Đọc truyện Xuyên Toa Chư Thiên – Chương 188: Kiếm trảm Võ Vô Địch
Người trong hoàng thành cao cao tại thượng, hưởng thụ thiên hạ cung phụng nhưng lại thối nát không chịu nổi, tuy có cường giả nhưng đã mất đi tâm võ đạo, chỉ biết hưởng thụ thì sao có thể ngăn cản bọn người Đoạn Lãng?
Huống chi, những ngày này, thực lực của đám người Đoạn Lãng lại tăng thêm một bước.
Thực lực tổng hợp đã tăng lên rất lớn.
Sở Dương hiểu rõ tình hình hoàng thành, tuy đối phương có hai Đại tông sư trấn thủ nhưng khí huyết đã suy bại, chỉ có tác dụng uy hiếp mà thôi.
Hắn không quan tâm lắm mà xoay người lại, nhìn hướng Vô Song thành.
Nơi đó, hắn cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ cường đại không kém hơn Đế Thích Thiên bao nhiêu.
“Võ Vô Địch sao?”
Sở Dương cau mày, trong lòng suy đoán.
“Đoạn Lãng, giao nơi này cho ngươi chỉ huy!”
Hắn nói xong thì đằng không mà lên, hóa thành lưu quan biến mất phía cuối chân trời.
Đoạn Lãng một kiếm chém giết một cường giả, quay đầu trông lại, khom người thi lễ một cái rồi tiếp tục xông tới đám người ngăn cản.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, sát cơ đang thịnh.
Hoành thành nhất định phải dùng máu tươi để tẩy sạch quá khứ dơ bẩn, tẩy đi sự hủ bại.
Trong Vô Song thành.
Hôm nay tới một người trung niên tướng mạo khôi ngô bá đạo, những nơi hắn đi qua thì người đi đường đều lần lượt né sang một bên, hắn mặt không đổi sắt đi thẳng tới bên ngoài phủ thành chủ.
Khí tức của hắn mỗi lúc một mạnh, sau khi đứng vững thì trên đỉnh đầu không ngờ hiện lên dị tượng, dẫn động phong lôi, uy áp càn khôn.
VÚT! VÚT!
Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân xông tới trước tiên, thần sắc nghiêm túc nhìn người trung niên.
“Tiền bối là ai?”
Nhiếp Phong ôm quyền chắp tay, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.
“Võ Vô Địch!”
Thanh âm vang vọng tựa như sắt thép va vào nhau.
Võ Vô Địch ánh mắt như đao lóe lên ngọn lửa hung ác, thiêu đốt cừu hận.
“Võ Vô Địch?”
Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân nhìn nhau, lộ ra vẻ khẩn trương.
Thông qua Sở Dương giảng giải mà bọn hắn hiểu đối phương là một đại năng bất thế, cực kỳ khủng bố. Đặc biệt là sau khi tìm hiểu Thập Cường Võ Đạo mà Sở Dương mang về thì hai người càng nhận thức sâu sắc thêm sự cường đại của người này.
“Giết hài tử của ta, diệt cháu của ta, thù hận này không đồ tuyệt Vô Song thành sao có thể lắng lại?”
Thanh âm của Võ Vô Địch lạnh đến thấu xương.
Nhiếp Phong trầm mặc.
Bộ Kinh Vân không nói.
Đây là sự thực không thể chối cãi, nhưng chuyện xảy ra là do nguyên nhân khách quan.
Tuy nhiên giết người chính là giết người, trừ phi chém tận giết tuyệt, bằng không thì bị trả thù là chuyện đương nhiên.
Đây chính là giang hồ, ân oán không dứt, không phân đúng sai.
“Chết!”
Võ Vô Địch bước ra một bước, cả phiến đá dưới chân bị chấn bay đi, nửa con đường run lên kịch liệt, thậm chí khiến cho cả phòng ở sập ngược.
“Phong Vân hợp bích, Ma Kha Vô Lượng!”
Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân nhìn nhau, trực tiếp thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất.
Hơn hai mươi ngày qua, dưới sự giúp đỡ từ đan dược mà Sở Dương lưu lại nên hai người tiến bộ phi thường lớn, đều đạt đến cảnh giới Tông sư viên mãn.
Chín chín tám mươi mốt khiếu huyệt đều mở.
Hai người xuất thủ lập tức gió cuồng lướt, mây nộ tụ, hình thành dị tượng ảm đạm thiên địa tựa như giông tố tiến đến, quét tới phía Võ Vô Địch.
ẦM! ẦM! ẦM!
Ba người giao thủ trong nháy mắt, đảo mắt đã va chạm hơn mười lần.
Võ Vô Địch thi triển các chiêu võ thuật tấn công mạnh nhất của hắn như quyền, cước, chỉ đến mức hết sức tinh tế.
Cả người hắn tựa như một con bạo long.
Dù rằng Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân liên thủ nhưng cũng ứng phó rất mệt.
ẦM!
Gió ngừng mây tạnh, Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân bay rớt ra ngoài, chật vật không chịu nổi.
“Mạnh thật!”
Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân rung động.
Hai người bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, thiên phú cực cao đương thời hiếm ai sánh kịp, nói đến pháp môn võ đạo thì nếu hai người liên thủ có thể tiếu ngạo thiên hạ.
Vậy mà hôm nay, Võ Vô Địch dạy cho bọn hắn một bài học, cho bọn hắn biết thế nào mới là võ đạo? Thế nào mới là cường đại?
“Hai người các ngươi cũng thực không tồi, tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới trình độ này, đợi một thời gian thì ta cũng phải cam bái hạ phong, thật đáng tiếc, các ngươi không thể sống được đến lúc đó!”
Võ Vô Địch lộ vẻ bất ngờ nhưng cũng không có ý tứ buông tha.
VÚT!
Hắn đánh tới lần nữa.
Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân lại không thể lui, bởi đằng sau chính là phủ thành chủ, bên trong có người bọn hắn quan tâm, huống chi thành chủ rời đi có phó thác cho bọn hắn.
Lúc này, chung quanh đã xuất hiện rất nhiều cường giả, đây đều là những thị vệ lưu thủ trong phủ thành chủ, tất cả đều ở trên tiên thiên, thực lực cường đại, nhưng dạng tranh đấu này bọn hắn lại không xen ngang được.
PHANH!
Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa, lần này bọn hắn rỉ máu nơi khóe miệng, sắc mặt trắng nhợt.
“Vận mệnh của các ngươi đã chú định, xuống dưới bầu bạn cùng hài nhi của ta đi!
Võ Vô Địch lạnh lùng nói: “Chỉ chút nữa thôi, tất cả mọi người ở đây cũng sẽ nối gót hai ngươi!”
“Thật sao?”
Bộ Kinh Vân cuồng nộ.
Sở Dương là người hắn cảm ân nhất nên sao có thể để người khác phá hư cục diện tốt nhất như hiện tại. Thân hình hắn chấn động, Kỳ Lân tí bắt đầu lộ ra, uy thế cả người tăng lên vùn vụt.
Đặc biệt là sau khi hắn nếm qua Kỳ Lân huyết mà Sở Dương đưa cho, huyết mạch của hắn lại tăng thêm một bước, đặt biệt là Kỳ Lân tí, một khi thôi động sẽ đạt tới mức đáng sợ.
“Nơi này đã là nhà của chúng ta, muốn phá hư thì hãy để mạng ngươi lại!”
Nhiếp Phong phẫn nộ trước nay chưa từng có.
Phong huyết trong cơ thể hắn bắt đầu chuyển động, lực lượng ma đao tăng trưởng thật nhanh khiến uy thế của hắn tăng lên.
Khí thế của hai người ở thời khắc này đều tăng lên một mảng lớn.
