Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 14


Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 14:

: hoanguyet( wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
————————————————————————————-
Ánh trăng khẽ lay động, một hơi khí màu đen chậm rãi từ mặt đất bốc lên, dần dần, một bóng hình người phụ nữ dần xuất hiện.
 
Một làn gió lạnh thổi qua khe cửa sổ, thổi tung mái tóc rối bù của bà ta, lúc này Thời Mộ thấy rõ được khuôn mặt bà ta.
 
Đó là một khuôn mặt dữ tợn, gớm ghiếc, trên trán có một vết thương rất lớn, máu tanh hôi thối không ngừng rỉ ra, môi bà ta cong lên đầy quỷ dị, đôi mắt không thấy đồng tử mà chỉ còn một trong trắng dữ tợn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Thời Mộ thấy rõ trên người bà ta có khoảng mười cái lỗ thủng đang rỉ máu, giòi bọ lúc nhúc tràn ra theo máu, cô chưa từng thấy oán linh ghê tởm như vậy, làm cho cô cảm thấy vô cùng buồn nôn. Càng không dám tưởng tượng Phó Vân Thâm, mỗi ngày đều phải nhìn bà mẹ kế quỷ hồn như thế nào mà chịu đựng được trong suốt bảy năm qua.
 
“ Ô…..” Hai chân của bà ta treo lơ lửng trên không cách mặt đất một khoảng, từ từ chậm rãi tiến gần tới chỗ Phó Vân Thâm.
 
Thời Mộ kéo chăn lên, hé nửa mắt nhìn lén tình hình giường bên kia.
 
“ Vân…. Thâm…”
 
Bà mẹ kế vừa đi vừa gọi tên Phó Vân Thâm, rất nhanh, bà ta đã đứng cạnh bên giường Phó Vân Thâm.
 
Dưới ánh trăng mờ ảo, bà ta từ từ giơ tay rút con dao ra, đâm vào bả vai của Phó Vân Thâm.
 
Vẻ mặt Phó Vân Thâm trở nên vô cảm, dường như sự bi thương cùng thống hận đều hóa thành sự bình tĩnh, cứ nằm như vậy không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn bà ta.
 
Năm 5 tuổi, cha mẹ hắn ly hôn, mẹ hắn lựa chọn em trai để hắn ở lại sống cùng ba. Ba hắn là một người đàn ông nhu nhược mềm yếu, ra đi cầm theo đống tài sản ly hôn sống qua ngày ở một thành phố xa lạ, ông ta không hề cho hắn đi học, không cho hắn kết bạn và cũng không bao giờ cho phép cậu gặp bất kỳ ai.
 
Bởi vì thế mà khi còn nhỏ, Phó Vân Thâm đã luôn không hiểu tại sao lại như vậy, nhừn sau này hắn cũng biết.
 
— bởi ha hắn sợ hắn, không, chính xác hơn là lo sợ hắn sẽ mag tới sự bất hạnh cho những người vô tội.
 
Lâu dần, có một người phụ nữ tên là Lưu Ái Liên xuất hiện trong cuộc đời hắn cùng ba hắn, bà ta trở thành tân mẫu thân của hắn.
 
Lưu Ái Liên rất xinh đẹp, cũng rất tao nhã, không hề coi thường hắn như mẹ ruột của hắn, bà ta dạy chữ cho hắn, sẽ sẵn sàng chuẩn bị các món ăn phong phú cho hắn, sẽ kể chuyện cổ tích cho hắn mỗi đêm trước khi đi ngủ. Đó cũng là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được thế nào là tình mẫu tử, nhưng không ngờ là ba nắm sau, ba hắn ngã bệnh, hồ ly giấu đuôi nhiều ngày cũng phải lộ.
 
Ban ngày, trước mặt người khác, Lưu Ái Liên luôn ra dáng luôn luôn chăm sóc hắn tận tình.
Nhưng khi đêm tới, bà ta lại hành hạ đánh đập hắn đủ kiểu, sẵn sàng xích chân, bịt mồm, nhốt hắn trong tủ quần áo chặt chội tối tăm để cho bà ta cùng nhân tình “lăn lộn” với nhau.
 
