Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 37:
Nguồn convert: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
—————————————————–
Thấy cô phấn khích, mí mắt của cậu nhân viên giật giật liên hồi: “ Ngài, ngài chắc chứ?”
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Mộ gật đầu: “ Chắc, chắc như lim, mau lên, tôi muốn hoàn thành thủ tục thuê nhà ngày trong hôm nay.”
Thấy cô kiên định như vậy, cậu nhân viên đành bất đắc dĩ thở dài, không nói gì thêm gì mà liên hệ với chủ nhà, cô liền lẳng lặng ngồi ở phòng chờ. Không bao lâu, có một người đàn ông mặc tây trang chân đi giày da vừa đi vừa nghe điện thoại bước vào.
“ Có người muốn thuê nhà của tôi thật sao?” Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, tiện tay cúp điện thoại.
“ Chào Tôn tiên sinh, đây là Mộ tiên sinh, cậu ấy muốn đến xem nhà cho thuê của ông.”
Ông Tôn gật đầu, nhìn sang cậu nhân viên: “ Về tình cảnh của tôi, cậu đã nói cho cậu ấy biết chưa?”
Không đợi cậu nhân viên đáp lời, Thời Mộ đã nói: “ Tôi đã biết, không sao cả, tôi không có ngại gì đâu, bởi hiện tại tôi đang cần tìm nhà gấp, nếu được, tôi muốn dọn luôn vào ở ngay trong hôm nay.”
To gan lớn mật vậy sao?
Ông Tôn rất ngạc nhiên, yết hầu nhấp lên hạ xuống hai lần, rồi đi tới trước mặt Thời Mộ, hơi khom lưng xuống kề sát tai cô nói: “ Cậu trai trẻ, tôi vẫn phải nói trước với cậu, căn nhà này của tôi thực sự có ma, nếu không đã không cho thuê rẻ bèo như như vậy, cậu, cậu đã nghĩ kĩ chưa, nếu xảy ra chuyện gì thì……..”
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“ Ngài cứ dẫn tôi tới chỗ đó đi.” Ánh mắt Thời Mộ đầy hứng thú.
Môi ông Tôn mấp máy như muốn nói, trong ánh mắt để lộ đầy sự do dự, thú thật thì ông thực sự rất muốn có người thuê căn nhà này, nhưng lại sợ khi người ta vào ở lại xảy ra tai nạn gì. Vì vậy mà khi nghĩ đến căn nhà ma kia, trong lòng ông lại phải nặng nề mà thở dài một hơi.
“ Đi, để tôi lái xe đưa cậu tới, Tiểu Vương, cậu không cần tới đấy đâu, nếu được, vậy để mai đến ký hợp đồng chưa muộn.”
“ Được.”
Thời Mộ đi theo ông Tôn lên chiếc Volkswagen* màu bạc mà ông ta lái tới.
(Volkswagen,(大众汽车.) viết tắt là VW, là hãng sản xuất xe hơi Đức, một trong những công ty sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới thuộc tập đoàn Volkswagen. Đây là thương hiệu hàng đầu của Tập đoàn Volkswagen, nhà sản xuất ô tô lớn nhất về doanh số bán hàng trên toàn thế giới trong năm 2016 và 2017
)
Trên đường đi, ông Tôn đều trầm mặc.
“ Ngài có thể nói rõ hơn cho tôi về tình huống bên kia được không?”
Không nói thì thôi, một khi đã hỏi thì phải hỏi cho thật kỹ, nhưng vừa hỏi, ông ta nhíu mày lại, giọng điệu đầy u sầu: “ Tòa nhà kia là gia sản do tổ tiên để lại, sau đó được chia cho ba mẹ tôi, nhưng ba tôi còn có một người em trai, chú ấy vốn rất yếu ớt lại nhiều bệnh, ba tôi thấy chú ấy rất tội nghiệp nên đã cho phép chú ấy dọn vào đấy ở, vài năm sau đó, chú ấy lập gia đình, sinh được ba người con, vì để tranh giành nhau căn nhà này, mà ba người bọn họ đánh nhau suốt ngày, buộc chú tôi phải lập di chúc.
Ba đứa con trai đấy cũng chả ra gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết nhớ thương cái nhà này, mà tính khí của chú lại rất quật cường cũng chả dễ đối phó, đến một hôm do uống say mà cả bốn người ấy cãi nhau ầm ĩ, chú tôi vì quá tức mà dùng dao đâm chết cả ba người kia, sau đó cũng treo cổ ở cây hòe nhà trước cửa nhà, đáng thương nhất là thím tôi, vừa về nhà đã thấy cảnh chồng mất, con cũng không còn.”
