Bạn đang đọc Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều – Chương 44
Sau khi thư ký Tần nói xong, Trầm Diệu gật gật đầu, đứng lên, dặn dò Trầm Bình: “Con rời đi một chút, cô nhỏ, cô chăm sóc một chút.”
Người trong miệng Trầm Duyên cần Trầm Bình chăm sóc không cần nói cũng biết.
Cô nhỏ Trầm Bình nghe vậy nhịn không được che miệng cười rộ lên, “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp con chăm sóc người thật tốt.”
Dưới ánh mắt trêu ghẹo của Trầm Bình, Úc Sanh không khỏi rũ mắt xuống, có chút ngượng ngùng.
Dù sao bộ dạng không yên lòng của Trầm Diệu, giống như cô sẽ bị mọi người khi dễ, còn cố ý dặn dò người chăm sóc cô.
Sau khi Trầm Diệu nghe được những lời này của Trầm Bình, mới xoay người rời đi.
Lúc này, thư ký Tần lại tiến lên nói vài câu với Trầm Diệu, bước chân Trầm Diệu dừng lại, sau đó liền sải bước đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trầm Việt đang đứng ở đó, tùy tiện đặt nạng sang một bên, cả người đều tựa vào tường.
Chân bị thương của anh ta vẫn chưa khỏi hẳn, vì vậy chỉ có thể sử dùng lực bằng một chân.
Buổi tiệc hôm nay vô cùng quan trọng, cho nên người Trầm gia phần lớn đều ăn mặc nghiêm chỉnh, chỉ trừ Trầm Việt.
Mặc dù năm nay đã hai mươi tuổi, nhưng cảm giác thiếu niên trên người vẫn rất rõ ràng, trên người mặc áo khoác da màu đen, phía dưới mặc một cái quần jean đen rách, bên dưới là giày thể thao màu đen.
Nhìn qua tùy ý lại thanh nhàn.
Tay phải Trầm việt kẹp một điều thuốc, điểm sao màu đỏ bị dập tắt, làm cho người ta nhất thời không thấy rõ vẻ mặt, nhưng nhìn qua lại tùy ý mà nhàn nhã.
Trầm Diệu vừa đến, Trầm Việt cũng lập tức nhận ra anh.
Anh ta biết đối phương đến vì cái gì.
Nghĩ như vậy, Trầm Việt tiện tay ném điếu thuốc xuống đất, lười biếng ngẩng đầu chào hỏi Trầm Diệt, “Anh.”
Trầm Diệu nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không có hàn huyên quá nhiều, “Vừa rồi em nói gì với Úc Sanh?”
Trầm Việt nghe vậy cúi đầu bật cười, anh ta thờ ơ nói, “Anh, không phải anh đã biết rồi sao?”
Bởi vì biết, cho nên mới tới tìm anh ta.
Hai anh em Trầm gia nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Việc làm ăn của Trầm gia mấy chục năm qua càng làm càng lớn không phải không có đạo lý, bởi vì trong máu của đàn ông Trầm gia tất cả đều chảy xuôi dòng máu gọi là “Đoạt lấy.”
Đúng vậy, chính là đoạt lấy.
Trong tự nhiên, có một số giống loài, con đực nếu gặp phải con cái mà mình vừa ý, mà nó lại có đối thủ cạnh tranh, như vậy hai con đực sẽ thông qua hình thức đánh nhau, để quyết định nơi mà con cái thuộc về.
Mà Trầm gia có một số quan niệm, mang theo tính cách nguyên thủy này.
Nhìn trúng thì đi tranh, đi đoạt, tự nhận mình là sâu sắc đại nghĩa, yên lặng rời khỏi cuộc cạnh tranh mới bị người Trầm gia cho là kẻ thất bại.
Thư ký Tần đối với người Trầm gia chân chính cũng không hiểu rõ, cho nên lúc trước anh ta cho rằng, có khả năng Trầm Diệu sẽ nể mặt em trai ruột của mình chủ động rời khỏi cuộc cạnh tranh, chắp tay nhường Úc Sanh.
