Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn

Chương 10


Bạn đang đọc Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn – Chương 10


Nói đến cùng, Cố Cẩm Châu cũng chỉ là cậu bé năm tuổi, Tô Điềm ĐIềm thì cũng mới biết đi chưa được bao lâu, chẳng may gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao?Tôn Hương Liên muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tô Điềm Điềm, cắn chặt răng nói: “Muốn lên núi có thể, bà cũng đi cùng, bằng không không bàn bạc gì nữa.

”Tô Điềm Điềm biết đây là Tôn Hương Liên đã làm ra nhượng bộ, hô: “Đi! Đi!”Ngay sau đó, Tôn Hương Liên, Tô Điềm Điềm và Cố Cẩm Châu cùng nhau thay đồ chuyên dùng để lên núi, sau dó liền lên núi, trên đường gặp được Tiền thị, nhìn thấy Tôn Hương Liên bế theo Tô Điềm Điềm, lại dẫn theo Cố Cẩm Châu, nhịn không được xuy một tiếng.

“Tôn Hương Liên này cũng thật là già mà hồ đồ, ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, kết quả lại phạm hồ đồ trong chuyện này.

”Lý bà tử có quan hệ tốt nhất với Tiền thị, ngày thường đều là đi làm việc cùng nhau, lúc này nghe được Tiền thị nói như vậy, liên tục gật đầu: “Ai nói không phải đâu? Nhưng ai bảo nhà Tô Đại Quý chỉ có một cô cháu gái, tự nhiên hiếm lạ.


”“Lại hiếm lạ thì thế nào? Còn không phải sẽ gả ra ngoài? Nói đến cùng còn không phải là người ngoài?” Tiền thị ghen ghét nói.

Thẩm Xảo Anh cùng Trần Nhã Vân ở xa xa liền nghe được Tiền thị nói như vậy, Trần Nhã Vân có chút tức giận, nhưng Thẩm Xảo Anh lại một phản ứng cũng không có, cái này khiến cho Trần Nhã Vân có chút khó hiểu: “Xảo Anh, sao chị không tức giận?”“Đây vợ bác cả nhà ba chồng chị, bác ấy chính là như vậy, không cần để ý tới bác ấy, cùng bác ấy bẻ xả cũng không rõ ràng, hơn nữa quan hệ hai nhà chúng ta vẫn luôn không tốt, không trông cậy được bác ấy sẽ nói lời hay cho nhà chị.

”Trần Nhã Vân hiểu rõ, “Thì ra là như thế.

”Nếu đã đề cập đến ân oán riêng tư, Trần Nhã Vân cũng không tiếp tục hỏi thêm làm gì! !.

Bên kia, Tôn Hương Liên dẫn theo hai đứa trẻ lên núi, suy xét đến tuổi tác của Cố Cẩm Châu, Tôn Hương Liên cũng không đi quá xa, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, liền nghe được có tiếng kêu thầm thì.

Quay đầu vừa thấy, phát hiện có mấy con gà rừng ở đối diện, kỳ quái chính là, gà rừng cũng không sợ người, nhìn chằm chằm vào bọn họ, Tôn Hương Liên cảnh giác đứng dậy, liền nhìn thấy gà rừng cũng làm theo, trực tiếp bay về phía của Tôn Hương Liên ở bên này.


Còn không đợi Tôn Hương Liên có động tác gì, gà rừng đã trực tiếp đánh vào thân cây bên cạnh Tôn Hương Liên, lập tức không còn hơi thở.

Tôn Hương Liên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này trước mắt, nhớ tới chuyện phát sinh trước của nhà lần trước, trong lòng có chút thấp thỏm.

Chẳng lẽ thật sự là vì Điềm Điềm?Nghĩ đến đây, Tôn Hương Liên nhịn không được nhìn về phía Điềm Điềm, chỉ thấy Điềm Điềm lộ ra tươi cười đáng yêu với Tôn Hương Liên, Tôn Hương Liên nháy mắt liền không còn thấy thấp thỏm nữa.

Mặc kệ thế nào, Điềm Điềm đều là cháu gái bé nhỏ của bà, là phúc tinh bé nhỏ của nhà bà.

Tôn Hương Liên đặt gà rừng vào trong sọt, lo lắng mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những con vật khác, mang theo hai đứa trẻ đi về phía trước, đi tới bên bờ con sông nhỏ, Tô Điềm Điềm nằm trong lòng ngực Tôn Hương Liên liền ngọ nguậy liên tục.


Tôn Hương Liên cho rằng Tô Điềm Điềm muốn xuống tự đi đường, nhìn nhìn bên cạnh không có gì nguy hiểm, liền thả Tô Điềm Điềm xuống, sau khi Tô Điềm Điềm xuống đất, liền đi tới chỗ bụi cỏ.

Cố Cẩm Châu có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, thông minh lựa chọn trầm mặc, mà Tôn Hương Liên lại do dự có muốn kêu Tô Điềm Điềm quay lại hay không Không đợi Tôn Hương Liên kịp suy xét xong, liền nghe được tiếng gọi nãi thanh nãi khí của Tô Điềm Điềm: “Nãi nãi! Ca ca!”Tôn Hương Liên và Cố Cẩm Châu lập tức chạy về phía Tô Điềm Điềm, dọc theo đường tự trách không thôi, nhưng chờ tới khi chạy tới nơi, cảnh tượng xảy ra trước mắt, khiến cho Tôn Hương Liên và Cố Cẩm Châu đều nói không ra lời.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.