ta nhiều.”
 
Chu Thực kinh sợ nhìn cô: “ Mộ ca, thật chứ, nhưng không cần thiết.”
 
Nghe thấy có tiếng người đang thảo luận, đám người Thời Dung quay đầu lại nhìn, Thời Mộ vội vàng xoay người, chỉ để lộ ra sườn mặt.
 
Thấy Chu Thực cà la phất phơ, sắc mặt Thời Dung cũng trầm xuống: “ Nhìn cái gì đấy!”
 
Chu Thực nhíu mày, cười lưu manh: “ Có gì đây anh đây đnag nhìn cặp mông căng tròn kia của cô em thôi, lát nữa có muốn đi chơi với anh đây không bé.”
 
Bì đùa giỡn, gương mặt Thời Dung đỏ ửng lên nhưng không dám làm ầm lên, chỉ dám giận dữ giậm hai cái, đứng cách xa bọn họ. Thấy thế, Chu Thực càng cười lớn hơn.
 
Phó Vân Thâm cầm lấy balo của hắn với Chu Thực, cộng thêm mấy thứ linh tinh lặt vặt nữa mà cũng túi lớn túi nhỏ đầy người, trông có chút nặng nề.
 
Do phải thay quần lót nên hắn đi ra hơi chậm, khi đi ra thấy mặt trời đã lên cao, Phó Vân Thâm mới tăng bước đi nhanh hơn.
 
Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng cười nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
 
“ Cậu ơi, cậu làm rơi đồ này.”
 
Hắn quay người lại.
 
Xương tay của thiếu niên kia nhợt nhạt, nhưng mềm mại, đang cầm lấy chiếc chìa khóa nhà của hắn, có lẽ do không cẩn thận làm rơi.
 
“ Cảm ơn.” Phó Vân Thâm đưa tay ra, móc lấy chìa khóa vào đầu ngón tay.
 
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, chính lúc này, hắn chết lặng ra đứng như trời trồng.
 
Dưới ánh mặt trời người thiếu niên kia có mái tóc mềm mại đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất rất lạnh lẽo, cộng thêm làn da trắng mịn, khiến cho hắn dễ dàng liên tưởng đến một người ở trong trí nhớ.
 
Thời Mộ?
 
Phó Vân Thâm kinh hoảng.
 
Đưa đồ cho hắn xong, Thời Lê đi thẳng về phía trước.
 
Phó Vân Thâm giấu đi sự nghiên cứu tìm tòi ở dưới đáy mắt, bình tĩnh đuổi theo sau.
 
Ra khỏi tiểu khu, liếc thấy Thời Mộ và Chu Thực đang đứng ở một góc còn người thiếu niên kia lại đứng cùng một cô gái trẻ đang đi về hướng ngược lại.
 
Phó Vân Thâm nhíu mày, lại nhìn về phía Thời Mộ.
 
Cô đang dựa người vào tường, miệng đang ngậm que kem, mặt với cổ bị phơi dưới nắng đỏ ửng lên, khí chất lười biếng, cô với người đang mặc đồ đắt tiền kia quả thực cách xa ngàn dặm.
 
“ Phó Vân Thâm, cậu ngủ trong đó hả? Đi gì mà lề mề vậy, ông đây sắp bị nướng chín rồi.”
 
Ừ, thằng ranh con này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.