Nhưng trên thực tế, anh ta đã lo lắng quá nhiều.
Tranh đoạt, cướp đoạt, mới là thứ chôn sâu trong xương cốt đàn ông Trầm gia, giống như dấu vết khắc sâu.
Loại tâm huyết này, chưa bao giờ biến mất, ngược lại trong quá trình truyền từ đời này sang đời khác càng thêm mãnh liệt.
Đến đời anh em Trầm Diệu Trầm Việt, lại đặc biệt rõ ràng.
Chẳng qua hai người lúc trước cũng không gặp phải người khiến bọn họ phải tranh, phải đoạt, cho nên vẫn bình an vô sự đến bây giờ.
Trên thực tế, ngay cả mẹ của hai người Trầm Diệu Trầm Việt, cũng là do ba bọn họ năm đó từ bên người người khác đoạt được.
Nếu vĩnh viễn đều là không tranh không đoạt, an an phân phận, như vậy cũng sẽ không có tập đoàn Trầm thị ngày càng giàu có đại khí như bây giờ.
Chính là mỗi một đời Trầm gia đều không cam lòng với hiện tại, không ngừng muốn mở rộng thế lực của mình, tài phú, mới có thể trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi, đem Trầm gia từng chút từng chút phát dương quang đại, làm cho Trầm gia trở thành tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ.
“Anh, anh còn chưa ở cùng một chỗ với cô ấy, đúng không?” Trầm Việt nhìn Trầm Diệu, lười biếng hỏi.
Vừa rồi Trầm Diệu xưng hô tên đầy đủ của Úc Sanh, mà không phải là cái tên xưng hô thân mật hơn, từ trong xưng hô, Trầm Việt có thể đoán ra sự thật bọn họ hiện tại cũng không có ở cùng một chỗ.
Trầm Diệu cũng không phủ nhận, một tay đút túi, cả người đứng thẳng tắp.
Trầm Việt cười khẽ một tiếng, tiếp theo, anh ta từng chút từng chút thu liễm ý cười trên mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Anh, chúng ta cạnh tranh công bằng được không?”
Trước ngày hôm nay, Trầm Việt cho tới bây giờ cũng chưa từng hâm mộ Trầm Diệu.
Không một lần.
Mặc dù anh là con trai cả xuất sắc của gia đình, mà anh ta là một đứa trẻ sống dưới hào quang của anh trai mình.
Nhưng có ai nói anh ta sống không hạnh phúc bằng anh trai đâu?
Trong lúc Trầm Diệu đi theo ông nội học đủ loại kiến thức, anh ta vẫn còn nằm trong lòng mẹ làm nũng, còn theo ba đi chơi bóng.
Đây là đãi ngộ mà Trầm Diệu chưa bao giờ có được.
Bởi vì từ nhỏ Trầm Diệu đã lớn lên bên cạnh ông nội, cùng cha mẹ cũng không thân cận, cho nên mặc dù ba mẹ có hai đứa con trai, nhưng bọn họ đem tất cả sủng ái đều cho đứa con nhỏ là anh ta.
Nói là đem anh ta sủng từ nhỏ đến lớn cũng không quá đáng.
Sự nghiệp trong nhà có anh cả chống đỡ, anh ta chỉ cần làm những việc mình thích làm là được.
Cho nên anh ta mới có thể đại học cũng không cần học, mà là theo sở thích của mình trở thành một tay đua chuyên nghiệp.
Anh ta không thiếu tiền vì gia đình anh ta có tiền.
Anh ta cũng không có áp lực, bởi vì trước khi ba xảy ra chuyện, áp lực đều ở trên người ba anh ta, sau khi người ba này xảy ra chuyện, áp lực đều ở trên người anh trai.
Anh ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió sống đến bây giờ, ngoại trừ năm đó ba mình gặp chuyện không may, thời gian còn lại, anh ta đều sống thoải mái mà tiêu sái.
