Bạn đang đọc Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều – Chương 2
Úc Sanh nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh: “Lấy cho tôi một cây kéo lại đây.
Thuận tiện cho tôi hỏi một câu, ở đây có kim chỉ không.”
Cô gái nhỏ kia liên tục gật đầu: “Có.”
Cô gái nhỏ này nhìn qua bộ dáng chỉ tầm mười sáu mười bảy, nếu Úc Sanh nhớ không lầm mà nói, cô gái này hẳn là do Úc gia đặc biệt tìm về làm bảo mẫu riêng cho cô.
Hôm nay là lần đầu tiên Úc Sanh đến Úc gia, cô gái nhỏ này có lẽ cũng là lần đầu tiên đến đây, cho nên cả người khó tránh khỏi có chút câu nệ, bất quá ở trong cốt truyện, tiểu bảo mẫu tên là Thi Nhã này có thể nói là người quan tâm đến nguyên chủ nhất.
Người xung quanh cũng không biết Úc Sanh muốn làm cái gì, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Kỳ thật đại bộ phận người đứng ở đây cũng không xem trọng cô, cũng không cho rằng cô lấy kéo và kim chỉ thì có thể xoay chuyển được cục diện trước mặt.
Cô cho rằng bộ lễ phục màu đen của B.B này có thể tùy tiện chỉnh sửa? Quả thực là ngây thơ đến cực điểm!
Đây là vài lời độc thoại nội tâm của vài người.
Một nhà tạo mẫu bước lên trước: “Úc đại tiểu thư, vậy kiểu tóc cùng trang điểm của cô?”
Úc Sanh dịu dàng cười, cẩn thận giấu đi những chiếc răng nanh sắc bén của mình.
Cô vẫn luôn thờ phụng một đạo lý, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả gấp trăm lần.
Lúc này về vấn đề của lễ phục, là kế hoạch do một tay Úc Vi dựng lên, cô không cần thiết phải phát giận với những người xung quanh.
Úc Sanh nhớ rõ, trong cuốn tiểu thuyết nguyên chủ chính là mặc một thân trang phục bình thường này để tham gia tiệc tối.
Tuy rằng rõ ràng là do lễ phục đã bị hỏng, mà Úc gia lại không có lễ phục dự phòng, mới dẫn đến kết cục như vậy, nhưng cuối cùng, Úc Sanh lại bị người ta đặt cho một cái biệt hiệu “Người nhà quê.”
Mà cái biệt hiệu này, đã đi theo cả cuộc đời ngắn ngủi của cô.
Bởi vì là “Người nhà quê”, cho nên mới không có mắt mà mặc bộ quần áo bình thường như vậy bước lên sân khấu.
Cùng với Úc Vi quả thật một chút cũng không thể so sánh.
Trong cuốn tiểu thuyết có viết như thế này, Úc Sanh đứng bên người Úc Vi, phụ trợ cho sự cao cao tại thượng của Úc Vi, cả người phảng phất như một con vịt xấu xí vô cùng buồn cười.
Úc Vi mặc váy công chúa, trên mặt mang theo nụ cười tự tin mà ưu nhã, mà cô lại khom lưng cúi đầu, cả khuôn mặt nóng ran giống như lửa đốt, căn bản không dám nhìn đến phản ứng của những người phía dưới, bởi vì cô sợ hãi khi nhìn thấy biểu tình cười nhạo trên mặt bọn họ.
Một người cao quý, một người hèn mọn, hai người như vậy lại đứng chung với nhau quả thật là đánh sâu vào thị giác của người nhìn.
Ai lại có thể nghĩ đến Úc đại tiểu thư sinh sống ở nông thôn nhiều năm như vậy, cả người lại đều mang theo hơi thở chưa hiểu rõ chuyện đời đâu?
Úc Sanh nhớ lại những tình tiết trong sách, trong mắt xẹt qua một tia buồn cười.
Dù sao cũng là sảng văn ngốc bạch ngọt, logic gì đó, phần lớn thời gian đều bị chó ăn.