So với lúc bị ngược đãi, hắn ta cảm thấy cái hình ảnh nam nữ giao hoan kia mới kinh tởm, buồn nôn nhất.
 
Chính vì thế mà ngay từ khi còn nhỏ, Phó Vân Thâm đã hiểu ra rằng, bà ta che dấu lâu như vậy chỉ vì đống gia sản của ba hắn.
 
Bệnh của ba hắn ngày càn trở nặng, vì sợ ba không chịu nổi đả kích nên hắn đã lựa chọn giấu giếm, nhẫn nại từ ngày này qua tháng nọ, nhưng hắn không bao giờ tuyệt vọng cả bởi hắn tin rằng sau cơn mưa trời sẽ nắng.
 
Ngày 30 tháng 12, ba hắn qua đời, Phó Vân Thâm được thừa hưởng tất cả các tài sản ba để lại. Năm đó, Phó Vân Thâm vừa qua mười tuổi.
 
Ngày mùng 1 tháng 1 đầu năm, Lưu Ái Liên cầm dao xông thẳng vào phòng ngủ, để lại cho hắn một vết chém sâu tận xương tủy không thể xóa nhòa trong tâm trí.

 
Trong lúc giằng co, hắn đã vô tình quẹt qua trán của Lưu Ái Liên, chơp thời cơ lật ngược lại ván cờ, hung hăng mà đâm mười lăm nhát dao vào người bà ta.
 
Máu chảy ra rất nhiều, rất nhiều, trong mắt hắn, trong thế giới của hắn, chỉ có duy nhất một màu đỏ máu, máu đỏ tràn ngập mũi miệng, tràn ngập ánh mắt, trải đầy khắp mọi nơi.
 
Đúng 12 giờ, Phó Vân Thâm báo án.
 
Ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa, trên nền trời đen tỏa ra vô vàn ánh sáng muôn màu, nhưng cũng rất nhanh chóng lụi tàn. Trong cái chớp mắt ấy hắn đã hiểu rằng, trên đòi này… không hề có ánh sáng ấm áp.
 
Nghĩ tới mọi chuyện mình đã từng trải qua, tâm trạng Phó Vân Thâm chỉ có sự lạnh nhạt chưa bao giờ có.
 
Hắn cầm lấy cây kiếm đào đã sớm được mũi kiếm để ở dưới gối, trong chớp mắt khi Lưu Ái Liên đến gần, hắn không chút do dự mà đâm kiếm vào mi tâm bà ta, động tác vô cùng lưu loát, như cái đêm mùng 1 tháng 1 năm đó.
 
Khi thân kiếm cắm vào bên trong, thân thể Lưu Ái Liên bắn ra một ánh sáng màu đỏ như máu. Thời Mộ nhanh chóng híp mắt, vội vàng kéo chăn lên che đầu.
 
Bên tai, tiếng quỷ kêu thảm thiết: “ Phó Vân Thâm, mày lại dám—-!”
 
“ Mày nghĩ rằng tao sẽ chết sao? Tao sẽ để mày giết tao lần nữa sao?!”
 
“ Tao nguyền rủa mày! Nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp, tàn nhẫn vô tình, nguyền rủa mày cả đời cô độc, cuối đời không nơi nương tựa!”
 
“ Phó Vân Thâm!!”
 
Lưu Ái Liên hận hắn, bà ta đã đem tất cả những lời nguyền cay độc nhất giáng xuống hắn.
 
Phó Vân Thâm cười lạnh: “ Bà thấy tôi sẽ quan tâm sao?” Vừa nói, hắn vừa rút kiếm ra lại đâm thêm nhát nữa.
 
“ Á——!”
 
Bà ta kêu lên thảm thiết, rồi không thấy có động tĩnh gì cả, chờ tới khi ánh sáng tản đi, Thời Mộ cân thận kéo chăn xuống ngóc đầu ra.
 