Nói đến đây, giọng của ông Tô vô cùng buồn rầu: “ Mấy căn ở khu này đều nằm ở trong ngõ, muốn phá bỏ cũng không được, chúng tôi vốn định bán nó đi để lấy chút tiền cho thím dưỡng tuổi già, nhưng ai ngờ người mua nghe thấy căn nhà có án mạng, thì bỏ chạy mất hút. Sau đó tôi cho người ta thuê nhưng lại có chuyện lạ xảy ra, chỉ cần có người dọn vào đấy, sẽ nghe thấy được tiếng đánh nhau, đến tối sẽ nghe thấy đồ vật trong phòng khách rơi vãi lạch cạch, còn thấy cả người thắt cổ trên cây nữa, tôi nghĩ chắc đó là hồn của chú với các anh em họ trở về, có lẽ bọn họ không cam tâm, chết rồi mà vẫn còn cãi vã.”
Khi đến đầu ngõ nhỏ, ông Tôn liền giảm tốc độ: “ Cậu em, tôi vào với cậu, ban ngày sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, mọi người có thể vào, nhưng buổi tối không chắc có cảy ra hay không, nên chuyện tôi nói rõ ràng với cậu, nếu cậu đã kiên quyết muốn ở thì tôi cũng không ngăn cản nhưng nếu có chuyện xảy ra thì sẽ không có chút liên quan gì đến tôi đâu đấy.”
Thời Mộ bẻ các ngón tay, cười nói: “ Theo chuyện của ông thì bên trong đây có bốn con quỷ?”
Cô cười vô cùng sung sướng, điề này khiến cho ông Tôn nghĩ mãi vẫn không hiểu được ý của cô.
Thời Mộ mong đợi xoa xoa tay: “ Tốt quá, có thể “ ăn” tận bốn con.” ????
Cái gì cơ? Cậu em cậu mới nói cái gì cơ?
Cuối cùng thì đã đến trước cửa căn nhà, ở tận trong cùng của căn ngõ nhỏ, các hộ gia đình ở hai bên đều đóng chặt cửa, hiển nhiên đã rất lâu rồi đã không có người quay về.
“ Ở căn này là một ông đã có tuổi,nên được con trai đón đi ra nước ngoài cách đây một năm rồi, với cả do giao thông không thuận tiện, nên rất khó cho thuê.”
Nói xong, ông Tôn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Thời Mộ đi phía sau ông ta.
Đập vào mắt là một sân nhỏ rậm rạp cỏ dại, ở giữa sân là một cây hòe cao to che khuất một góc, trông có vẻ âm u lạnh lẽo, ở phía bên trái có một căn nhà kề, cửa khóa chặt, cửa sổ ở phòng ngủ chính dính đầy bụi, không thể thấy rõ được cái gì ở trong cả.
Đem công văn kẹp vào nách, ông Tôn mở cửa khóa gần như đã bị rỉ sắt ra.
Kẽo kẹt.
Cửa mở ra.
Bụi bặm mù mịt phả vào mặt làm sặc hơi mũi, ông ta đưa tay phe phẩy, bước đến mở cửa sổ thông gió ra.
Thời Mộ cũng đánh giá xung quanh phòng, thấy căn nhà được thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc đều có đủ, trông có vẻ là đồ mới, dễ nhận thấy để có người thuê nên đồ đạc đều đổi mới. Cô đi vào phòng ngủ chính, liếc mắt thấy trên tường có một vệt máu khô.
Nhìn theo ánh mắt cô, ông Tôn đứng ở sau nói: “ Nếu cậu muốn cậu có thể ở thử, buổi chiều tôi sẽ tìm nhân viên đến sơn lại tường.”
Thời Mộ lắc đầu: “ Không cần đâu, tôi cũng không thường ở đây.”
“ Cậu không ở thường xuyên.” Ông Tôn ngạc nhiên hỏi.
Thời Mộ gật đầu: “ Tôi vẫn còn đang đi học, từ thứ hai đến thứ sáu phải ở lại trường.”
Ông Tôn càng ngạc nhiên hơn.
Nhìn qua thì thấy Thời Mộ có vẻ đã thành niên, khí chất trầm ổn, không hề có chút giống học sinh.