Mặc kệ nói như thế nào, Úc Sanh cũng là con gái của Úc gia, hơn nữa năm đó, bởi vì cha Úc mẹ Úc quá nghèo mới đưa cô cho một gia đình nhìn qua có vẻ thật thà nhận nuôi.
Làm sao đến cuối cùng, ngược lại tất cả đều là do Úc Sanh sai đây?
Úc Sanh dừng lại, sau đó trả lời với người vừa mới lên tiếng, “Chờ tôi thay lễ phục xong chúng ta lại bàn tiếp đến kiểu tóc và trang điểm.”
Nhà tạo mẫu há hốc miệng thở dốc, vốn dĩ muốn nói là không có lễ phục, nhưng cuối cùng vẫn là không nói thêm gì, chỉ đơn giản gật gật đầu, “Được.”
Chờ lúc sau Thi Nhã cầm kéo và hộp kim chỉ tới, Úc Sanh cầm lấy kéo, không chút do dự đếm bộ lễ phục cắt đứt một mảng to.
“A!”
“Này!”
“Quá thô bạo!”
Xung quanh vang lên từng đợt kinh hô.
Úc Sanh đối với lời nói cũng những người bên cạnh phảng phất giống như không nghe thấy, cô đem miếng vải cắt xuống kia gấp thành một bông hoa lụa độc đáo, dùng kim chỉ may lên, Sau đó cô nhìn phía sau lưng một đã bị cắt đứt, cắt tiếp một phần lớn của toàn bộ lưng, sau đó làm hai dây đai mảnh bằng vải đã cắt, may lên bộ lễ phục.
Cứ như vậy, toàn bộ phía sau đều lộ ra, nhưng bởi vì có hai sợi dây chéo qua nên nhìn gợi cảm hơn rất nhiều, còn có hai phần nghịch ngợm.
Cô đặt bông hoa lụa tinh xảo do mình làm lên vai trái.
Sau đó đem vạt váy chỉnh sửa lại.
Theo cách này, trước sau chỉ mất mấy chục phút, Úc Sanh đã chỉnh sửa xong toàn bộ bộ lễ phục.
Không thể không nói, chất lượng của bộ lễ phục này quả thật là không tồi.
Trải qua chỉnh sửa nhiều như vậy, nhìn kỹ sẽ phát hiện có vài chỗ nhìn thô ráp, nhưng nếu nhìn xa sẽ không thấy bất luận vấn đề gì.
“Thi Nhã, giúp tôi thay lễ phục.” Úc Sanh một bên nói một bên đi về phía phòng thay đồ.
Vẻ mặt Thi Nhã vô cùng ngạc nhiên cùng sùng bái, trong lòng có một loại vui sướng tràn ngập, đại tiểu thư vậy mà lại nhớ rõ tên của cô ấy! Cô ấy bất quá chỉ mới nói qua tên của mình một lần, đại tiểu thư vậy mà liền nhớ.
Nghĩ như vậy, Thi Nhã vội không ngừng mà đi theo Úc Sanh vào phòng thay quần áo.
Nhìn thấy Úc Sanh cởi ra bộ quần áo lỗi thời trên người, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, cô ấy không cẩn thận mà cảm thấy bỏng mắt.
Không phải nói đại tiểu thư lớn lên ở nông thôn sao, vì cái gì mà làn da lại tốt như vậy.
Cô ấy không nhìn nữa, vội giúp Úc Sanh mặc bộ lễ phục lên người.
Úc Sanh nhìn chính mình trong gương ở phòng thay đồ, vừa lòng mà lộ ra một nụ cười.
Nếu nói bộ quần áo này lúc đầu còn có chút bảo thủ, như vậy hiện tại, chính là nhiều thêm vài phần gợi cảm.
Mà đóa hoa lụa kia, chỉ nhìn thoáng qua một chút liền cảm thấy bộ váy càng tinh tế hơn.
Cô hơi hơi nghiêng người, nhìn về phía sau lưng chính mình.
Bởi vì phía sau lưng lễ phục bị người ác ý mà xé rách, cho nên cô liền dứt khoát liền đem phía sau lưng lộ ra, hai dây phía sau khiến cho tấm lưng như ẩn như hiện.