Có lẽ chấp niệm của Lưu Ái Liên quá sâu, dù trúng một nhát kiếm trí mạng, cũng không hoàn toàn tiêu tán ngay. Bà ta thống khổ giãy dụa trên không trung, thân thể bị xé rách thành nhiều mảnh vụn, khi thì tụ lại, khi thì lại tách ra, trông rất đáng sợ, rất kinh khủng.
 
Đột nhiên đôi mắt đỏ như máu của bà Lưu Ái Liên nhìn chằm chằm Thời Mộ, cắn răng nghiến lợi: “ Chính là mày—!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Lưu Ái Liên không cam lòng, giương nanh múa vuốt, dồn hết sức lực bay tới chỗ Thời Mộ. Đến cùng bà ta muốn cá chết lưới rách, cho dù phải hồn phi phách tán cũng sẽ kéo  một người đi cùng, để cho Phó Vân Thâm phải sống trong hối hận cả đời.
 
[ Ăn ả……]
 
[ Ăn ả……]
 
[ Chủ nhân, mau ăn ả……]
 
Một giọng nói trầm thấp ma mị vang lên trong não, tim cô đập loạn xạ, ý thức dần trở nên mơ hồ.

 
Trong lúc Lưu Ái Liên điên cuồng lao tới, Thời Mộ mất kiểm soát ôm chặt đầu, tiếp đó, cô đã làm ra một việc mà chính bản thân mình cũng không tưởng tượng tới.
 
Hai tay của Thời Mộ hung hăng cuốn tròn thân thể đối phương thành quả bóng, cùng với tiếng gào thét thê thảm, cô liền đem đối phương nuốt vào trong bụng.
 
Ực.
 
Không gian lâm vào tĩnh lặng.
 
Ngồi ở giường đối diện, Phó Vân Thâm trợn mắt há mồm, cánh tay vô lực, kiếm gỗ đào rơi xuống đất.
 
Rất lâu sau, Thời Mộ cử động, cô chớp mắt vài cái, mặt đần ra: “ Phó, Phó Vân Thâm, làm sao bây giờ, tôi….. tôi ăn mẹ kế cậu mất rồi.”
 
“ Vẫn, vẫn ổn chứ?”
 
Trong bóng tối, Phó Vân Thâm lẩm bẩm, giọng điệu có vài phần kinh sợ.
 
Thời Mộ ôm bụng, đôi môi run run, cô há miệng, ợ lên một tiếng.
 
Cuối cùng nhận tháy được điều gì đó, vẻ mặt Thời Mộ trở nên hốt hoảng, khóc không ra nước mắt: “ Rất, rất ổn, mẹ kế của cậu….. có vị thịt gà.”
 
“.……..”
 
Phó Vân Thâm: “ Không, tôi không hỏi cậu về mùi vi, mà tôi hỏi, cậu có khỏe không?”
 
Ánh mắt hắn phức tạp, tâm trạng càng rối rắm hơn.
 
Phó Vân Thâm đã từng tưởng tượng ra rất nhiều lần khả năng khiến mẹ kế biến mất, nhưng hắn chưa từng nghĩ…… bà ta sẽ “biến mất” ở trong bụng người ta.
 
“ Vẫn, vẫn khỏe.” Khóe mắt Thời Mộ rơm rớm nước mắt: “ Thật đấy, có lẽ vì ăn nhanh quá nên bị nghen.”
 
Nói xong đoạn này, cô xốc chăn lên, chạy nhanh như gió vào WC, khom lưng ôm lấy bồn cẩu nôn như điên.
 
Nhớ tới đám vết thương cùng gương mặt ghê tởm của bà mẹ kế, bụng cô càng thêm buồn nôn.
 
Ở kiếp này, Thời Mộ đã ăn thử rất nhiều món ăn hiếm lạ, thậm trí cả cá trích đóng hộp ghê tởm trong truyền thuyết cũng có thể ăn được mà vẫn vững như kiểng ba chân. Đây là lần đầu tiên cô buồn nôn vì quá ghê tởm.
 
Dạ dày trống rỗng, Thời Mộ mệt lả ngồi khuỵu xuống bên cạnh bồn cầu.
 
