Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 184: Đại Đương Gia


Đọc truyện Xuyên Toa Chư Thiên – Chương 184: Đại Đương Gia

Đây là một gốc cổ thụ, phía dưới có hai người đang đứng.

Một người trong đó khí tức lạnh lùng, trong ngực ôm một thanh trường đao như hung thú, tựa như đao rời khỏi vỏ sẽ tàn sát thiên hạ.

Một người khác trông không đáng chú ý nhưng khí tức lại hết sức mịt mờ.

Người khí tức mịt mờ nhìn nơi đại chiến, hơi cảm thán: “Trung Nguyên đại địa, Thần Châu hạo thổ không hổ là địa linh nhân kiệt, thiên tài sao nhiều như thế! Hoàng Ảnh, đây chính là mục đích ngươi tới sao?”

Hoàng Anh từ tốn trả lời: “Tuyệt Vô Thần truyền tin cho ta, bảo rằng Trung Nguyên đại địa có một cường giả vô song, nên ta đến đây. Đao đạo của ta chưa đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, đang cần đối thủ. Lại không nghĩ tới cho ta một niềm vui bất ngờ, những anh tài như Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Đoạn Lãng khiến ta sôi trào nhiệt huyết. Còn những cường giả trong cường giả như Hùng Bá, Vô Danh, Sở Dương thành chủ Vô Song thành lại khiến cho ta hưng phấn run rẩy, nhiệt huyết chảy xiết muốn xông ra khỏi tim.”

“Sở Dương kia cũng khiến cho ta phải run rẩy, ngươi đụng phải hắn chắc chắn sẽ chết.”

Hoàng Ảnh bình tĩnh nói tiếp: “Nếu có thể chứng được đao đạo hoàn mỹ thì chết có sao? Huyết Thập Tam, sao ngươi đến? Muốn ngư ông đắc lợi hả?”

Huyết Thập Tam lóe lên hung quang.

Hoàng Ảnh không khút khách khí nói: “Ngươi hẳn là vì thiên hạ đệ nhất kiếm Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết đi!”

Huyết Thập Tam lãnh khốc nói: “Hiên Viên kiếm xuất thế, ta nhất định phải được!”

Hoàng Ảnh tò mò hỏi: “Ngươi có thể đối phó tên Sở Dương kia?”

Huyết Thập Tam mắt bốc hỏa diễm, bỗng nhiên mở miệng: “Không thử một chút sao biết được? Tuyệt Vô Thần sắp bị giết, đi thôi, cứu hắn một phen, hiện tại hắn chưa thể chết được!”

Hoàng Ảnh gật đầu: “Thôi được!”

Hai người mới tới cách chỗ Tuyệt Vô Thần không xa thì thấy được cảnh Sở Dương xuất thủ, một tay miểu sát Thần Tướng muốn cứu Hùng Bá, hai người không khỏi run rẩy.

Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời: “Đi!”

Từ sâu trong lòng bọn hắn dâng lên cảm giác không thể địch lại.


“Muốn đi? Muộn rồi!”

Sở Dương đứng trên tường thành một mực không nhúc nhích chính là để xem thử có bao nhiêu người dính dáng tới.

Bây giờ lại xuất hiện hai người, mặc dù không biết ngọn ngành nhưng Sở Dương thấy khí tức của hai người họ hết sức cường đại, người ôm đao trong ngực cảnh giới Tông sư đỉnh phong, người còn lại cũng không kém bao nhiêu.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Sở Dương thấy hai người muốn đi thì đằng không mà lên, giết tới.

“Chết!”

Tốc độ của Sở Dương rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi tới phụ cận, đại kích giơ lên bổ xuống dưới, mục tiêu chính là thanh niên ôm đao.

“Uy thế thật kinh khủng!”

Không đối mặt thì không cảm ứng được, bây giờ thấy đại kích trên đỉnh đầu, Hoàng Ảnh mới thực sự kinh hãi, vẻ lãnh đạm trên mặt thay bằng vẻ hoảng sợ trước giờ chưa từng có.

VÚT!

Kinh Tịch đao của Hoàng Ảnh ra khỏi vỏ, lập tức phun ra hung sát chi khí, cả hoàng kim đao khí vô kiên bất tồi, nhưng nó gặp phải đại kích thì nát tan.