Cô lại nhìn xung quanh vài vòng, hài lòng gật đầu: “Hôm nay tôi muốn vào ở thử, trừ những yêu cầu trên thông tin cho thuê nhà ra, ngài còn dặn dò gì khác không?”
Sự dứt khoát của Thời Mộ đã dọa sợ ông Tôn, làm cho ông nhớ tới ở đây đã từng có án mạng xảy ra, càng làm cho ông Tôn thấp thỏm, rất lâu sau mới dám nói: “ Như thế này đi, nếu cậu muốn ở đây ngay bây giờ, vậy thử ở một đêm đi, nếu không thấy có chuyện gì xảy ra thì cậu cứ tiếp tục ở, nếu không muốn ở nữa, tôi cũng sẽ không bắt buộc, cậu thấy có được không?”
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông quả thực rất muốn có người mau sớm thuê căn nhà nhưng lại càng sợ người ta sẽ xảy ra chuyện, so với số tiền thuê không đáng kể này, an toàn mới là quan trọng nhất.
“ Được thôi, vậy tối nay tôi sẽ ở đây đi, ngài cho tôi xin phương pháp liên lạc đi, chờ sáng mai tôi sẽ cho ngài một câu trả lời đầy thuyết phục.”
Sau khi lưu số, ông Tôn vội vàng rời đi không hề quay đầu lại.
Căn nhà có một mùi hương không được tốt cho lắm, vì thế cô liền mở tất cả cửa sổ trong nhà, một mình ngồi ngẩn người trên xích đu dưới giàn nho già.
Nơi đây thật yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô, cũng không có tiếng rao của người bán hàng rong, mà chỉ nghe thấy tiếng côn trùng, tiếng ve sầu kêu vang, quả thật là quá bình yên.
Hít một hơi thật sâu, Thời Mộ nhắn cho Phó Vân Thâm qua Wechat.
[ Mộc Mộc Mộc Mộc đầu gỗ: Tôi tìm được nhà rồi, hôm nay tôi sẽ ở lại đây dọn dẹp nên tối nay không về nhá.]
[QAQ:………….]
Mấy dấu chấm này của lão đại thật đáng để suy nghĩ sâu xa nha.
Thời Mộ cảm thấy tai mình có chút nóng lên, dám chắc là Phó Vân Thâm đang bắt đầu mắng cô.
Hắng giọng một cái, Thời mộ tiếp tục nhắn: [ Vì để bồi thường cho cậu, ngày mai đi tôi mời cậu với cháu trai đến đây ăn cơm nhá.]
[ QAQ: À.]
[ Mộc Mộc Mộc Mộc đầu gỗ: …….]
[ Mộc Mộc Mộc Mộc đầu gỗ: Có thể cho tôi mạo muội hỏi một câu không, cái chữ “À” này có ý nghĩa gì vậy?]
[ QAQ: Ha Ha.]
[ Mộc Mộc Mộc Mộc đầu gỗ: Được, cái này tôi hiểu rồi.]
Phó Vân Thâm chắc chắn đang ngồi mắng cô mà.
“ Thâm ca, Mộ ca nhắn tin cho cậu à?”
“ Ừ.” Phó Vân Thâm ném điện thoại xuống, tiếp tục làm đề toán.
Sách bài tập của Chu Thực vẫn trống trơn như mới, cậu ta nhíu mày, dùng đầu bút gãi gãi đầu: “ Sao đến bây giờ rồi mà Thời ca vẫn chưa về vậy? Tôi đói quá.”
Cơm trưa nay cậu ăn không được no, ba gói đồ ăn vặt ăn xuống bụng cũng chả thấm vào đâu đâu, nhớ đến tay nghề của Thời Mộ vào tối hôm qua, bụng Chu Thực lại kêu vang òng ọc.
Ngòi bút của Phó Vân Thâm dừng lại, sau đó lai tiếp tục lật sang trang tiếp, hắn không hề có ý sẽ ngẩng đầu, lông mi dài hoàn toàn che khuất con ngươi xinh đẹp.
Một lát sau, Chu Thực nghe thấy hắn bình thản nói hai từ—
“ Ăn c*t.”
Ăn c*t, nhấn mạnh.
Chu Thực cười ha hả, không chút sợ chết mà đi tới gần hắn: “ Cậu có dám ỉ* không, nếu cậu dám ỉ* tôi dám ăn.”
Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Phó Vân Thâm lúc bấy giờ sặc mùi chết chóc.
