Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 31


Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 31:

Nguồn convert: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
———————————————————–
Khi chuông tan học vang lên, lớp trưởng liền đứng lên thu bài.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình  có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tất cả học sinh đều chẳng hề quan tâm đến đên nó, mà chỉ biết túm lại thảo luận xem cuối tuần này sẽ đi đâu chơi, hoàn toàn không hề xem sẽ được bao nhiêu điểm.
 
Nhưng vẫn có một bạn nữ sinh đi tới đứng trước bàn của Thời Mộ : “ Thời Mộ, bài cuối cậu có làm được không vậy?”
 
“Bài cuối rất đơn giản nha, cứ áp dụng công thức là được.”
 
Phó Vân Thâm một tay chống cằm, nhìn cô nhẹ nhàng nói: “ Đồ cặn bã.”
 
Lông mày Thời Mộ nhảy dựng lên, quay người lại ném chiếc bút bi về phía mặt hắn, Phó Vân Thâm đã sớm đoán được đường bay, nghiêng đầu tránh.
 
Trong lòng Thời Mộ càng tức, không nhịn được mà nói: “ Phó Vân Thâm, cậu có tin lần này điểm toán của tôi được tuyệt đối không.”
 
Vẻ mặt hắn tỏ ra vẻ lười biếng, đáp lại có lệ với Thời Mộ: “ Cái gì.”
 
Cô thực sự rất ghét cái dáng vẻ giả vờ lười biếng của tên này, giống như ai hắn ta cũng tỏ ra vẻ khinh thường, không xem ai ra gì, thật làm cho người ta khó chịu.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình  có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“ Vậy chúng ta đánh cược thử xem?” Cô gác cằm lên bàn hắn, làm nổi bật lên đôi mắt hoa đào trên khuôn mặt.
 
Phó Vân Thâm rũ mắt xuống: “ Muốn gì.”
 
Trên mặt Thời Mộ để lộ ra núm má đồng tiền: “ Lần kiểm tra này nếu điểm thi của tôi cao hơn của cậu, cậu phải rửa chân cho tôi hoặc  để tôi chà lưng cho cậu.”
 
“.………”
 
Rửa chân…….
 
Chà lưng………
 
Phó Vân Thâm trầm mặc, không tài nào nhìn được điều gì ở trong mắt Thời Mộ.
 
Hắn híp mắt: “ Sao cậu thích chà lưng cho người khác đến vậy sao.”
 
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc mới quen biết, Thời Mộ cũng kêu la muốn chà lưng cho hắn.
 
Thời Mộ nghêm trang: “ Chúng ta đều là anh em, mà đã là anh em thì chà lưng cho nhau cũng là bình thường mà, trước đây tôi không có bạn bè, cho nên bây giờ muốn trải nghiệm một chút.”
 
Có cái rắm ấy!

 
Cô đây chỉ muốn 800 giá trị huynh đệ kia kìa, mặc dù hệ thống chưa nói nhưng Thời Mộ cũng đã nắm được quy luật, chỉ cần cô chà lưng cho Phó Vân Thâm một lát, chắc chắn giá trị huynh đệ sẽ tăng vùn vụt, cho dù Phó Vân Thâm không cho cô chà lưng cũng chả sao, rửa chân nhất định cũng làm tăng giá trị huynh đệ trong nhiệm vụ ẩn.
 
Quả nhiên, cô chính là một đứa bé thông minh lanh lợi nhất vũ trụ mà.
 
Thời Mộ đưa tay chọc chọc vào tay mu bàn tay hắn, cười hì hì: “ Sao nào, cậu có dám không?”
 
Phó Vân Thân nhíu mày hất hất ngón tay đang làm loạn kia: “ Trẻ con, không cược.”
 
“ Tôi thấy cậu chính là sợ không bằng tôi, không sao, tôi thông minh hơn cậu mà, thua cậu cũng không mất mặt đâu, chúng ta là anh em tốt.”
 