Mà phía dưới bởi vì cô cắt bỏ một mảng lớn, cho nên bây giờ chiếc váy chỉ dài ở trên đùi.
Chiều dài này có chút ngắn nhưng nhìn cũng không phản cảm.
Úc Sanh nhìn chính mình, vẫn là có một chút bất mãn.
Lễ phục đã không có bất luận vấn đề gì, có vấn đề chính là kiểu tóc của cô, kiểu tóc như vậy thật sự là quá lỗi thời, buộc hai bên đuôi ngựa, phía trước cắt mái bằng thật dày.
Đối với Úc Sanh mà nói, tạo hình như vậy phảng phất như đã là mấy năm trước.
Cô bước ra khỏi phòng thay đồ, những người bên ngoài nhìn đến bộ lễ phục, trong mắt đều hiện lên một tia ngạc nhiên.
Người nọ dừng vài giây mới phản ứng lại: “Tốt, Úc đại tiểu thư, mau qua đây ngồi.”
Sau khi Úc Sanh ngồi xuống, cùng đối phương nói qua một ít yêu cầu của chính mình, trong đó quan trọng nhất chính là không cần để tóc mái vừa dày vừa nặng này.
Chính cô cũng có thể tự thiết kế hình tượng cho mình, trình độ trang điểm của cô có thể nói là không thua gì so với “Pony” ở xứ sở kim chi, còn có thể bắt trước kiểu makeup nữa, nhưng nếu hiện tại có nhà tạo mẫu miễn phí, cô sẽ không ngại mà dùng đến.
(Pony: được biết đến là một phù thủy makeup đình đám của xứ Hàn.)
Lúc này, có vài người cũng bắt đầu di chuyển.
Một người phụ trách kiểu tóc của cô, một người phụ trách trang điểm, còn có một người giúp cô sửa sang lại làn váy cho dễ nhìn hơn, thậm chí còn có người mát xa cho cô.
Úc Sanh an tĩnh mà ngồi trên ghế hưởng thụ đặc quyền được phục vụ khó mà có được.
Đời trước cô là một cô gái vô cùng bình thường, bởi vì nắm bắt được cơ hội phát triển của weibo trên internet nên đã từng chút từng chút mà phát triển Weibo của chính mình, trở thành một võng hồng trên weibo.
Nhưng đời trước cô bởi vì kiếm tiền nên hầu như không có một giấc ngủ ngon, một tuần chỉ có thể ngủ bốn năm tiếng mỗi ngày, càng đừng nói đến việc được trải nghiệm việc được người khác phục vụ như lúc này.
Biểu tình của Úc Sanh vẫn rất bình tĩnh, nhưng có người lại không bình tĩnh được.
Mắt thấy Úc Sanh đang trang điểm, kiểu tóc cũng sắp tạo xong, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên rạng rỡ, khiến người ta không thể nào rời mắt được.
Bảo mẫu của Úc Vi siết chặt lấy nắm tay của mình.
Có đôi khi, sự ghen ghét của phụ nữ chính là mãnh liệt tới không thể hiểu nỗi được.
Đối với chị gái ruột có khả năng sẽ làm phân đi tình cảm mà ba mẹ dành cho mình, ngay từ đầu Úc Vi đã không hoan nghênh Úc Sanh quay trở về, mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, bất mãn trong lòng Úc Vi lại càng lớn.
Mà bảo mẫu của Úc Vi là Nhã Tình, nhìn thấy tâm tình của Úc Vi không được tốt, tự nhiên là muốn vì cô ta mà làm chút gì đó.
Rốt cuộc thì cô ta và Úc Vi mới là một nhóm cùng chung lợi ích.
Vì thế được Úc Vi ngầm đồng ý, phá hư lễ phục dạ hội đêm nay của Úc Sanh, chính là vì, muốn cho cô lần đầu tiên xuất hiện trước người khác đã phải xấu mặt.