Cho đến bây giờ.
Cô gái duy nhất có thể làm cho anh ta cảm thấy hứng thú, nhưng người mà cô thích lại không phải là anh ta, mà là anh trai Trầm Diệu.
Hơn nữa cô còn thẳng thắn nói với anh ta, người cô thích chỉ có thể là Trầm Diệu, mà không phải là anh ta.
Trong nháy mắt đó, anh ta hiểu rõ một loại cảm giác thất bại.
Nhưng không có gì quan trọng.
Họ vẫn chưa ở bên nhau.
Ngay cả khi ở bên nhau, cũng có thể tách ra.
Sau khi nghe Trầm Việt nói xong, Trầm Diệu ừ một tiếng, đơn giản đáp, “Được.”
Thời điểm Trầm Diệu xoay người rời đi, Trầm Việt ở phía sau gọi anh lại, hỏi một tiếng, “Anh, chúng ta vẫn là anh em tốt chứ?”
Bước chân Trầm Diệu hơi dừng lại, sau đó lẳng lặng trả lời, “Đương nhiên.”
Trong máu đàn ông Trầm gia tuy rằng chảy dòng máu “đoạt lấy”, trời sinh có bản tính xâm lược, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện chuyện anh em tương tàn.
Người chiến thắng sẽ có được những gì họ muốn.
Kẻ thua cuộc thoải mái buông tay hoàn toàn.
Vừa có thể vui vẻ nghênh đón thắng lợi, cũng có thể thản nhiên chấp nhận thất bại, đây chính là đàn ông Trầm gia.
Lúc Trầm Diệu trở lại đại sảnh, Trầm Bình vội vàng gọi anh lại, “A Diệu, con tới rồi sao? Sanh Sanh nhà con sắp thua thảm rồi.”
Nhà anh, Sanh Sanh.
Người ở đây cơ bản đều mặc định Úc Sanh là người của Trầm Diệu.
Chẳng qua ngoại trừ Trầm Việt.
Trầm Bình nói xong, Úc Sanh liền vội vàng thảm thiết nhìn về phía Trầm Diệu.
Trầm Diệu nhìn thấy ánh mắt đáng thương như vậy, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, “Làm sao vậy?”
Úc Sanh chỉ chỉ mạt chược trên bàn, ngữ khí có chút ủy khuất “Thua đến bây giờ.”
Úc Sanh biết đụng, cũng sẽ giang, tên của mỗi một cái mạt chược cũng gọi ra, nhưng cô chính là sẽ không nghe.
Sẽ không nghe, tự nhiên cũng sẽ không hồ.
Lúc trước Úc Sanh cơ hồ không chơi mạt chược, kỹ thuật tự nhiên không tính là tốt.
Cho dù cô sờ được một bộ bài tốt cũng không thắng được.
Huống chi hiện tại bốn người trên bàn, ngoại trừ cô, đều là cao thủ mạt chược, cho nên lúc này đây, đương nhiên cô ở trên bàn mạt chược bị người tàn sát.
Lúc này Úc Sanh đã thua đến chết lặng.
Nghĩ đến thua một ván chính là bao nhiêu tiền, trái tim cô đều đang nhỏ máu.
Tuy rằng Trầm Bình nói, tiền bị thua đều do Trầm Diệu trả, nhưng tiền của Trầm Diệu, chẳng lẽ không phải là tiền sao!
Trầm Diệu nở nụ cười, “Mọi người cũng không nhường cô ấy?”
Em họ Trầm Vãn trên bàn mạt chược vội vàng nói, “Chuyện này làm sao có thể nhường đây? Em đây còn muốn kiếm chút tiền tiêu vặt!” Em họ của Trầm Diệu năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng cũng là một tay chơi mạt chược.