Phó Vân Thâm đứng trước cửa WC nhìn cô: “ Cậu không sao chứ?”
 
“ Tôi vừa ăn thịt mẹ kế cậu”
 
Cô lặp lại lần nữa.

 
Phó Vân Thâm gật đầu: “ Tôi biết.”
 
Thời Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe: “ Cậu mà đem tôi đuổi ra ngoài, cậu không phải là người.”
 
“.……”
 
Phó Vân Thâm: “ Còn có thể đứng dậy được không?”
 
“ Ý của cậu là gì?”
 
Cô vừa chán ghét vừa sợ hãi, đầu óc trống rỗng, toàn thân không có chút sức sống.
 
Từ khóe mắt, cô liếc Phó Vân Thâm một cái, một ý niệm lóe lên trong đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “ Phó Vân Thâm, cậu có thể ôm tôi lên giường được không, tôi đứng không nổi.”
 
….….Ôm.
 
Phó Vân Thâm nhíu mày, ánh mắt đấu tranh.
 
“ Quên đi.” Cô khoát tay, dồn hết sức chống người đúng dậy, “ Không cần cậu nữa.”
 
Nhìn cơ thể mỏng manh của Thời Mộ, cuối cùng Phó Vân Thâm cũng vẫn đi vào, hắn không nói lời nào, cúi người xuống ôm Thời Mộ vào lòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Cơ thể thiếu niên gầy gò nhưng không yếu ớt, lồng ngực cường tráng, ấm áp không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài của hắn. Thời Mộ trôn đầu trong ngực hắn, mím môi cười trộm.
 
[ Đnh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ôm công chúa cấp cao, nhận được X 1500 giá trị huynh đệ.]
 
Ngay từ đầu cô chỉ nghĩ chắc sẽ được 500, nhưng cũng không ngờ lại cao đến vậy!
 
Bỏ bốn lên năm là nên một triệu nha! Nháy mắt eo không đau chân không mỏi, cũng không quan tâm tới việc vừa ăn quỷ nữa.
 
Tới trước giường, Thời Mộ giống như một củ khoai nóng bỏng, Phó Vân Thâm nhanh chóng rụt tay lại.
 
Phó Vân Thâm quay lại, nhìn cô: “ Ngủ ngon.”
 
…. Ai, thằng nhóc này đang xấu hổ kìa?
 
Thời Mộ xoa bụng lặng lẽ suy nghĩ.
 
Cô chớp mắt vài cái, không có lòng dạ nào để ngủ, cẩn thận trở mình, nhẹ nhàng hỏi: “ Phó Vân Thâm, những gì cậu đồng ý với tôi còn tính không?”
 
Thật lâu sau, tưởng như hắn sẽ không trả lời, liền nghe thấy một tiếng: “ Còn.”
 
Một lát sau: “ Cảm ơn.”
 
Lời nói rất nhẹ nhưng cũng làm cho Thời Mộ như nở hoa trong lòng.
 
Nhưng bây giờ vẫn chưa là lúc vui vẻ.
 
Cô hoàn toàn bị ép ăn nữ quỷ kia, mà mị cổ kia cũng vừa mê hoặc hành động của cô khiến cô cảm thấy thật đáng sợ, nói như vậy thì nữ phản diện trong truyện đã từng bước từng bước bị khống chế đi theo lộ trình diệt thân như thế này.
 
Thời Mộ cau mày, hai tay xoa xoa ngực, cũng không biết đây có phải là ảo giác của cô không nhưng sau khi nuốt bà mẹ kế kia vào, con mị cổ kia càng trở nên an phận không ít, trừ lần đó ra, Thời Mộ còn có cảm giác tứ chi mình dần có thêm sức lực.

 
Ông ngoại cô từng nói, cô là mị cổ trời sinh, cổ chính là trái tim khác của cô, cổ sinh thì cô sinh, cổ chết thì cô cũng chết theo.
 
Để chống lại sự điều khiển của mị cổ, khi Thời Mộ sinh hạ không bao lâu, ông ngoại đã hạ một loại cổ khác trên người cô, được gọi là triền đằng.
 