Phó Vân Thâm liền trực tiếp vật ngã Chu Thực xuống ghế sopha.
Ngay lập tức trong biệt thự liền vang lên tiếng gào như heo rống khi bị giết.
Sau khi bị tẩn, Chu Thực vô cùng uất ức, khổ sở đi tìm Thời Mộ.
Chu Thực lấy tên Wechat của mình là baba, nhưng sau lại bị Thời Mộ đổi lại thành con trai.( Pải là cháu trai ms đúng chứ nhỉ.)
[ Con trai: Mộ ca, bao giờ cậu về!!!]
Lúc nhận được tin nhắn của Chu Thực, Thời Mộ đang quét dọn lại căn nhà, cô ngân nga cầm túi rác ra ngoài vứt, dành chút thời gian đáp lại bằng tin nhắn thoại: “ Ngày mai.”
Chu Thực còn nói: “ Thâm ca nổi điên rồi, nếu tôi biết cậu sẽ không có ở đây, có chết tôi cũng không có tới đâu, ở cùng với cậu ta chả vui tí nào cả.”
Thời Mộ bật cười: “ Cậu và tôi thì có cái gì hơn cơ chứ?”
Chu Thực nói: “ Tất nhiên sẽ tốt hơn so với cậu ta.”
Cô cười sâu xa: “ Tôi mới tìm được nhà ở, lúc này đang dọn qua, ngày mai tôi mời các cậu đến chơi.”
Nói xong, cô liền bỏ điện thoại xuống tiếp tục quét tước.
Rác đã vứt xong, cô thuận đường đi đến siêu thị ở gần đấy mua ít nước rửa chén cùng một ít đồ dùng cá nhân, sau khi dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, cô lại đi đến một cửa hàng chăn ga gối đệm chọn lấy một bộ.
Mặt trời đần ngả về phía tây, bận rộn cả một ngày trời, Thời Mộ cũng đã sớm mệt như chó.
Cả căn nhà đã được dọn dẹp quét tước sạch sẽ, còn lại chỉ có đám cỏ dại trong sân, cô liền nằm vật ra chiếc ghế mây, để đấy cho đám Chu Thực và Phó Vân Thâm ngày mai đến giúp.
Hiện tại đã là chín giờ tối.
Thời Mộ lấy dọn bát đũa ra để trên bàn cẩm thạch, đu đẩy chiếc ghế mây, yên tĩnh chờ đợi bữa tối đến “thăm”.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…………
Ở trên đỉnh đầu, tiếng dây thừng ma sát với nhau phát ra tiếng.
Cảm thấy cổ hơi buồn buồn, Thời Mộ chậm rãi ngẩng đầu lên, thì thấy có một đôi chân đang đung đưa trước gió, càng nhìn lên cao. Một người đàn ông treo cổ trên tàng cây hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh mét.
Xoạt——!
Ông ta mở mắt ra, con mắt như muốn rơi ra ngoài.
“ Mày cũng muốn căn nhà này của tao sao–!!!”
Tiếng quỷ hồn gào rú đầy thê lương như muốn xé toạc màng nhĩ của người nghe.
Nếu là cô trước kia, chắc có lẽ Thời Mộ sẽ sợ chết khiếp rồi, nhưng đáng tiếc là…. trong thời gian cô còn là một hồn ma cũng thường thấy đám ma quỷ có con không mặt mũi dữ tợn thì gãy tay gãy chân, đầu rơi não rớt, bò bằng hai tay,…. cho nên hôm nay khi trở lại làm người, lá gan cũng coi như đã được tôi luyện qua đi.
Òng ọc.
Tiếng trống bụng đói kêu vang.
Thời Mộ chép chép miệng, khịt mũi hít: “ Có vị dưa chua.”
Hồn ma: ???
“ Căn nhà này là của tao!”
“ Ai cũng không được phép động vào căn nhà!”
“ Ông già kia!!”
Bên tai, liền vang lên giọng đầy trách móc của ba con quỷ nam.
Thời Mộ đảo mắt nhìn sang: “ Vị cá trắm cỏ, vị ớt chỉ thiên, á á, còn vị đậu phụ nữa! Anh em các người toàn vị hiếm nhá.”
Bốn con ma vừa mới xuất hiện đã bị dọa: ???
“ Cái con mẹ nó, tôi chờ mấy người hơi bị lâu rồi đấy!!”