Sự chèn ép đó sẽ khiến cho Úc Sanh tin tưởng, làm cho cô ý thức được chính mình cùng với Úc Vi có bao nhiêu chênh lệch.
Muốn hủy diệt một người, thì hủy diệt niềm tin của người đó là cách tàn nhẫn cũng là cách dứt khoát nhất, nếu tín nhiệm của một người bị phá hủy, như vậy còn cái gì đáng để sợ hãi nữa đây?
Nhã Tình như thế nào cũng không thể tin tưởng được, cô ta ra oai phủ đầu như thế này, thì Úc đại tiểu thư lớn lên ở nông thôn kia tuyệt đối không thể dễ như trở bàn tay mà giải quyết được.
Nhưng mà làm sao mà cô vẫn có thể lộng lẫy kinh diễm được mà tham gia lễ hội như vậy?
Nhã Tính nhìn chằm chằm phía sau lưng Úc Sanh, trong lòng dần dần hạ quyết tâm.
Tuy nói Úc Sanh vẫn luôn nhìn chính mình trong gương, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn luôn quan sát đến Nhã Tình phía sau lưng.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thâm trầm xuống, Úc Sanh liền biết, khả năng là đối phương lại tiếp tục có chiêu mới.
Nhưng thật ra cô lại muốn nhìn một chút, xem xem tiếp theo đối phương muốn làm cái gì.
Bởi vì cô xuất hiện, cho nên có một số chi tiết đã lệch với cốt truyện, bất quá thay đổi này đối với Úc Sanh mà nói, đó là càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Không thể không nói, tay nghề của những stylist này quả thật là không tệ, bởi vì làn da của cô cũng vô cùng tốt, cho nên lớp nền trên mặt cũng tương đối nhẹ nhàng.
Để đánh giá một lớp makeup đẹp, có thể nói mắt là bộ phận quan trọng nhất.
Cho dù Úc Sanh là người chuyên bắt bẻ về đánh mắt, cũng không thể không tặng cho chuyên viên trang điểm chín điểm, bởi kiểu trang điểm mắt mà cô ấy làm rất phù hợp với khí chất của cô, khiến cho đôi mắt có vẻ mê người, lại giống như một động vật nhỏ vô hại.
Mà đối phương dùng cho cô màu son bí ngô.
Màu sắc như vậy càng làm nổi bật lên vẻ đẹp thiếu nữ của cô.
Ngay cả kiểu tóc cũng là theo thiên hướng hoạt bát.
Bởi vì phía trước Úc Sanh đã cùng nhà tạo mẫu nói qua yêu cầu của chính mình, cho nên toàn bộ tóc mái đều được vuốt lên, lộ ra cái trán trơn bóng.
Thật sự là mỹ nữ, có gan dám lộ ra trán.
Rốt cuộc bây giờ cô cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, cho nên trang điểm cùng kiểu tóc như vậy có thể nói là vô cùng thích hợp.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Úc Sanh mỉm cười đứng lên.
Trước khi xuyên thư, cô vẫn luôn không rõ, vì cái gì mà những tiền bối khi xuyên thư đều tận lực tránh xa nam nữ chủ để không gặp phải kết cục thảm hại, sợ bản thân mình lại một lần nữa rơi vào kết cục thảm hại.
Nhưng đối với Úc Sanh mà nói, nữ chủ? Sợ cái gì.
Trở lại một đời, vốn dĩ là nên sống oanh oanh liệt liệt.
Nữ chủ là bạch liên tâm cơ? Không quan hệ, vậy cô so với cô ta càng là tiểu bạch hoa.
Nữ chủ là tuyết liên cao lãnh? Không quan hệ, vậy cô so với cô ta càng là tiểu ngạo kiều.
Nữ chủ là nhuyễn manh ngây thơ? Không quan hệ, vậy cô so với cô ta càng là tiểu khả ái.
Nhân sinh như diễn, tất cả đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất.
Nữ chủ nếu như là dám không có mắt tìm tới phiền toái cho cô, cô liền trực tiếp đối đầu với cô ta.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ tương đối cá tính, tam quan bất chính….