Cô nhìn sang giường của Phó Vân Thâm, rón ra rón rén bò dậy, cầm lấy quyển sách mà ông ngoại để lại, ôm sách chui tọt vào trong chăn, Thời Mộ bật flat lên, tìm kiếm từng trang sách cũ, cuối cùng tìm được một tờ nói về thông tin của triền đằng cổ.
 
Triền đằng cổ thược về thiện cổ, thường được dùng để kìm hãm độc cổ như hạ tình cổ, kim tàm cổ bám trên cơ thể con người, nhằm ức chế độc cổ, khiến cho chúng không thể làm hại được vật chủ.
 
Triền đằng cổ chỉ có thể sống được mười tám năm, sau mười tám tuổi sẽ tự bị rụng ra, muốn nó tiếp tục sống và áp chế mị cổ thì phải nuôi dưỡng chúng bằng máu thịt của các oán linh.
 
Phía dưới có ghi thêm chú thích: Phương pháp này cực độc, có thể phát sinh sự tranh ăn giữa hai cổ, chỉ cần một chút sơ suất thì vật chủ sẽ chết bất đắc kì tử.( chết không rõ nguyên nhân)
 
Nói cách khác…..Thời Mộ nuốt Lưu Ái Liên vào bụng là thức ăn của mị cổ và triền đằng cổ sao!
 
Có nghĩa là dù năng lực của mị rất cổ cường đại nhưng nếu cho triền đằng cổ ăn oán linh thì năng lực của nó cũng tăng lên, đủ khả năng để kiềm chế mị cổ.
 
Biết được tin này, Thời Mộ không kìm được mà vui vẻ. Nếu đúng như vậy, sau này cô có thể tiếp tục ăn quỷ, mặc dù hơi ghê sơ, nhưng cũng đỡ hơn so với việc bị mị cổ khống chế.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Hơn nũa, ngày hôm nay chẳng phải cô vừa ăn một oán linh cường đại mà không có việc gì mà, sau này ăn một chút tiểu quỷ, chắc chắn sẽ khong sao đâu nhỉ.
 
Thời Mộ để sách xuống, hớn hở nhắm nghiền hai mắt.
 
Khi bọn họ ngủ không lâu, bốn quỷ hồn cùng xuất hiện ở góc phòng.
 
Một con trong số đó nhìn chằm chằm giường, run lẩy bẩy: “ Lão đại chúng ta… chúng ta còn đuổi bọn họ đi không?”
 
“ Đuổi cái con khỉ! Tranh thủ trời còn chưa sáng, chúng ta dọn dẹp một chút rồi cút lẹ thôi!”
 
Con mẹ nó, thật vất vả mới có người tới phòng 415 này, kết quả lại là người ăn quỷ, thật quá dọa người mà, sao dạo này lại có người ăn quỷ vậy, không phải trước kia toàn là ma quỷ đi dọa người sao?
 
Ài, sao làm ma quỷ bây giờ lại khó vậy.
 
Bốn tên nam quỷ trẻ tuổi kia cẩn thận liếc nhìn Thời Mộ đang ngủ trên giường kia một lượt,
Sau đó hốt hoảng thu dọn đồ khăn gói rời đi, còn thề vĩnh viễn sẽ không trở về cái nơi thị phi, cái nơi ăn ma uống quỷ này.
 
—————————————————————————————
Tác giả có điều muốn nói:
 
Bế rồi, bế rồi!! Bỏ bốn lên năm là lên giường!!!!!!!!!!
 
Hôm nay tôi đăng đúng giờ nhá, cần lắm một cái yêu.
 
Mộ ca, cuối cùng cũng….. ăn quỷ  _(:з” ∠)_.
 
Ngay từ đầu, các người đều kêu Phó Vân Thâm là lão đại, sau đó đột nhiên biến thành thật, ngày hôm qua xưng hô sẽ biến thành em trai( đệ đệ). Hắn đã trải qua những gì? Thử suy nghĩ kĩ xem.
 
Phong bao lì xì ngẫu nhiên trong chương nhá, hẹn ngày mai gặp lại.
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.