Mị nhãn ( đôi mắt đẹp )của Thời Mộ giãn ra, lại nhải bên tai hắn không dứt, giống như máy bb* thành tinh.
( bb 机-Máy nhắn tin thường được gọi là máy BP , máy BB , BPCall , Máy gọi . Danh từ là quy định trên đài phát thanh là người kinh doanh, là một loại nhận đơn giản chức năng tin nhắn văn bản Các công cụ liên lạc vô tuyến cá nhân, với sự phổ biến của điện thoại di động , hiện đã giảm sút.
)
 
Nếu sau này Phó Vân Thâm trở nên chín chắn thu mình, đa mưu túc trí, không mảy may quan tâm tới bất kỳ khiêu khích nào đến đâu đi chăng nữa, thì bây giờ… Phó Vân Thâm vẫn chỉ là một thiếu niên tâm cao khí ngạo 17 tuổi, cho dù biết rõ đây là phép khích tướng của Thời Mộ, trong lòng vẫn không thể thờ ơ được.

Hắn dựa vào thành ghế, chân dài đưa lên trước: “Nếu cậu thua thì sao.”
 
“ Nếu tôi thua.” Thời Mộ nhức đầu, “ Cậu muốn như thế nào cũng được.”
 
Phó Vân Thâm nhếch môi cười, ra vẻ hư hỏng: “ Tôi muốn thế nào cũng được ấy hả?”
 
Thời Mộ thuận theo gật đầu: “ Đương nhiên, cậu muốn thế nào cũng………”
 
Lúc này, cô mới nhận ra được bẫy dập trong lời nói của hắn, dừng lại, vội vàng đổi lời: “ Tôi là người đàng hoàng đấy.”

Phó Vân Thâm cười thành tiếng: “Tôi biết cậu là người nhưng đàng hoàng hay không thì chưa biết.”

Thời Mộ: “…”
 
“ Được thôi, tôi so với cậu, chờ ngày mai có kết quả, nếu cậu thắng, cứ làm theo điều cậu nói, còn nếu tôi thắng,,,” Phó Vân Thâm nghiêng người về phía trước, mặt mày kề sát lại: “ Cậu phải nghe theo tôi.”
 
Thời Mộ vốn nắm chắc phần thắng, nhưng khi thấy bộ dạng như đã tính toán từ trước này của Phó Vân Thâm thì đột nhiên hoảng sợ.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình  có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô rụt cổ lại rồi ngẩn người, đề toán lớp mười một không hề khó, với lại đây chỉ là bài kiểm tra nhỏ, đề ra cũng rất đơn giản, Thời Mộ có thể trả lời ngon ơi, nhưng mà…. cô đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, nếu nhỡ đâu thấy đề dễ quá mà không cẩn thận, cuối cùng làm sai ………
 
Thấy cô bồn chồn, ý cười của Phó Vân Thâm càng sâu: “ Sao bây giờ cậu muốn rút còn kịp đấy.”
 
“ Hứ.” Thời Mộ mở miệng khinh bỉ: “ Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ai mà đổi ý người đấy là con rùa! Nếu tôi thi không được điểm tuyệt đối, tôi sẽ dập đầu ba vái nhận cậu là ba!”
 
Phó Vân Thâm cũng không phải là thằng ngốc, làm sao không thể nghe hiểu được cô đang gài lại hắn, cười híp mí: “ Tôi đây khắc cha khắc mẹ, cậu chắc chứ?”
 
Thời Mộ rụt cổ lại, khí thế yếu sì: “ Tôi, tôi nói đùa thôi.”

 
Hắn cười thành tiếng, cong ngón tay lại búng thẳng vào trán cô: “ Đồ ngốc.”
 
Này, này tiểu ca ca, anh còn , còn biết rắc bả ấy hả.
 
Rốt cuộc thì Thời Mộ vẫn là con gái, dù tính tình cẩu thả tùy tiện đến đâu, thì bị tác động như thế vành tai tất nhiên cũng sẽ đỏ lên, cô xoay người, nằm gục xuống bàn lật sách. Phó Vân Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, có một chim sẻ màu đen đậu trên bậu cửa sổ, đôi mắt đậu đen tròn ẩm ướt trong sáng, đang nhìn xung quanh, líu ríu.
 
Phó Vân Thâm liếc nhìn Thời Mộ cảm thấy thật giống nhau.
 
Hắn lén lấy trộm chiếc bánh mì còn dư lại của người ngồi cùng bàn Thời Mộ, bóp nát ở trong lòng bàn tay, rồi từ từ đưa tay ra.
 