Trong ánh mắt không thể tin của hắn, Kinh Tịch đao nát tan, tiếp đó hắn bị đánh thành mưa máu.

Cường giả một đời Hoàng Ảnh, vốn trong quỹ tích nên theo Đế Thích Thiên lấy thần binh Kinh Tịch đao để đồ long, nhưng giờ mới xuất hiện thì đã đao nát người vong.

Đụng phải hung nhân như Sở Dương.

Đi tới Trung Nguyên cũng đã chú định kết cục của hắn.


Sở Dương nhìn sang Huyết Thập Tam đã dừng ở ngoài năm mươi mét, lạnh lùng nói: “Sao ngươi không trốn nữa?”

Huyết Thập Tam cười khổ, nhưng trong lòng lại sợ hãi đến cực điểm, hắn nói: “Ngươi có thể ngự không phi hành, ta sao trốn thoát được? Ngươi không muốn biết lai lịch của người ngươi mới giết sao?”

Sở Dương đạm mạc nói: “Là người Đông Doanh thì trước sau gì cũng phải chết, biết hay không đã làm sao?”

Huyết Thập Tam run lên, một câu nói kia hắn nghe đến hoảng sợ. Hắn hít sâu một hơi nói: “Ngươi biết lai lịch của ta không?”

“Nếu ngươi muốn nói thì ta cũng có thể nghe một chút!”

Chiến trường đại cục đã định, Sở Dương cũng không cần phải vội.

Huyết Thập Tam dõng dạc nói: “Chủ nhân của ta là nhất đại kỳ nhân Tiếu Tam Tiếu, hắn sở hữu Long Quy một trong tứ đại thần thú, trường sinh bất tử, dõi khắp Phong Vân, tính lịch sử đến giờ đã hơn ba ngàn tuổi.”

Sở Dương khẽ ngẩn ra, vừa chuyển động ý nghĩ thì không khỏi cười: “Ngươi biết Tiếu Tam Tiếu? Hắn là hạng người gì? Tiêu sái thiên hạ, bên người chỉ có Long Quy làm bạn. Còn ngươi, nếu ta đoán không sai thì hẳn là người bên cạnh Đại Đương Gia phải không?”

Nói đến Tiếu Tam Tiếu thì không thể không nhắc đến hai đứa con trai của hắn.

Đại nhi tử Tiếu Kinh Thiên tự danh Đại Ma Thần; nhị nhi tử Tiếu Ngạo Thế tự danh là Đại Đương Gia.

Hai người này theo kịch bản Phong Vân thì đều là những cường giả khủng bố lánh đời, ai cũng có thực lực treo Đế Thích Thiên lên đánh, hết sức kinh khủng.

Cũng bởi hai người cùng phụ thân Tiếu Tam Tiếu có hiểu lầm nên mới đi xa Đông Doanh, âm thầm bày cục, chuẩn bị thôi động thiên thu đại kiếp để phá hư hòa bình của Trung Nguyên Thần Châu mà Tiếu Tam Tiếu một mực duy trì.

Đặc biệt là Đại Đương Gia, thu đồ đệ Chuẩn Nhân Thiên Ải, giúp đỡ khai sáng ra Đông Doanh đệ nhất phải “Ẩn Kiếm lưu”, âm thầm điều khiển hai đạo hắc bạch của Đông Doanh, chờ đợi một ngày giết trở lại Thần Châu.

Tiếu Tam Tiếu một mực ẩn cư, thế nhân được mấy ai biết?

Huyết Thập Tam mới nhắc tới hắn, Sở Dương không khó suy đoán.


Huyết Thập Tam kinh hãi: “Ngươi biết chủ nhân?”

“Đại Đương Gia đã ghé mắt tới Trung Nguyên sao?”

Sở Dương hơi cau mày, ánh mắt ngưng tụ, tâm niệm thấu thể mà ra, trong nháy mắt tiến nhập tâm hải Huyết Thập Tam, trực tiếp trấn áp tâm niệm đối phương, dậm chân tiến lên, một chưởng vỗ lên người để giam giữ tu vi, phong ấn hành động.

“Áp xuống!”

Sở Dương phân phó một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lúc này có hai ám vệ lướt như bay đến, ép Huyết Thập Tam đi.

Một bên khác.