Thời Mộ đem rượu đã được hâm nóng đăt trên bàn đá, thêm nước, thêm gừng tỏi, từ trong người rút ra một cây kiếm gỗ đào, quơ quơ múa mấy cái trên không trung, ngay lập tức mấy hồn ma lập tức phân thành mấy mảnh, ào ào rơi xuống nồi canh, trong khi ông ta còn chưa kịp giãy giụa thì đã hóa thành nước.
Nhìn thấy ba mình biến mất dần trong nồi nước, ba con ma con cũng trừng lớn con mắt, cất tiếng kêu thảm thiết: “ Ba—–!”
“ Đừng nóng vội, các người cũng nhanh đi theo thôi.”
Thời Mộ nâng khóe môi, cổ tay hơi chuyển động một phen, đầu tiên là lão cá trắm này, sau đó là vị ớt chỉ thiên, rồi sau cùng là cho đậu phụ vào nữa.
Cây kiếm gỗ đào lại quơ quơ mấy cái, ba con ma chưa cảm nhận được sự đau đớn nào đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ, cùng nhau rơi cả xuống nồi đi theo ba các cậu ta.
“ Òng ọc òng ọc…..”
Nước sôi sùng sục, không ngừng nổi bong bóng nước. Mấy con ma này không có thực thể( cơ thể giống con người ấy) nên khi rơi xuống nồi chỉ hiện lên một loạt khí màu đen, mắt người thường tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy được, cũng không thể ngửi được mùi vị gì cả, chỉ có Thời Mộ mới có thể ngửi được mùi dưa thơm mồng nàn, chút vị cay cay của ớt chỉ thiên.
Dùng hồn ma làm gia vị còn đậm đà hơn so với gia vị loài người nhiều, Thời Mộ cảm thấy dưa chua trước kia ăn không đủ đo mà, toàn là đồ bỏ đi cả.
Cô cầm muỗng lên múc một chén canh, không thể chờ đợi mà đưa lên miệng thử.
[ Ngon quá.]
[ Ngon quá xá.]
Hai con cổ trùng không kịp đợi, chen chúc nhau đoạt lấy miềng mồi ngon trong bát.
Thời Mộ còn chưa kịp nếm ra mùi vị gì cả, bốn con quỷ này đã bị mị cổ và triền đằng cổ trong thân thể đoạt đi sạch sẽ, cả cái mảnh nhỏ cũng không còn, nhưng chỉ trong nháy mắt, Thời Mộ cũng cảm thấy khí lực từ đan điền* không ngừng tỏa khắp toàn thân.
(*丹田- Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người. Nghiên cứu về Đan Điền được dùng ban đầu trong Đạo giáo.( theo wikipedia).)
Sau đó, cô nghe được từ sâu trong linh hồn phát ra một giọng nói đầy mị hoặc.
[ Mấy con quỷ hồn này mới có thể tăng cường năng lực cho chúng ta, tinh khí mới có thể duy trì được cái mạng của tôi với cô, chỉ cần cô tìm thêm một thằng đàn ông nữa…Muốn cái gì, tôi cũng có thể cho cô tất, sự giàu có, sắc đẹp, hay quyền lực, cái gì cũng đều có thể….]
Một giây sau, thì lại có một tiếng nói khác vanh lên.
[ Đừng có nghe theo lời của tên điên kia.]
Mị cổ vừa rồi còn dịu dàng mê hoặc cô đột nhiên trở nên tức giận, ban đầu vốn là giọng nữ nay lập tức đổi sang cáu kỉnh: [Cút đi, đừng có đến gần vào ông đây như vậy.]
Triền đằng cổ: [ Mi thử mắng thêm một câu nữa xem nào?]
Đột nhiên tim co rút lại, nhất thời Thời Mộ đau đớn nằm vật ra đất.
Mị cổ vốn ở trong cơ thể của nguyên chủ khi mới sinh ra, cũng đã coi như là một phần của trái tim, còn triền đằng cổ là nằm ở bên ngoài, nó giống như một sợi dây mây quấn lấy bao trùm lấy tim, nên bây giờ khi triền đằng nổi giận, mị cổ cũng coi như chịu không ít khổ sở, mà tim Thời Mộ cũng chịu khổ theo.
“ Hai người có thể đừng cãi nhau nữa có được không….?” Gương mặt Thời Mộ méo xệch, “ Chúng ta đã sống với nhau được 17 năm rồi đấy, hòa thuận tí không được à, các người có làm được không vậy?”
Không có một ai đáp lại.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả đều chìm vào trong im lặng.