Võ Vô Địch sợ hãi thán phục: “Hai tiểu gia hỏa thật đáng sợ!”
Nhưng sau đó, hắn lại lắc đầu nói: “Nhưng gặp phải ta thì cũng chẳng hơn gì như thế! Thập Phương Vô Địch!”
Lần này, Võ Vô Địch bạo phát toàn bộ thực lực.
Sau một chiêu, hắn tiếp tục đánh bại Phong Vân hợp bích của Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân, đánh bay họ ra ngoài.
“Làm sao có thể?”
Nhiếp Phong rung động.
“Thực lực của hắn rốt cục đã đạt tới cấp độ kia? Thần nhi minh chi?”
Bộ Kinh Vân kinh hô.
Hai người đụng ngã nát phòng ở, sau đó bay xông tới, sắc mặt trắng bệch, trước ngực nhuốm máu, khí tức mười phần bất ổn.
“Chỉ là hai Tông sư thôi mà cũng có thể ngăn cản ta lâu như thế, các ngươi chết cũng không tiếc!”
Võ Vô Địch dậm chân tiến lên, chung quanh hắn không ngờ diễn dịch ra các loại tuyệt học hết sức đáng sợ như quyền đạo, chưởng pháp, chỉ kình, long trảo, đại kích, thần kiếm.
Dị tượng xuất hiện, võ đạo diễn hóa.
Hai người Nhiếp Phong càng thêm rung động.
Võ Vô Địch hóa tay trái thành long trảo, tay phải là Huyền Vũ thần chưởng, đang muốn phát ra một kích mãnh liệt thì đột nhiên ngừng lại, nhìn chỗ sâu trong phủ thành chủ.
Chỗ đó có một cỗ kiếm ý kinh khủng đang ngo ngoe muốn động.
“Là ai?”
Võ Vô Địch mắt nháng lửa, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Cũng thời khắc này, một cỗ kiếm ý kinh khủng phá tan trói buộc, phá nát giam cầm, xông phá áp chế, xông thẳng lên trời, hoàn thành thuế biến về chất.
Kiếm ý ngưng tụ hình dạng thực chất cao cả trăm trượng, chém rách phong vân, phá vỡ càn khôn.
Giờ khắc này, tất cả người dùng kiếm trong thiên hạ đều cảm giác được một cỗ kiếm ý hủy diệt phả vào mặt khiến tim họ run lên, không nhịn được muốn quỳ lạy.
Đặc biệt là bội kiếm của bọn hắn, tất cả đều nhảy ra, cắm trên mặt đất, oằn hướng Vô Song thành, đồng thời chiến minh tựa như đang sợ hãi.
Đây chính là sự kỳ dị của kiếm đạo ở thế giới này.
Nếu như ở Thiên Vũ đại lục thì căn bản sẽ không xuất hiện.
Trung Hoa các, Võ Danh đang kéo đàn Nhị thì đột nhiên run lên, bay người lên phòng nhìn kiếm khí trên thương khung, trầm mặc im lặng.
“Kiếm Thánh, ngươi phá tan khúc mắc quả nhiên tiến bộ phi tốc, đã bỏ lại ta ở sau!”
Vô Danh than nhẹ một tiếng, hết sức phức tạp.
Trước kia hắn không có tâm tranh đấu nhưng bị Kiếm Thánh bức chiến, lấy một chiêu kiếm bại Kiếm Thánh.
Lần thứ hai, Kiếm Thánh lần nữa đến giao đấu, thắng lợi càng thêm nhẹ nhõm.
Một lần kia, hắn phát hiện khí huyết của Kiếm Thánh đã suy bại, không còn sống lâu nữa chớ nói chi đột phá.
Nhưng bởi đối phương thu nhận một đồ đệ, tu thân dưỡng tính mà không ngờ lại từng bước thoát khỏi sự tuyệt vọng, khí huyết bắt đầu tràn đầy, kiếm đạo tiến thêm một bước.