Đoạn Lãng chém đi một cánh tay của Tuyệt Vô Thần, đang muốn triệt diệt đối phương thì đông đảo Quỷ Xoa La đánh tới lần nữa, gắt gao ngăn trở hắn.

“Hay cho Tuyệt Vô Thần, lại nuôi dưỡng được nhiều tử sĩ như thế, cũng coi như khó lường!”

Đoạn Lãng hừ lạnh một tiếng, kiếm quang chập chợp, hồng quan phun ra khiến cho hơn mười người thân tử hồn diệt.

Hắn đang muốn tiếp tục truy kích thì lỗ tai bỗng nhiên giật giật, dừng bước, xoay người đã thấy Sở Dương đi tới, hắn khó hiểu hỏi: “Đại sư huynh, tại sao không nhân cơ hội giết chết Tuyệt Vô Thần?”

Sở Dương lạnh lùng trả lời: “Hắn sống thì chúng ta mới có thể dễ dàng chém tận giết tuyệt người trong Vô Thần Tuyệt cung!”

Đoạn Lãng giật mình: “Nếu như Tuyệt Vô Thần chết đi, thủ hạ của hắn ắt sẽ tứ tán bốn phía, thậm chí người trong Vô Thần Tuyệt cung cũng sẽ ẩn nấp đi, đến lúc đó muốn trừ bỏ từng tên sẽ rất phiền? Bây giờ Tuyệt Vô Thần còn sống thì chúng sẽ hội tụ bên hắn, dễ tiêu diệt gọn một mẻ hơn?”

Sở Dương khen ngợi gật đầu: “Đúng thế! Dù sao Tuyệt Vô Thần mang tới quá nhiều người, muốn chém tận giết tuyệt trong lúc nhất thời quá mức khó khăn, chẳng bằng cho hắn tự mình tụ tập cùng một chỗ cho dễ diệt triệt để.”

Giết một người thì dễ nhưng muốn chém tận giết tuyệt lại khó.

Dù hắn sở hữu tâm niệm lực thì cũng khó có thể diệt sát hết tất cả trong thời gian ngắn.

Dù sao người của Vô Thần Tuyệt cung nhiều, một khi phân tán các nơi ắt sẽ họa hại vô tận, khiến cho bách tính gặp nạn.

Đoạn Lãng bội phục nói: “Đại sư huynh suy nghĩ chu đáo!”


Một bên khác, Bộ Kinh Vân tung chưởng giết chết Hùng Bá.

Chiến tướng tập kích, hắn căn bản không quan tâm.

Bởi hắn biết Sở Dương ở sau lưng.

“Ngươi giết cha ta? Giết sư phụ ngươi?”

U Nhược không cứu kịp, trơ mắt nhìn phụ thân bị đánh chết, tự thân cũng bị vỗ một chưởng ngã ra đất, nàng nhìn Bộ Kinh Vân bằng ánh mắt cừu hận, nhưng hai mắt cũng đẫm lệ.

“Hắn giết cả nhà nghĩa phụ ta!”

Bộ Kinh Vân giơ tay lên, mặt mũi tràn đầy sát cơ.

Ngoại trừ thương hại U Nhược thì hắn cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Tần Sương nằm ở cách đó không xa giãy dụa đứng lên, cầu khẩn: “Không nên!”

Bộ Kinh Vân nhắm mắt lại, vỗ một chưởng lên người U Nhược rồi xoay người rời đi: “Từ nay về sau, hai người các ngươi mai danh ẩn tích đi!”

Tần Sương chắp tay nói: “Đa tạ!”

U Nhược sắc mặt như tro tàn.

Nàng bị phế tu vi.

VÚT!

Vô Danh dậm chân đến, thở dài nhìn Hùng Bá bỏ mình, nói hai người: “Nếu không có chỗ đi thì hãy ở lại Vô Song thành đi, Sở Dương hắn sẽ không gây khó dễ các ngươi đâu, thậm chí sẽ chiếu cố một phen. Nếu không thì hãy tới Trung Hoa các của ta!”

Tần Sương cảm kích chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!”

“Nhất đại bá chủ vong, nhất đại anh chủ sinh, cũng không biết hắn…”

Vô Danh nhìn qua Sở Dương ở xa, hết sức phức tạp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.