Thời Mộ lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy bò dậy, vừa rửa bát đũa vừa thủ thỉ nói: “ Chỉ cần hai người sống hòa thuận với nhau, tôi đảm bảo sẽ cho mấy người ăn cơm no rượu say, tôi sống được ngày nào thì hai người sẽ sống được ngày đó nhưng đừng có làm loạn, có được không?”
“ Hai người nói xem tôi có dễ sống tí nào đâu, ban ngày thì phải đi học, ban đêm đi bắt ma quỷ, có thấy mệt hơn chó không, lại còn phải nuôi sống thêm hai vị lão đại mấy người nữa, nấu hắn một nồi canh mà chưa kịp ăn được miếng nào ra hồn, thì toàn bộ đã phải cho mấy người rồi, hai người còn chưa thấy thỏa mãn sao? Đúng rồi, lần sau muốn ăn vị gì nữa?”
Mị cổ: [ Cay đi.]
Triển đằng cổ: [ Ngọt đi.]
“.….”
Mị cổ: [ Nếu không phải ta đây đem chia thức ăn cho mi, thì bây giờ mi có thể có ý thức sao? Ông đây là lão đại, ông đây là thần linh trời sinh, một con rệp trắng nhân tạo như mi nhất định phải nghe theo ông !]
Triền đằng cổ: [ Ông đây tự dùng sức mình để giành đồ ăn nhá, tại sao ông đây phải nghe theo nhà mi?]
“.………”
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết của mị cổ, trái tim cũng đau thắt lại.
Thời Mộ cảm thấy cuộc sống này thật khó sống quá mà.
Ở trong sách của ông ngoại chưa từng nói nếu ăn quá nhiều hồn ma quỷ sẽ làm cho cổ trong cơ thể nảy sinh ý thức mà? Vậy nếu hai con cổ này mà cứ ba ngày thì phải đến hai ngày cãi nhau như thế này, cứ một lần là một lần đau tim, như thế thì cô có thể sống sót đến lúc hoàn thành nhiệm vụ không?
Hệ thống: [ Ký chủ, không thể nha.]
Được rồi, tạm quên cái này đi.
Thời Mộ cảm thấy trong đầu mình bây giờ là có đủ một bàn đấu địa chủ rồi đấy, ba con này mà chơi chắc một ngày được mấy bàn ấy chứ.
Ai, đau đầu quá mà.
Than ngắn thở dài nửa ngày, cuối cùng Thời Mộ đành cam chịu trở về phòng ngủ.
Nhờ có bốn con ma kia mà tinh thần và thể lực của Thời Mộ đạt đến đỉnh cao, thậm chí buổi sáng có thể tập đứng lên ngồi xuống một trăm lần cũng không thở dốc. Trong hôm nay Phó Vân Thâm và Chu Thực sẽ đến đây, nên sau khi tập xong, Thời Mộ kéo rèm cửa sổ lên, lấy hộp “ cậu nhỏ” giả ra.
Quả nhiên đắt sắt ra miếng, khi sờ lên sẽ thấy sự khác xa so với cái cô dang sử dụng, đặc biệt nhất là trên bao bì có ghi không thấm nước, cách điện, xem ra người chế tạo ra cũng rất để tâm.
Cô nhẹ nhàng ấn lên, mềm mềm, lại có thêm điều khiển từ xa nữa, món đồ này còn rung nhẹ khi nó bắt đầu dựng lên.
A, quả nhiên quá đã mắt mà, nhưng về sau cô vẫn phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được cho phép người ngoài thấy được chiếc điều khiển này.
Thời Mộ quyết định vứt luôn cái đang dùng đi, vui vẻ mà đổi “ cậu nhỏ” sang cái gần một vạn này, sau đó lấy lông mao giả ra, cẩn thận dính lên.
Sau khi mặc xong, Thời Mộ đứng trước gương, lắc đi lắc lại cái mông, làm cho món đồ đung đưa theo. Thời Mộ thấy khá hài lòng, cảm giác rất chân thật đấy, xem ra cũng không quá lỗ nha, cô dám chắc nếu cứ để như vậy mà đi ra khỏi phòng tắm thì có lẽ chả có ai nhận ra.
Bước cuối cùng là mặc quần lót tứ giác vào là xong, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy có chút hơi khó xử.
Cái thứ này……nên đặt ở bên trái hay bên phải đây?
“ Hệ Thống, cậu nói xem cái này nên đặt bên trái hay bên phải đây.”