Càng không nghĩ tới, đối phương lại phá vỡ giam cầm nhanh chóng như thế, tiến tới một cảnh giới hoàn toàn mới.
“Con đường của ta ở phương nào?”
Nhớ tới đồ nhi của mình, Vô Danh cười khổ một tiếng.
“Kiếm đạo, kiếm đạo!”
Vô Danh thở dài, ánh mắt ngưng tụ, lẩm bẩm: “Thiên Kiếm cảnh của ta chưa chắc không thể tiến thêm một bước!”
Ở một phương hướng khác, có một vị cường giả mới từ chỗ Kiếm tông đi ra, đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía Vô Song thành.
Người này thần sắc khó hiểu, lẩm nhẩm: “Thánh Linh kiếm ý tràn đầy khí tức hủy diệt, nhưng trong hủy diệt cũng có một cỗ sinh cơ. Kiếm Thánh à, không ngờ ngươi lại phá tan lồng chim của mình, từ nay về sau càng không biết ngươi có thể đi tới cảnh giới kiếm đạo nào nữa đây?”
Vị này rõ ràng là Kiếm Hoàng.
“Chẳng qua ta cũng muốn tranh tài cùng hắn một phen, đây là tâm nguyện cho tới nay của ta!”
Kiếm Hoàng cảm thán một tiếng, ngồi xếp bằng xuống.
Đây là một dòng song, hai người đang đứng, một nam tử áo lam, một thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ này rõ ràng là Thần Mẫu.
“Vô Song thành?
Người áo xanh cảm nhận được kiếm ý đáng sợ thì run người lên, lộ ra vẻ hối hận.
“Có thể làm gì?”
Thiếu nữ lộ ra vẻ đắng chát.
“Trời đất bao la sao phải sợ, không bằng theo ta đi đi!”
Nam tử áo lam nói giọng nặng nề, mang theo vẻ khẳng định.
Thần Mẫu trầm mặc.
Trên đảo quốc có hai người nhìn kiếm ý trên bầu trời xa, im lặng thật lâu.
“Ta cảm thấy nơi đó thiên cơ cải biến, hình như có sinh cơ mạnh mẽ phá tan ảm đạm tàn lụi, muốn đi hướng hưng thịnh.”
“Vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi! Bây giờ xuất hiện một người, đợi một thời gian lại xuất hiện thêm mấy người thì sẽ khó đối phó hơn!”
“Thiên thu đại kiếm, chúng ta chuẩn bị lâu như thế há có thể thất bại trong gang tấc? Phàm là người ngăn cản ở trước thì ắt phải bị nghiền!”
“Muốn để người kia nếm thử tư vị thất bại!”
Thanh âm của hai người biến mất.
Trên chín tầng trời có một người ngồi xếp bằng là Xích Tùng Tử. Ở chung quanh hắn là chi chít các loại kiếm khí, tràn ngập mỗi một góc ở phương thế giới này, hết sức kinh khủng.
Hắn mở mắt, lộ vẻ bất ngờ.
“Trong thế nhân không ngờ lại xuất hiện nhân vật bậc này, không tệ, không tệ, truyền được mấy phần kiếm đạo của ta!”
Hắn nói xong thì tiếp tục nhắm mắt.
Trong Vô Song thành, kiếm ý thu liễm, Kiếm Thánh một thân áo trắng đạp không mà ra, đi tới trước phủ thành chủ đã bị phá hư hoàn toàn.
“Chính ngươi muốn diệt Vô Song thành?”
Kiếm Thánh trông càng thêm trẻ, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi thôi, khí tức càng thêm mịt mờ, cũng càng thêm lạnh lùng.
“Không sai, chính là ta!”
Võ Vô Địch lộ ra vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.
“Vậy tốt, ngươi đi chết đi!”
Kiếm Thánh nói xong thì vồ bàn tay lớn một cái, ngưng khí thành kiếm, chém xuống một kiếm.