Chú chim sẻ hơi nghiêng cái đầu nhỏ, trong lòng của Phó Vân Thâm tràn ngập hy vọng nó sẽ ăn, nhưng kết quả là nhóc con kia không hề có chút cảm kích, mà bay lên đỉnh đầu hắn dùng móng kéo kéo mấy cọng tóc của hắn, sau đó bay về phía xa.
 
“.………….” Ai, sao tính cách cũng giống nốt vậy
“ Ơ, Phó Vân Thâm cậu đói bụng à.” Lúc này, cậu bạn ngồi cùng với Thời Mộ mới chú ý đên chiếc bánh mì của mình đã có chân chạy qua chỗ Phó Vân Thâm.
 
Cậu ta cào cào mái tóc: “ Cái đấy bị tôi ăn mất rồi, tôi còn một cái nữa đây, nếu không ngại thì cậu lấy ăn đi.”
 
Nói xong,, liền lấy một cái túi to nện vào mặt Phó Vân Thâm.
 
Đau nha.
 
Dù sao cũng là ý tốt của bạn học cùng, hắn hít sâu một hơi, nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.
 
Thời Mộ chứng kiến toàn bộ quá trình chợt thấy buồn cười, liền lấy từ trong ngăn bàn ra, một chiếc xúc xích chuẩn bị trước dùng để cho chó con ăn ném ra bàn sau: “Ăn đi.”
 

Phó Vân Thâm: “…”
 

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ đè mấy người này xuống đất mà đập cho mấy cái.
 

Vào buổi chiều.
 

Lão Hoàng gửi danh sách thi đấu qua Wechat, tuyển thủ dự thi đại diện cho bên nam là Thời Mộ, bên nữ —- Bối Linh. Phía dưới lại viết, bắt đầu huấn luyện từ sáng thứ hai.
 

Thời Mộ bối rối, nhớ đến cô bé kia hình như không thích tập thể dục theo nhạc trước mặt bao người mà, tại sao bây giờ lại đồng ý vậy?
 

“Mộ ca, cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Mới từ phòng học ra, Chu Thực sải bước to nhảy lên người cô, Thời Mộ bị đè đến mức phải rên lên, lặng lẽ bỏ di động lại vào túi quần.

 

“Thâm ca với cậu không đi cùng nhau sao?”
 

Thời Mộ: “Cậu ấy có lịch trực nhật.”
 

“Hì hì, tôi thứ hai mới trực.” Chu Thực khoác cánh tay lên vai cô, “Mộ ca, bây giờ cậu ở đâu vậy.”
 

Chu Thực vốn thuận miệng hỏi, nào ngờ nhận được câu trả lời là: “Nhà Phó Vân Thâm.”
 
Hai trong mắt của cậu ta lập tức trừng lên, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên: “ Cậu ở nhà Thâm ca?”
 
Chu Thực hô to lên, khiến cho tất cả học sinh đi qua đều phải ngoái lại nhìn, Thời Mộ hung hăng đạp cho cậu ta một đạp: “ Câm miệng đi, có gì mà ngạc nhiên.”
 
Chu Thực che miệng: “ CMN, tất nhiên kinh nhiên rồi, từ lúc nào mà quan hệ giữa hai cậu tốt lên như vậy?”
( kinh nhiên: kinh sợ + ngạc nhiên)
 

Thời Mộ than thở: “Nói ra thì dài dòng lắm.”
 

Chu Thực: “Vậy cậu nói ngắn gọn đi.”
 

Thời Mộ: “Một lời khó nói hết.”
 

Chu Thực: “…”
 

Chu Thực có chút tức giận, cậu cảm thấy mình bị xa lánh rồi, người ta hay nói ba người đi cùng nhau thì tất phải có một người bị bỏ rơi, cộng thêm thể chất hai người kia giống nhau, còn cậu là mặt dày mày dạn bám theo…
 

Vốn dĩ là không cảm thấy gì, nhưng hôm nay mới biết, Chu Thực bỗng cảm thấy hụt hẫng.
 

“Hai người ở cùng nhau, tại sao không nói với tôi.”
 

Thời Mộ buồn bực: “Có gì hay mà nói?”
 

“Đương nhiên là có rồi!” Chu Thực dậm chân, đôi mắt vì tức gận mà ửng đỏ: “Chúng ta là anh em, tại sao cậu ở nhà anh ấy chứ không phải nhà tôi!”
 

“… Hử?”
 

Thời Mộ càng hoang mang: “Cái này… có quan trọng không?”
 