Hệ thống nổi đóa lên: [ Nam trái nữ phải.]
“ Ồ.” Thời Mộ gật gật đầu, “ Nam trai nữ phải hả, vậy tôi để bên trái.”
Nói xong, liền kéo “ cậu nhỏ” giả sang bên trái.
Hệ thống: ? ? ?
Hình như đầu óc của ký chủ nó hơi có vấn đề gì đó thì phải……?
Mặc quần xong, Thời Mộ theo thói quen làm thử một vài động tác khó, bộ dương vật giả này có cảm giác ôm sát lấy người, không hề giống với bộ trước, rất vừa vặn, rất thoải mái, cho dù cô có quay ngược 350 độ cũng không sợ rơi ra.
Chỉ có hai từ thôi, quá tuyệt.
Đúng là tiền nào của đấy!!
Thời Mộ đem toàn bộ các món có size XL đặt vào trong tử rồi khóa chặt lại, sắp xếp xong, liền lấy điện thoại gọi cho ông Tôn:
“ Chào NGÀI, tôi là Thời Mộ đây, tối qua tôi ở đây thấy rất thoải mái, chú xem lúc nài thì ký hợp đồng cho thuê vậy ạ?”
Ông Tôn có chút bối rối, sau đó, cẩn thận hỏi qua điện thoại: “ Cậu, không có gặp mấy hiện tượng kì lạ gì à?”
Tất nhiên Thời Mộ sẽ không ngốc mà nói không có, lỡ như cô mà nói như thế thì tiền nhà của cô sẽ tăng giá không phanh đấy.
Vì thế cô chỉ híp mắt cười: “ Có chứ nhưng tôi cũng không thấy sợ cho lắm, tôi có cách xử lý, ngài xem tối nay thì sao có ký hợp đồng được luôn không?”
“ Có thể có thể, đương nhiên là có thể.” Ông Tôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng đã có người thuê căn nhà mà không có chuyện gì xảy ra, cho dù tiền thuê rẻ bèo đi nữa thì ông cũng sẵn lòng cho thuê!!
Mọi việc coi như đã giải quyết xong.
Sau khi giải quyết được vấn đề lớn lao này, tâm trạng của Thời Mộ cũng tốt lên không ít, quay sang nhìn đồng hồ đã là chín giờ, có lẽ một lát nữa hai bọn họ sẽ đến. Thời Mộ liền xách theo túi đi chợ, đi đến khu chợ gần đó mua thức ăn cho buổi trưa.
Khi đang xách theo túi to túi nhỏ đi về, thì xa xa thấy hai ông tướng kia chờ trước cửa.
Cô nhướng mày, vội vàng chạy tới: “ Các cậu đến rồi à?
Ánh mắt Chu Thực sáng lên, ân cần chạy tới đón lấy túi đựng đồ trên tay cô: “ Trên đường đi gặp ít trục trặc, mà chỗ này của cậu hơi bị khó tìm đấy.”
“ Nơi đây yên tĩnh cũng khá tiện nghi, dù sao thì thứ bảy mới đến đây, không cần phải quá tốt mà.” Vừa nói, cô vừa móc chìa khóa ra mở cửa.
Nhìn thấy cảnh sân vườn bừa bãi, Chu Thực ghét bỏ bĩu môi: “Cái sân rách nát này còn chẳng lớn bằng hồ bơi nhà tôi, nói mới nhớ, cậu có muốn qua nhà tôi ở không? Bên khu phía đông nhà tôi còn một phòng để trống, tôi miễn phí cho cậu.”
“Không được, nơi này tốt vô cùng, tôi và chủ nhà đã quyết định, đổi nữa thì không tốt.”
Phó Vân Thâm không nên tiếng, Thời Mộ len lén nhìn trộm sang.
Người thiếu niên mặc chiếc áo hoodie màu đen rộng rãi, vẻ mặt lanh tanh, ánh mắt không biết đang nhìn cái gì, cũng không nhìn ra được đang vui hay không vui.
Thời Mộ lấy hết dũng khí bắt chuyện với Phó Vân Thâm: “ Tôi, tôi nhớ em trai cậu từng nói cậu thích ăn sườn xào chua ngọt, nên tôi cố ý mua một ít, tẹo nữa sẽ nấu cho cậu nhé.”
Chu Thực đã không đợi được mà chạy ngay vào trong nhà, vì thế bây giờ trong sân chỉ có hai người bọn họ.