Một người khác trên bàn mạt chược là vợ của Trầm Cảnh, cô ấy cũng cười nói, “Trên bàn mạt chược không có tình nghĩa cha con gì hết.” Ý tứ chính là cho dù là chơi mạt chược, cũng không thể thả nước.
Đôi mắt đào hoa thủy nhuận của Úc Sanh vẫn ủy khuất nhìn chằm chằm Trầm Diệu, muốn anh hỗ trợ mình.
Trầm Bình hỏi Úc Sanh: “Sanh Sanh, con muốn A Diệu đánh thay sao?”
Úc Sanh vội vàng gật gật đầu.
Trầm Diệu thông minh như vậy, chơi mạt chược khẳng định không thành
vấn đề chứ?
Trong lòng Úc Sanh nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại luôn có một chút không xác định.
Úc Sanh vốn tưởng rằng ba người trên bàn sẽ không tán thành đề nghị này, nhưng không nghĩ tới bọn họ hoàn toàn không có ý kiến.
Cảm giác bất an trong lòng Úc Sanh càng thêm nặng.
Trầm Bình còn vui vẻ nói, “Hai người có thể thảo luận với nhau.
Chúng tôi không ngại đâu.”
Nghe được những lời này của Trầm Bình, Úc Sanh mới biết được cảm giác bất an vừa rồi ở đâu rồi!
Bình thường chơi mạt chược đều rất kiêng kỵ người đến giúp đỡ, nhưng Úc Sanh tìm cho mình một người giúp đỡ, bọn họ lại không có ý kiến, rõ ràng em họ cùng chị dâu họ của Trầm Diệu nhìn qua đều rất quan tâm thắng thua.
Thì ra là cô tìm cho mình trợ thủ không đáng tin cậy!
Nhưng lời đã nói ra, vậy cứ để Trầm Duyên thử xem.
Hẳn là anh sẽ chơi tốt hơn cô đi?
Trầm Diệu ngồi xuống bên cạnh Úc Sanh, Úc Sanh lập tức tiến lên hỏi: “Anh sẽ không phải là không biết chơi chứ?”
Trầm Diệu vừa sờ mạt chược, vừa nói, “Biết.”
Úc Sanh lại thật cẩn thận hỏi “Không lợi hại?”
Trầm Diệu lắc đầu.
Úc Sanh không hiểu ra sao.
Lúc này vẫn là Trầm Bình vì Úc Sanh giải thích nghi hoặc.
“A Diệu từ nhỏ đã thông minh, chơi mạt chược còn có thể tính bài.
Nhưng nó có một nhược điểm chết người.” Nói tới đây, Trầm Bình cố ý dừng lại một chút, khiến cho Úc Sanh mãnh liệt hiếu kỳ, cô càng muốn biết khuyết điểm trí mạng này của Trầm Diệu rốt cuộc là cái gì.
Trầm Bình thấy phương thức úp úp mở mở của mình đạt được hiệu quả, lúc này mới không chút hoang mang vừa sờ mạt chược vừa buồn cười nói, “A Diệu a, vận may kém.”
Em họ Trầm Vãn lúc này cũng vội vàng tranh thủ thời gian nói chuyện, đúng, vận may của anh ba đặc biệt kém, nhưng không phải kém ở phương diện khác, chính là kém một lá bài cuối cùng có thể làm cho chính mình hồ.
Chị Sanh Sanh, em nói cho chị biết, anh ba chơi mạt chược đến nay cũng chưa từng thắng.”
Giang Giảo cũng cười nói, “Nói đến cũng kỳ quái, thật sự mỗi lần A Diệu chuẩn bị thắng lại kém một bước.”
Lúc này Úc Sanh mới nghe hiểu.
Trầm Diệu chơi mạt chược vẫn rất lợi hại, nhưng là vận may rất kém, sau mỗi lần nghe bài, lá bài cuối cùng có thể làm cho anh hồ rút không được, cũng không có người nã pháo cho anh, cho nên cho tới bây giờ cũng không thể thắng.
Chuyện này cũng rất lạ..