“Các người xa lánh tôi!” Chu Thực tức giận nắm chặt quả đấm, đánh thẳng lên ngực Thời Mộ: “Không thèm để ý tới mấy người nữa!”
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình  có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
….….. Đậu má nó.
 
Cú đánh tuy không mạnh tay nhưng Thời Mộ vẫn cảm thấy mình bị tổn thương dữ dội.
 

Cô che lấy ngực, vẻ mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
 

Thấy vẻ mặt cô trở nên đau đớn, Chu Thực đang náo loạn lập tức sững sờ: “Mộ… Mộ ca, cậu cậu cậu, cậu không sao chứ?”

 
Thời Mộ cắn chặt răng: “Không, không có việc gì…”
 

Chỉ là, chỉ là đau vú quá.
 

Tại sao cô lại quên, ngực mình đang phát triển cơ chứ, kể từ lúc nghỉ lễ tới nay, bộ ngực như lớn lên không ít, vì thế mà chiếc áo ngực ba lô kia cũng giống như căng lên hết cỡ, nhớ đến cúp D của nữ phụ phản diện trong bộ truyện, sắc mặt Thời Mộ càng tái nhợt đi vài phần.
 

“Mộ ca, có phải cậu bị bệnh tim không!” Chu Thực căng thẳng chảy đầy mồ hôi lạnh: “Do tôi đáng trách do tôi đáng trách đều tại tôi, tôi tôi tôi tôi, tôi không cố ý, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đến phòng y tế, mau lên, tôi cõng cậu đi.”
 

Cậu nửa ngồi trước mặt Thời Mộ: “Chờ cậu khỏe lại muốn đánh tôi thế nào cũng được! Tôi chắc chắn sẽ không đánh trả lại đâu!”
 
Đau đớn đã giảm đi phần nào, Thời Mộ hít một hơi thật sâu đứng thẳng eo, lòng bàn tay vẫn xoa xoa phần ngực, đau đầu nghĩ cách, nếu ngăn cản nó phát triển là điều khokong thể, nhưng nếu dùng dây quấn ngực quá nhiều sẽ làm tổn thương đến cơ thể mất, có khi nhiệm vụ thì chưa hoàn thành, mà lại mắc chứng ưng thư vú thì đau, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nói là đang rèn luyện cơ ngực, hoặc là đi mua một chiếc ngực giả về nhỉ.
 
Sau khi hạ quyết tâm, Thời Mộ mới để ý đến Chu Thực, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của tên nhóc, cô vừa buồn cười vừa cảm động, nhẹ nhàng đạp vào mông cậu ta, cười nói: “ Đi cái mẹ gì, cậu mới bị bệnh tim ấy.”
 
Vẻ mặt Chu Thực càng lo lắng: “ Không phải là cậu…….”
 
“Hai ngày nay tôi bị nóng trong người, trên ngực mọc lên hai cái mụn nhọt, con mẹ nhà cậu lại đánh  đúng vào chỗ đấy làm nó vỡ ra, đau chết mất.”
 

“A?” Chu Thực lại trợn to mắt, đưa tay định kéo áo Thời Mộ ra: “Cho tôi xem nào, mẹ tôi nói mụn nhọt không xử lý tốt sẽ lan ra đấy, cậu cẩn thận không nó lan ra khắp người đấy.”
 

“Cậu có thể đừng nói xui xẻo như vậy được không hả!!” Thời Mộ tức giận đẩy cậu ta ra: “Đừng kéo áo tôi, đàn ông đàn ang giữa ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo ra thể thống gì.”
 

Nói, nói thế thôi.
 

Chu Thực đỏ mặt, vội vàng thu tay lại, đứng đàng hoàng ngay ngắn: “Vậy, vậy tôi mặc kệ cậu đấy, cuối tuần này tôi cũng muốn đến nhà Thâm ca ngủ qua đêm, tôi còn muốn xem thử bên trong USB là gì, tôi mặc kệ, tôi phải đi, cậu đi năn nỉ Thâm ca đi, nếu không tôi làm ầm lên cho cậu xem.”
 

Thời Mộ liếc mắt, vốn nghĩ con trai sẽ không so đo mấy thứ này cơ mà, nhưng sao đến lượt Chu Thực, so với nữ sinh còn khó đỡ hơn nữa vậy?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.