Ánh mắt Phó Vân Thâm dần lạnh thêm: “ Tôi cần bữa sườn xào chua ngọt này của cậu lắm à?”
Thời Mộ không kịp phản ứng lại.
Vị thiếu niên kia hừ lạnh một cái, đi thẳng vào nhà.
Thời Mộ đi vào bếp, Phó Vân Thâm và Chu Thực không có việc gì đi thăm quan quanh căn nhà. Cô đã sớm cất kỹ những món đồ quan trọng, cái nào nên ném đã ném, bọn họ thích đi chỗ nào thì cứ đi thôi.
Chu Thực và Phó Vân Thâm đã đến phòng ngủ.
Phòng ngủ có một cái cửa sổ rất lớn, cô đã lau đến sáng bóng, ga giường đã được đổi thành màu xanh da trời sáng sủa, trên bậu cửa có đặt vài chậu xương rồng.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thực lăn qua lăn lại hai vòng trên chiếc giường mềm mại, miệng lại chê bai: “Nói thật chứ, căn này nát quá, phòng ngủ này còn không to bằng ký túc xá của chúng ta nữa.”
Ở trường trung học trực thuộc An Nam này, không cần níu thứ khác, chỉ cần nói đến nơi sinh hoạt thôi cũng đã là hạng nhất rồi.
Phó Vân Thâm vẫn không lên tiếng.
“ Tôi đi vệ sinh.” Cậu ta đứng lên đi ra ngoài tìm phòng vệ sinh.
Phó Vân Thâm đi đến trước cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một cái gai nhọn trên chậu xương rồng, khóe môi hơi nhếch nhưng nụ cười ấy được thu lại rất nhanh. Đúng lúc cậu chuẩn bị rời phòng thì mũi chân đột nhiên đạp phải một vật cứng dưới đất.
Phó Vân Thâm cau mày, nhặt đồ vật rơi ở chân giường lên.
Đó là một chiếc hộp nhỏ màu hồng phấn, không quá nặng tay, bên ngoài còn được quấn vài sợi dây ruy băng.
Cậu ta hơi nhướng mày, đưa tay mở hộp ra.
Bên trong là một quả cầu hình tròn, màu trắng hồng, được chế tạo rất đáng yêu, trông khá giống quả bóng Pokemon, nếu mà có một chấm tròn ở trên vỏ hộp, thì chắc Phó Vân Thâm thực sự cho rằng đây là bóng Pokemon.
Nhưng phía trên đó lại viết——-
Trứng rung.
Đồ chơi không dây.
A, quả thật là đồ chơi đấy.
Bàn tay to rộng của Phó Vân Thâm nhẹ nhàng vuốt vuốt, sau đó đặt lại nó lên bàn, đút hai tay vào túi coi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Chẳng trách cậu ấy không thích Jet cup **, thì ra là cần cái này.
(飞机杯-Jet cup là dụng cụ thủ dâm cầm tay cho nam (Masturbator).)
Vậy nên……
Cậu ấy không phải là ghét hắn mới dọn ra, mà là vì “ hứng thú” cá nhân.
Nghĩ đến đây, Phó Vân Thâm ngay lập tức liền thấy dễ chịu, cảm giác bực mình nháy mắt cũng tan thành mây khói, thậm chí khi thấy mấy con ruồi bay trên không trung cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
“ Có cần tôi giúp cậu cái gì không?”
Bên ngoài bếp, Phó Vân Thâm đang tựa người vào cửa.
Thời Mộ quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt như đang cười của hắn, thì tay lại hơi run run, suýt nữa cắt vào tay.
Phó Vân Thâm cười hiền lành: “ Chỗ này của cậu rất tốt, tôi thấy rất thích, lát nữa tôi sẽ bảo Chu Thực nhổ đống cỏ trước sân cho.”
Thời Mộ: “,,,,,,,,,,,”
Hắn ta cười nham hiểm: “ Thời Mộ, khi cậu ở đây một mình, nhớ phải chú ý đến cơ thể nha.”?
Sao cô cứ có cảm giác, lời này cùng ánh mắt kia của hắn ta….. có ý gì không tốt đẹp vậy?
Lão đại à, cậu có uống lộn thuốc hay hiểu nhầm cái gì đấy??
Thời Mộ có chút không hiểu.
—————————————–
生日快乐!祝一切顺利!
三十岁的大男孩,长路漫漫,用力奔跑,未来可期,祝我全世界最好的朋友生日快乐。